Cố Cẩn Diệc có một giấc mơ rất dài, dường như anh sắp vượt qua quãng đời ngắn ngủi chỉ với hai mươi năm qua.
Cố Cẩn Diệc nhìn thấy mình lúc năm tuổi, bám váy mẹ bước vào biệt thự của Cố gia.
Anh nhìn thấy mình lúc 22 tuổi, tự tay đốt toàn bộ ảnh của chính mình sau khi kết hôn với Sở Mịch Vân.
Và nhìn thấy một Cố Cẩn Diệc lúc 25 tuổi, tự mình đưa Sở Tiêu Niên đi nhà trẻ, đứng ngoài cửa thật lâu như mọi người cha yêu thương con khác.
Nhưng rồi tất cả hình ảnh đều biến mất, chỉ còn đọng lại chính anh ở đám tang Sở Mịch Vân.
Đó là một ngày mưa u ám, Cố Cẩn Diệc mặc đồ đen, đứng trước mộ Sở Mịch Vân, những tia ác ý từ tám phương tứ hướng hướng đến.
Nhưng lần này Tạ Hoài Chu không đến, cũng không có xuất hiện bản hợp đồng hôn nhân kia.
Người đến là người yêu của anh năm hai mươi tuổi, tựa như năm đó bọn họ gặp nhau.
Khuôn mặt lãnh đạm, không thể nói là đẹp trai, mùi tin tức tố rất yếu, nếu không cẩn thận phân biệt có thể nhầm với beta.
Anh ta đi trong mưa, cũng một thân đồ đen, giống như một cây bạch dương gầy yếu thẳng đứng, lặng lẽ đưa ô về phía Cố Cẩn Diệc.
"Anh đến đưa em về." Người đàn ông nhẹ giọng nói với anh, không có sự ngạc nhiên của cửu biệt trùng phùng, cũng không có tình yêu sâu đậm và nồng ấm của ngày xưa.
Cứ như vậy chỉ là một câu nói bình thường.
Cố Cẩn Diệc cũng ngơ ngác mà nhìn anh ta.
Đã nhiều năm rồi, Cố Cẩn Diệc tận lực để không nghĩ đến tên người đàn ông này, nghĩ làm như vậy là có thể hoàn toàn mà chôn vùi quá khứ.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, tên người ấy lại từ đáy lòng nổi lên, khắc sâu vào trái tim.
Phó Trầm.
Người anh yêu tên là Phó Trầm.
Cố Cẩn Diệc cũng không nói gì, hai người cứ như vậy mà nhìn nhau.
Chiếc ô to trên đầu như che đi mọi bão táp mưa sa bên ngoài cho anh.
Phó Trầm vẫn bình tĩnh nói lời xin lỗi: "Xin lỗi em, anh đã đến muộn so với ước hẹn.
Nhưng anh đã làm tất cả những gì đã hứa với em.
Anh đã mua một căn nhà nhỏ rồi, có hoa viên và xích đu, còn có sân thượng nữa.
Em có thể ngắm sao, rảnh rỗi có thể mời bạn đến chơi."
Người đàn ông lặp lại từng từ trong giấc mơ năm hai mươi tuổi của Cố Cẩn Diệc.
Sau đó, người đàn ông dừng lại một chút, nhìn chằm chằm vào Cố Cẩn Diệc và hỏi nhỏ: "Diệc Diệc, em có đi với anh không?"
Cố Cẩn Diệc cũng đã chờ đợi câu nói này trong nhiều năm qua.
Anh đã từng cảm thấy rằng bản thân sẽ không bao giờ được nghe nó lần nào nữa trong đời.
Cố Cẩn Diệc đã thề sẽ không bao giờ tha thứ cho người trước mặt, sẽ không bao giờ gặp lại anh ta cho đến khi anh chết đi.
Thế mà chỉ với một câu nói này thôi, đã khiến Cố Cẩn Diệc bật khóc.
Bàn tay của người đàn ông giơ ra trước mặt Cố Cẩn Diệc.
Bàn tay to lớn, khô ráo, mang theo tất cả hi vọng và mong đợi của anh.
Cố Cẩn Diệc giơ tay ra một cách không kiểm soát, cố gắng bắt lấy tương lai mà anh đã đánh mất.
Thế nhưng ngay khi anh chạm vào bàn tay lạnh lẽo kia,
Người đàn ông từ đầu đến cuối bình tĩnh nhìn anh, giống như một Phó Trầm chưa từng yêu anh, lại như khói mà tiêu tán.
Không một lời cảnh báo, không một lời tạm biệt, hệt như khi anh hai mươi.
