Báo Cáo Nhiếp Chính Vương: Thái Tử Muốn Nạp Phi

Lạc Tử Dạ vốn không biết người nào là thất hoàng tử, đương nhiên cũng chẳng nhận được là ai với ai.

Nàng liếc mắt quan sát một vòng, dựa theo cấp bậc, vị trí của nàng được xếp đầu tiên, ngồi phía dưới chính là các hoàng tử.

Nhóm người này, người nào kẻ nấy phục sức hoa lệ quý giá, dung mạo người người tươi tắn như hoa, nhưng nếu so với Phượng Vô Trù, Long Ngạo Địch, thêm cả Hiên Thương Dật Phong và Minh Dận Thanh,thì mấy vị hoàng tử kia có lọt trong đám đông cũng chỉ ngang với kẻ qua đường Giáp, cho nên sau khi bước vào điện nàng cũng không chú ý nhiều đến bọn họ làm gì!​

Lại nói về nhóm đại thần, sau khi nghe nhắc đến vị thất hoàng tử kia, mặt già nhăn nhúm, thần sắc cổ quái. Bọn họ lén lút nhìn sắc mặt hoàng đế,cũng không dám nhiều lời.

Bệ hạ không thích thất hoàng tử...việc này e rằng cả thiên hạ ai ai cũng biết. Bệ hạ rất nhiều lần ra lệnh cưỡng chế thất hoàng tử không cho phép tham dự bất kì một cuộc hội họp hay yến tiệc nào cả, thậm chí đến chuyện đặt tên cũng không tuân theo quy tắc đặt tên của con em hoàng tộc, cứ trực tiếp gọi là Lạc Tiểu Thất. Vì thế buổi thọ yến lần này, y không tham dự cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên!


Hoàng đế quét mắt về đám đại thần, lạnh giọng nói: " Thất hoàng tử còn có việc của y, không cần hỏi nhiều!"

Dứt lời, cũng không còn ai dám mở miệng thắc mắc nữa.

Lạc Tử Dạ ngước mắt quan sát xung quanh liền phát hiện ra biểu tình kỳ quái của đám người, bao gồm cả Phượng Vô Trù lúc này,đáy mắt âm u lạnh lẽo cũng có chút châm chọc như có như không, mà những kẻ khác hoặc vờ thản nhiên hoặc lúng túng, có người vốn giả bộ thành tinh lập tức coi như không hiểu, mắt đảo ngang dọc, quay trái nghẹo phải tìm cớ tán chuyện phiếm. Rõ ràng giống như đang cố giấu đi sự gượng gạo, mà người vừa đề xuất đến vấn đề này, sắc mặt cũng trở lên u ám.

Lạc Tử Dạ đại khái có thể hiểu ra vài điều. Vị thất hoàng tử này, khẳng định tám đến chín phần chính là đề tài cấm kỵ trong hoàng thất. Mà vị đại thần kia cũng không phải đột nhiên phát hiện ra việc thất hoàng tử không có ở đây mới lên tiếng hỏi thăm, ông ta rõ ràng là cố ý nhắc tới, hi vọng có thể khiến hoàng đế chú ý đến một chút!

Đối với việc này, Lạc Tử Dạ cũng bắt đầu có chút hiếu kỳ. Nàng nâng chén rượu mải mê suy nghĩ, đang định nhấp môi thì nghe thấy tiếng cười vang lên đột ngột của Long Chiêu tam công chúa ngồi phía đối diện: " Màn ca vũ của thái tử quý quốc quả nhiên hết sức đặc biệt! Có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy, thật khiến cho bản công chúa mở mang thêm nhiều kiến thức!"


Hoàng đế đã chuyển đề tài mà nàng ta lại cố tình nhắc tới làm gì, hơn nữa giọng điệu rất khó nghe, rõ ràng là đang tìm cớ để gây chuyện mà.

Việc này làm cho không ít đại thần Thiên Diệu không vui, sắc mặt cũng rất khó coi. Bọn họ cảm thấy vị tam công chúa này đúng là ngu ngốc. Thiệt tình... vừa lành sẹo đã quên đau, mới bị nhiếp chính vương cảnh cáo xong giờ lại bắt đầu lần đường chết!

Tâm tình của Lạc Tử Dạ bị tên khốn Phượng Vô Trù làm cho tức giận, lúc này tự nhiên cũng không có hứng thú đấu võ mồm với nàng ta.