Chiếc ô đen cán dài rơi xuống đất, cơn mưa tầm tã làm Cố Cẩn Diệc hoàn toàn ướt đẫm.
...!
Cố Cẩn Diệc tỉnh dậy.
Lúc vừa mở mắt ra đã thấy Tạ Hoài Chu đang cúi đầu nhìn mình, hoàn toàn khác với Phó Trầm.
Ngũ quan tuấn tú đến mức có thể xem là một kiệt tác điêu khắc, mũi cao, môi mỏng, cùng đôi mắt lãnh lẽo bạc tình.
Nhưng có lẽ Cố Cẩn Diệc vẫn đang nằm mơ.
Trong khoảnh khắc, anh thực sự xem Tạ Hoài Chu là Phó Trầm.
Trong lòng Cố Cẩn Diệc cảm thấy vô cùng hoang đường, rồi lại không thể kiểm soát được mà bực bội trong lòng.
Mà Tạ Hoài Chu ánh mắt phức tạp nhìn Cố Cẩn Diệc, vươn tay sờ lên khóe mắt của anh, giọng nói bình tĩnh: "Em khóc."
Đó là một câu trần thuật.
Cố Cẩn Diệc lúc này mới nhận ra khuôn mặt anh ướt đẫm nước mắt, thậm chí còn làm ướt cả gối.
Anh ngây người nhìn Tạ Hoài Chu, Tạ Hoài Chu hỏi anh tại sao lại khóc, nhưng Cố Cẩn Diệc không trả lời, chỉ đờ đẫn chống tay ngồi dậy.
Căn phòng rất ấm áp.
Đây không phải là G61, không phải là đám tang mưa gió kia, và người bên cạnh cũng không phải là người yêu đã bỏ rơi anh năm hai mươi tuổi.
Cố Cẩn Diệc cũng biết mình nên nói gì đó.
Tạ Hoài Chu rất tốt với anh.
Hắn giúp anh bảo tồn tài sản của Sở Mịch Vân, giúp anh chăm sóc Sở Tiêu Niên, chu đáo với anh về mọi mặt.
Mùi tin tức tố trên người Tạ Hoài Chu đã khiến anh không thể tỉnh lại từ giấc mơ vừa rồi.
Cdc thậm chí cảm thấy mình còn đang phát sốt, nếu không tại sao tim lại đau như vậy.
Tạ Hoài Chu thấy Cố Cẩn Diệc không nói gì cũng không ép.
Thay vào đó, hắn giúp anh đo nhiệt độ, xoay người lấy cho Cố Cẩn Diệc một ly nước ấm.
Hình như Tạ Hoài Chu đang phải giải quyết công việc nên phải đeo kính, trông hắn điềm đạm và xa cách hơn bình thường.
Nhưng giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, như thể đang cố tình bị đè nén.
"Em mơ thấy Sở Mịch Vân à? Vừa rồi em khóc rất nhiều."
Đây là lời giải thích hợp lí nhất mà hắn nghĩ ra.
Cố Cẩn Diệc nhìn chiếc ly trong tay, im lặng một lúc lâu mới khẽ đáp: "Vâng."
Anh đồng ý với lí do này.
Anh không muốn nhắc đến Phó Trầm với bất kì ai.
Đây là một sai lầm trong cuộc đời anh, có lẽ đời này muốn cắt đứt cũng không được.
Tạ Hoài Chu chớp chớp lông mi lại hỏi: "Em rất nhớ cô ta à?"
Cố Cẩn Diệc biết "cô ta" là ai, Sở Mịch Vân.
Đúng là anh rất nhớ Sở Mịch Vân.
Nếu Sở Mịch Vân còn ở đây, cô ấy nhất định sẽ mắng anh một cách kịch liệt vì tội ngoan cố như vậy.
Cố Cẩn Diệc mặt tái nhợt, khẽ kéo khóe miệng: "Có một chút."
Anh nghĩ rằng mình đã hoàn toàn chôn vùi quá khứ, nhưng ngay cả giấc mơ của bản thân cũng dễ dàng xuyên thủng lớp mặt nạ của anh.
Thật là khiến người ta...!mất mặt.
.
đam mỹ hài
Tạ Hoài Chu im lặng một hồi, cũng không nói gì nữa.
Căn phòng yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở.
Hắn đã canh giữ bên cạnh Cố Cẩn Diệc từ buổi chiều.
Cố Cẩn Diệc vẫn luôn ngoan ngoãn nằm im cho đến khi Tạ Hoài Chu nghe thấy một tiếng nấc nhỏ.
Lúc đó hắn mới nhận ra Cố Cẩn Diệc đang khóc.
Tiếng khóc như bị kìm nén, giống như bị cả thế giới bỏ rơi.
Tạ Hoài Chu nghe thấy Cố Cẩn Diệc nói vài từ mơ hồ, giống như
"Đừng đi.."
Đừng đi.
Hắn cụp mắt xuống, kìm nén cảm xúc chực trào trong lòng, giơ tay ấn chuông gọi ở đầu giường, nói với Cố Cẩn Diệc: "Nếu không còn sốt thì em dậy ăn tối đi, bổ sung thêm thể lực."
Cố Cẩn Diệc vẫn đờ đẫn nhìn hắn, đôi mắt đỏ hoe, sáng chói như ngọc thạch được rửa qua.
Một lúc sau, anh mới ngoan ngoãn gật đầu.
"Cảm ơn anh." Cổ họng Cố Cẩn Diệc rất đau, nhưng không quên cảm ơn Tạ Hoài Chu.
Nhưng Tạ Hoài Chu hoàn toàn không muốn nghe lời cảm ơn của anh.
- /-
Bữa tối nhanh chóng được dọn lên.
Tính ra khẩu vị của Cố Cẩn Diệc chưa khôi phục nhiều.
Bữa tối là cháo trắng, kèm thêm với mấy món ăn kèm, là người hầu sợ Cố Cẩn Diệc ăn không đủ chất dinh dưỡng.
Bữa ăn diễn ra vô cùng buồn tẻ.
Một lúc sau, Cố Cẩn Diệc lặng lẽ cảm ơn Tạ Hoài Chu: "Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi cả chiều, làm anh thêm phiền phức rồi.
Đáng lẽ phải cùng anh đi xem triển lãm, nhưng tôi.."
Nhưng Cố Cẩn Diệc chưa kịp nói xong thì Tạ Hoài Chu cắt ngang.
"Đừng cảm ơn tôi.
Bất cứ alpha nào cũng sẽ không để bạn đời của mình một mình đau ốm." Tạ Hoài Chu nhẹ giọng nói, "Đây là trách nhiệm của alpha."
Cố Cẩn Diệc cũng biết Tạ Hoài Chu đang an ủi mình, nhưng không có gì để đền đáp lòng tốt này.
Nhưng vài phút sau, Tạ Hoài Chu như nghĩ ra điều gì đó, liền nói với Cố Cẩn Diệc: "Thứ tư tuần sau tôi sẽ đi công tác.
Em chuẩn bị một chút.
Chắc là đi khoảng một tuần."
Cố Cẩn Diệc nhanh chóng gật đầu: "Được, tôi sẽ xin phép với studio."
Tạ Hoài Chu không nói gì.
Hôm nay hắn so với Cố Cẩn Diệc còn im lặng hơn.
Sau khi ăn xong, hắn đưa cho Cố Cẩn Diệc ăn thực phẩm bổ sung mà bác sĩ để lại.
Cái này không phải vì cơn sốt của Cố Cẩn Diệc, mà là vì sự suy nhược cơ thế của anh.
Tạ Hoài Chu nhìn Cố Cẩn Diệc uống thực phẩm bổ sung, sau đó đặt một viên kẹo vào lòng bàn tay anh như phần thưởng cho một đứa trẻ.
"Cho em." Tạ Hoài Chu nhẹ nhàng nói: "Thuốc bổ hẳn là đắng lắm."
Cố Cẩn Diệc nhìn viên kẹo nhỏ cũng muốn nói anh không ngại khổ, từ nhỏ đã không ai dỗ dành anh uống thuốc.
Khi anh ở trong viện dưỡng lão, Phó Trầm sẽ nhét cho anh một chiếc bánh pudding sau khi anh uống thuốc xong.
Nhưng cuối cùng Cố Cẩn Diệc không nói gì, xé vỏ kẹo, cho vào miệng.
Là vị dâu mà anh thích.
Tạ Hoài Chu thấy Cố Cẩn Diệc đã ăn xong viên kẹo nên đứng dậy quay lại bàn làm việc.
Hắn làm xong chút việc cuối cùng liền ra ban công hút thuốc.
Ban công là cửa sổ sát đất.
Cố Cẩn Diệc có thể thấy rõ bóng lưng Tạ Hoài Chu từ trên giường.
Tạ Hoài Chu rất cao, vai rộng, eo hẹp, trông tuy gầy nhưng lại có cơ bắp, tạo cho người ta cảm giác an toàn.
Thực ra trước đó Cố Cẩn Diệc đã phát hiện ra bóng lưng của Tạ Hoài Chu rất giống với Phó Trầm, gần như không thể phân biệt nổi.