Nàng đang muốn mở miệng thì đã thấy ánh mắt quỷ mị lạnh lẽo quét tới,vẫn như cũ khinh thường không thèm liếc nhìn tam công chúa lấy một cái, giọng nói trầm lạnh uy phong, chậm rãi vang lên: " Cô vương cảm thấy rất thích, rất hay. Ngươi thích xem thì xem, không thích thì cút ra ngoài!" Hắn vừa nói xong, chén rượu trong tay cũng bắt đầu lắc lư xoay tròn, thật không khó có thể nhìn ra trên người hắn đã xuất hiện sát khí.


" Ơ hơ..." Kẻ phát ra âm thanh kỳ quái này chẳng ai khác chính là Lạc Tử Dạ! Phượng Vô Trù đây là đang bênh vực nàng đó sao? Nhưng rất nhanh nhớ lại việc hắn mới vừa rồi gây rắc rối cho nàng. Nếu tên đầu bò đá đang lên tiếng giúp thật thì nàng thực sự muốn kiến nghị hắn nên uống thuốc giảm bớt thiểu năng để có thể thông minh hơn một chút.

Lúc thì gây chuyện, lúc thì tỏ ý bao che, thái độ thay đổi liên xoành xoạch.. quả nhiên tiết tấu của kẻ động kinh, người bình thường sẽ không thể nào nắm bắt được!

Long Chiêu tam công chúa nghẹn họng trân chối, mặt đỏ bừng. Hiển nhiên là nàng ta xấu hổ, hai hốc mắt phiếm hồng gần như sắp khóc đến nơi.

Mà cũng phải thôi, cô nương nhà người ta trước mặt đám đông lại bị nam nhân không kiêng nể thẳng thắn xua đuổi như thế, xấu hổ là phải rồi!! Long Chiêu đại hoàng tử cũng không còn giữ được bình tĩnh, nóng nảy đứng dậy nói: " Thiên Diệu hùng mạnh,nhưng Long Chiêu ta cũng không phải hạng tầm thường! Nhiếp chính vương tuy được thiên tử thừa nhận địa vị ngang với hoàng đế, nhưng lại tam phen tứ phen làm nhục Long Chiêu tam công chúa của nước ta. Điều này cũng thật sự quá phận rồi!" Y vừa nói xong, Lạc Tử Dạ lập tức tiếp lời: " Chẳng lẽ không phải công chúa Long Chiêu làm nhục bản thái tử trước, cũng ba lần bốn lượt khiêu khích Thiên Diệu chúng ta đó sao?" Ông đây không phải nói giúp Phượng Vô Trù mà chỉ là đang bình tĩnh trần thuật lại sự thật,tiện thể giãi bày sự vô tội của bản thân mình mà thôi! Chẳng quản bà la sát kia có coi trọng ai, vốn chẳng liên quan gì đến ông đây cả! Hàng muốn biểu hiện bản thân thì cũng đừng lôi ông ra làm bia đỡ đạn chớ. Này, mụ la sát cảm thấy uất ức, vậy ông đây vô tội biết tìm ai để nói lý đây?

Long Chiêu đại hoàng tử nghe lời chất vấn của Lạc Tử Dạ liền nghẹn lời. Bản mặt hừng hừng khí thế " ta đây có lý ta chẳng sợ " bỗng chốc đỏ bừng, giống như đang lúng túng không biết phải nói ra sao mới phải, mấy lần muốn há miệng nhưng cũng chẳng thốt ra nổi một chữ.

Lạc Tử Dạ nhướn mày cười khẩy, đảo mắt về phía tam công chúa, sau đó mới nói tiếp: " Nhân tất tự nhục, hậu nhân nhục! Đạo lý này nếu như đại hoàng tử và tam công chúa không hiểu, bản thái tử cũng không ngại dạy lại cho các người!"... Đừng có đùa với nhà chùa! Ông cứ ngang nhiên phá hoại giao tình giữa hai nước đấy, lão hoàng đế hãy mau mau tức giận mà phế truất ngôi vị thái tử làm yên lòng Long Chiêu đi!


[ Nhân tất tự nhục, hậu nhân nhục: Hạ nhục người, tất tự nhục ]

Nhân tất tự nhục, hậu nhân nhục? Lời này của nàng khiến cho không ít người ở đây kinh ngạc, nét mặt đăm chiêu. Rất nhiều lão thần thậm chí trong mắt còn có ý tán thưởng. Bọn họ cảm thấy tuy thái tử công khai đối đầu với Long Chiêu như thế là không tốt, nhưng thái tử những năm gần đây làm không ít chuyện hoang đường khiến bọn họ thất vọng, ngày hôm nay cuối cùng cũng nói được một câu triết lý để đời như vậy. Thật khiến cho bọn họ cảm động không thôi!