Trong những năm anh ở G61, kết hôn với Sở Mịch Vân, anh không nghĩ đến Phó Trầm thường xuyên như vậy.
Trước khi lên bàn mổ, Cố Cẩn Diệc đã cầu nguyện được gặp Phó Trầm lần cuối nhưng ước nguyện không thành, anh bắt đầu trốn tránh mọi thứ về Phó Trầm.
Những ngày tháng trên G61 rất bình yên.
Sau một đoạn thời gian, Cố Cẩn Diệc cũng đã chết lặng, giả vờ rằng mình không còn yêu Phó Trầm nữa.
Nhưng kể từ khi đến Bạch Đế Tinh, ở cùng Tạ Hoài Chu, ký ức của anh như dần bị đánh thức.
Tin tức tố của Tạ Hoài Chu, bóng lưng của Tạ Hoài Chu và một số thói quen nhỏ vô thức của Tạ Hoài Chu đều khiến anh nhớ đến Phó Trầm.
Cố Cẩn Diệc biết đem người này thành người khác là thiếu tôn trọng, nhưng nhìn bóng lưng Tạ Hoài Chu đang hút thuốc trên ban công mà lòng anh không kìm được đau đớn.
Thậm chí Cố Cẩn Diệc còn băn khoăn không biết, nếu năm đó cùng anh yêu đương là Tạ Hoài Chu thì có phải hay không mọi việc sẽ dễ dàng hơn.
Ít nhất Tạ Hoài Chu là một người hiền lành và tử tế, dù có bỏ rơi anh thì cũng sẽ cho anh một cái kết nhẹ nhàng.
- /-
Tạ Hoài Chu đã hút bảy tám điếu thuốc trên ban công.
Lâu lắm rồi hắn mới hút thuốc nhiều như vậy, bởi vì Cố Cẩn Diệc không thích mùi thuốc lá.
Nhưng tâm trạng hắn đang rất tồi tệ.
Tạ Hoài Chu thẫn thờ nhìn biển hoa chuông trong khuôn viên, nghĩ thầm làm một chính nhân quân tử xem chừng cũng vô dụng.
Tạ Hoài Chu đang cố gắng đóng vai một người hiền lành, tử tế, một mẫu người mà Cố Cẩn Diệc thích.
Nhưng có ích gì chứ khi Cố Cẩn Diệc lại khóc vì người khác trên giường của hắn.
Vẻ mặt Tạ Hoài Chu mờ mịt.
Đôi mắt đẫm lệ của Cố Cẩn Diệc rất đẹp.
Nhưng chỉ cần hắn nghĩ rằng những giọt nước mắt đó là dành cho người khác thì đáy lòng Tạ Hoài Chu lại giống như núi lửa dưới đáy biển đang muốn phun trào sau giấc ngủ say.
Hai ngày trước, hắn vẫn còn cảnh cáo Tạ Kha đừng lộn xộn.
Nhưng hôm nay hắn lại suy nghĩ, dù sao cũng phải giả làm người tốt, rốt cuộc là phải giả vờ như thế nào?
Nếu phải đợi Cố Cẩn Diệc từ từ quên đi Sở Mịch Vân, hắn phải chờ đến bao giờ?
Tạ Hoài Chu thực sự không muốn dùng sự cứu giúp của mình để đổi lấy sự phục tùng của Cố Cẩn Diệc, bởi đó không phải là điều hắn muốn.
Ngay cả khi Cố Cẩn Diệc có cùng hắn lên giường, đó cũng không phải xuất phát từ sự tự nguyện.
Nhưng để đối phó với một Cố Cẩn Diệc mềm lòng, không chỉ có một cách là báo ơn.
Tạ Hoài Chu quá hiểu Cố Cẩn Diệc, hiểu từng thói quen nhỏ nhặt, hiểu rõ mọi điểm yếu của anh.
Tạ Hoài Chu búng điếu thuốc, quay người lại nhìn Cố Cẩn Diệc qua khung cửa kiểu Pháp.
Cố Cẩn Diệc đang mặc bộ đồ ngủ màu sâm panh mềm mại, ngồi đọc sách trên đầu giường, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt.
Ánh đèn vàng như phủ lên khuôn mặt anh một lớp mật ong.
Tạ Hoài Chu chỉ lẳng lặng nhìn.
Có lẽ bởi vì ánh mắt của hắn quá hung hăng, Cố Cẩn Diệc cũng ngẩng đầu lên nhìn lại.
Tạ Hoài Chu cười với anh, rất nhẹ, giống như chiếc mặt nạ được khắc trên khuôn mặt.
Nhưng nó cách xa đến nỗi Cố Cẩn Diệc không thể nhìn rõ..