Mà nhiếp chính vương điện hạ chỉ hơi liếc nhìn nàng, ánh mắt vẫn ngạo mạn như cũ, nhưng đáy mắt cũng vơi đi ít nhiều khinh thường, tiếp đó, hắn mới rũ mắt, thản nhiên nói: " Võ Hạng Dương, Long Chiêu đại hoàng tử! Long Chiêu quốc thiện võ, bản thân hoàng đế cũng là cao thủ có võ công thượng thừa. Cả thiên hạ đều thừa nhận là nhi tử của võ thần Long Chiêu. Ngươi đích xác là có vốn liếng để kiêu ngạo hơn người!" Sắc mặt của đám người bỗng trở lên phức tạp. Lời này của Phượng Vô Trù không chỉ đơn giản nhắc đến thân phận của Võ Hạng Dương và địa vị của Long Chiêu hoàng đế.

Ở một khía cạnh khác, ý tứ của hắn chính là sự kiêu ngạo của vị hoàng tử Long Chiêu này hoàn toàn xuất phát ngôi vị phụ thân của y - hoàng đế Long Chiêu, và xuất thân của y trong hoàng tộc. Đồng thời cũng ám chỉ, nếu không có người cha như vậy, y cũng chẳng là cái quái gì cả! Không giống với nhiếp chính vương điện hạ, xuất thân của nhiếp chính vương chẳng qua chỉ là thế gia quý tộc, nhưng ngắn ngủi trong vòng mười năm, dựa vào chính thực lực của bản thân,một tay gây dựng nắm giữ hoàng quyền. Ba lần diệt Man Di, chín lần chinh phạt Khuyển Nhung, đưa Thiên Diệu từng bước trở thành cường quốc đứng đầu các nước chư hầu. Còn tự mình bồi dưỡng huấn luyện đội ngũ vương kỵ hộ vệ khiến cho các nước chư hầu chỉ cần nghe danh đã sợ mất mật! Tiếp lại dùng kế sách " Phụng thiên tử, lệnh chư hầu ", nâng tay phù trợ vương triều Mặc thị, giúp thiên tử củng cố vững chắc ngôi vị hoàng đế, công trạng được toàn bộ vương tộc thừa nhận, ngay cả Mặc Thiên Tử cũng phải nhìn sắc mặt của hắn mà làm việc! Chỉ riêng điều này thôi, một Long Chiêu hoàng tử nhỏ bé làm sao có thể so sánh! Lời này khiến cho sắc mặt Võ Hạng Dương hết trắng lại xanh. Lạc Tử Dạ chỉ hận không thể nhảy lên vỗ tay hoan hô. Long Chiêu đại hoàng tử này từ sau khi vào điện, tuy không ngạo man khinh người như Phượng Vô Trù nhưng dáng vẻ lại kiêu ngạo y như khổng tước vểnh đuôi. Cho nên đối với loại người sĩ diện lại ham hư vinh,Phượng Vô Trù hết lần này đến lần khác làm cho y mất hết mặt mũi, nói y nếu không phải dựa hơi cha thì chỉ là cái.. bíp! Ai za, cũng độc mồm độc miệng quá rồi! " RẦM!" Phượng Vô Trù đặt mạnh ly rượu xuống bàn. Một tiếng này vang vọng toàn đại điện, nặng tựa ngàn cân, làm cho cả đám người trong lòng run rẩy không thôi!

Tiếp, hắn nghiêng đầu về phía Võ Hạng Dương, ánh mắt hết sức không kiên nhẫn, nhưng cũng chỉ là quay người chứ mắt cũng chẳng buồn liếc lấy một cái! Giọng nói ngạo mạn như rượu lạnh ủ nghìn năm, gằn từng chữ: " Nhưng, chỉ bằng những điều đó mà cũng dám ở trước mặt cô vương nói những lời chất vấn ngông cuồng như vậy? Cô vương đã khẳng định thì bất cứ kẻ nào cũng không có tư cách xen vào đánh giá! Trước khi đại hoàng tử tới Thiên Diệu, phụ hoàng của ngươi không nói cho ngươi biết, Phượng Vô Trù ta,cho tới bây giờ chưa bao giờ nói đến đạo lý, chỉ luận thực lực! Nếu ngươi không phục, liền chiến! Về phần Lạc Tử Dạ, hắn là sủng vật của Cô, hắn ca vũ, chỉ vỏn vẹn một Long Chiêu công chúa cũng xứng đáng bình phẩm hay sao? " Khoé miệng Lạc Tử Dạ co giật, khó trách đầu bò đá này lên tiếng giúp nàng! Hóa ra ý tứ ám chỉ nàng là sủng vật của hắn, chỉ có hắn mới được phép đùa cợt, kể cả có giỡn chết nàng cũng chỉ có hắn mới có quyền. Những kẻ khác kể cả nói cũng không thể, phỏng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận