Báo Cáo Thiếu Hụt Tin Tức Tố


Ban đầu Cố Cẩn Diệc không xem trọng lời nói của Đào Đào, chỉ nghĩ Đào Đào bị lỗi ngôn ngữ.

Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu lời nói của Đào Đào là sự thật?
Nếu như có ai đó thật sự muốn gặp anh, nhưng cuối cùng chỉ ngồi thật lâu bên một người máy nhỏ bán sinh tố?
Điều đó khiến anh có một chút tội lỗi.

Tuy rằng không liên quan gì đến tình cảm, nhưng Cố Cẩn Diệc vẫn cảm thấy như mình đã phụ tình cảm của người khác.

Nhưng vấn đề này không có cách nào để xác minh.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ban đêm ở đại học Rander rất náo nhiệt.

Tuy là ngày nghỉ nhưng vẫn rất đông sinh viên tụ tập ở trường.

Khi mới tan học, trời có chút mưa nhỏ nhưng không ảnh hưởng chút nào đến nhiệt huyết của sinh viên.

Mọi người đều thay đồng phục, mặc thường phục đầy màu sắc, đang thảo luận sẽ đi chơi ở đâu.

"Anh đã đến Rander lần nào chưa?" Cố Cẩn Diệc đột nhiên hỏi Tạ Hoài Chu.

"Đã đến."
Cố Cẩn Diệc hơi kinh ngạc: "Khi nào thế?"
"Ba năm trước, tình cờ năm em tốt nghiệp." Tạ Hoài Chu cũng không che giấu, "Tôi được mời đến lễ tốt nghiệp của em."
Kỳ thật là bản thân hắn chủ động đưa ra lời đề nghị với Rander.

Cố Cẩn Diệc cũng khẽ "À" một tiếng.

Lần trước đi ăn cũng Tạ Kha nói về lễ tốt nghiệp, Cố Cẩn Diệc nhớ đã kể hai người họ nghe anh đã bở lỡ buổi lễ như thế nào.

"Tiếc thật đấy." Cố Cẩn Diệc thì thầm.

Đúng là đáng tiếc, nhưng anh không hiểu tại sao.

Mưa ngoài cửa sổ dần nặng hạt.

Ngồi trong huyền phù không thể nghe thấy tiếng mưa bên ngoài, nhưng có thể nhìn thấy mưa và sương mù.

Trên xe đang bật bài hát mà Cố Cẩn Diệc rất thích.

Giọng nữ ca sĩ nhẹ nhàng, quyến rũ, đang ngân nga ngôn ngữ của mỹ nhân ngư bằng chất giọng trầm ấm.

Tạ Hoài Chu nhìn mưa ngoài cửa sổ, đột nhiên nói: "Thực ra biết đâu chúng ta đã gặp nhau lúc em nhập học năm nhất."
Cố Cẩn Diệc khó hiểu quay sang nhìn hắn.

"Năm đó Rander đã tổ chức huấn luyện quân sự chung với năm trường khác, học viện Đế Quốc cũng nằm trong số đó.

Tôi tham dự lễ khai giảng với tư cách đại diện năm tư."
Giọng của Tạ Hoài Chu không cao không thấp, hòa cùng với giọng hát trong xe, cũng không lộ ra vẻ ồn ào.

Cố Cẩn Diệc cũng từ từ nhớ lại.

Đúng là lúc nhập học có chuyện như vậy.

Nghe có vẻ nghiêm túc, nhưng ngoài việc huấn luyện hằng ngày, đây giống như một cuộc gặp gỡ quy mô lớn giữa các trường đại học.

Kì huấn luyện kết thúc, nhiều người còn tranh thủ cơ hội thoát kiếp độc thân.

Một số sinh viên khóa sau tỏ ra đau khổ phản đối, bọn họ cũng muốn được huấn luyện quân sự chung.

Cố Cẩn Diệc quay đầu nhìn Tạ Hoài Chu, có chút sững sờ: "Vậy tại sao tôi lại không nhớ tới anh? Không phải người đại diện sẽ phát biểu khai giảng sao?"
Nếu anh nhớ không lầm, đại diện phát biểu của học viện Đế Quốc năm đó là một cô gái.

Tạ Hoài Chu khẽ mím môi, trong lòng có chút hối hận.

Thời điểm đó hắn còn chưa gặp Cố Cẩn Diệc, còn chưa biết rằng dưới khán đài đông nghịt người này sẽ xuất hiện người yêu tương lai của mình.

Vì vậy Tạ Hoài Chu đã từ chối phát biểu trên sân khấu, đưa ra lí do – "Quá ngu ngốc."
Tạ Hoài Chu thản nhiên đưa ra lí do: "Tôi không muốn đi nên để người khác đi thay."
"Ồ," Cố Cẩn Diệc cũng cảm thấy lí do này phù hợp với tính cách của Tạ Hoài Chu, lại hỏi tiếp: "Sau đó trong thời gian huấn luyện quân sư, anh có ở đó không?"
"Không có, sau khi khai giảng xong tôi cũng rời đi." Tạ Hoài Chu có chút trầm mặc, "Trường học tạm thời giao nhiệm vụ."
Lúc đó hắn đi không chút luyến tiếc, còn nói với những người cùng đi trên tàu vũ trụ rằng dự lễ khai giảng thật phí phạm thời gian.

Nhưng bây giờ nhìn lại, cũng bởi vì tuổi trẻ tràn đầy sức sống mà thôi.

Cố Cẩn Diệc cũng gật đầu, không hỏi gì thêm.

Nhưng trong lòng anh cảm thấy có chút kì quái.

Hóa ra anh có quan hệ với Tạ Hoài Chu lúc nào không biết.

Lúc đó Sở Mịch Vân vẫn ở đó, anh không gặp Phó Trầm, cũng không vì bị bệnh mà phẫu thuật.

Cố Cẩn Diệc chỉ mới mười chín tuổi, đối với mọi thứ còn tỉnh tỉnh mê mê.

- /-
Sau khi trở về nhà, Tạ Hoài Chu và Cố Cẩn Diệc lần lượt tắm rửa rồi đi ngủ.

Bên ngoài trời đã khuya, xung quanh biệt thự rất an tĩnh.

Sau cơn mưa, không khí vô cùng lạnh lẽo, ngay cả tiếng côn trùng râm ran cũng không còn.

Nhưng nhiệt độ trong phòng không thấp.

Tạ Hoài Chu ôm Cố Cẩn Diệc lên ghê sô pha rồi hôn anh.

Cố Cẩn Diệc vừa mới tắm xong, thân thể thoang thoảng mùi cam quýt.

Anh xinh đẹp mà dịu dàng ngồi trên người Tạ Hoài Chu, mặc chiếc áo ngủ lỏng lẻo của hắn, lộ ra làn da trắng nõn không tì vết, mang hương vị ngây thơ lại như nhiễm chút dục vọng không tên.

Tạ Hoài Chu hôn anh từng chút một.

Từ đôi môi đỏ mọng đến xương quai xanh mảnh mai.

Cố Cẩn Diệc cũng không miễn cưỡng một nụ hôn như vậy.

Lần đầu tiên đến Tạ gia, nụ hôn của Tạ Hoài Chu luôn đơn giản, mang tính lịch sự như vạch ra ranh giới, giống như chỉ là chữa trị là xong.

Cách đây ít lâu, Tạ Hoài Chu thậm chí còn giảm số lần hôn anh.

Nhưng khi đến Roselle, Tạ Hoài Chu dường như lại nghĩ đến việc điều trị, dùng tin tức tố của Cố Cẩn Diệc thường xuyên hơn.

Nụ hôn bây giờ giống như nụ hôn giữa những cặp tình nhân.

Đôi tay Cố Cẩn Diệc nắm chặt, đôi mắt dần trở nên ẩm ướt.

Anh có chút sợ hãi sự thân mật như vậy, quá quen thuộc lại quá ôn nhu.

Nhất là khi nhắm mắt lại sẽ không phân biệt được người đối diện là ai.

Hơn nữa, Cố Cẩn Diệc không biết có phải là ảo giác của mình hay không, anh luôn cảm thấy tin tức tố trên người Tạ Hoài Chu nồng hơn bình thường một chút.

Khi Tạ Hoài Chu thả Cố Cẩn Diệc ra, mặt của anh đã đỏ bừng.

Tạ Hoài Chu so với anh trầm mặc hơn nhiều, không nhìn ra được sắc mặt của hắn.

Tạ Hoài Chu còn cúi đầu giúp anh cài lại áo ngủ xộc xệch.

Tạ Hoài Chu sờ sờ mặt của Cố Cẩn Diệc, giọng nói có chút khàn khàn.

"Mặt của em nóng quá."
Cố Cẩn Diệc có chút bối rối, thực sự không muốn trả lời câu này, nhanh chóng trượt khỏi người Tạ Hoài Chu.

Anh một hơi uống hết ly nước chanh.

Hơi lạnh khiến Cố Cẩn Diệc thoải mái hơn một chút.

Trước khi đi ngủ, Cố Cẩn Diệc chạm vào cánh tay của Tạ Hoài Chu, cảm thấy thân nhiệt của hắn cao hơn bình thường.

Anh hơi lo lắng hỏi Tạ Hoài Chu: "Kì mẫn cảm cuối cùng của anh là lúc nào?"
Tạ Hoài Chu nhớ lại: "Bốn tháng trước."
Cố Cẩn Diệc cũng tính toán thời gian, tạm thời buông tha những suy đoán của mình.

Kì mẫn cảm của alpha cũng tương tự như kì phát tình của omega, nhưng lại không thường xuyên như vậy.

Một số người chỉ có một kì mẫn cảm trong vài năm.

Các alpha trong giai đoạn mẫn cảm sẽ trở nên cáu kỉnh, nóng nảy, có xu hướng công kích, là thời kì mà các alpha không muốn đối mặt nhất.

Nếu như là alpha đã có bạn đời, tính chiếm hữu và ý lại của bọn họ sẽ đối với bạn đời của mình sẽ lên tới đỉnh điểm.

Sau khi Tạ Hoài Chu bị thiếu hụt tin tức tố, kì mẫn cảm của hắn cũng có chút rối loạn nhưng nói chung, nó khó có thể rút ngắn xuống mấy tháng một lần.

Như biết Cố Cẩn Diệc đang lo lắng điều gì, Tạ Hoài Chu nói với anh:
"Gần đây tôi vẫn đang uống thuốc điều trị, cũng không nhanh như vậy."
"Vậy thì tốt." Cố Cẩn Diệc nhẹ nhõm.

Không mất nhiều thời gian để Cố Cẩn Diệc chìm vào giấc ngủ.

Mưa ngoài cửa sổ không biết từ khi nào, lại bắt đầu phủ kín bầu trời.

Hoa trong vườn lặng lẽ nở trong mưa.

Trong phòng, tin tức tố vị gió biển vô tình đặc lại, giống như một cơn sóng thần đến muộn.

Cả Cố Cẩn Diệc và Tạ Hoài Chu đều mắc sai lầm trong phán đoán của riêng mình.

Thuốc ổn định tin tức tố không có hiệu quả lắm đối với alpha hàng đầu.

Đêm nay, kì mẫn cảm của Tạ Hoài Chu cũng không xuất hiện.

Một đêm yên ả trôi qua.

Nhưng đến hôm sau, khi gần chạng vạng, kì mẫn cảm của Tạ Hoài Chu đột ngột phát tác.

- /-
Khi kì mẫn cảm phát tác, Tạ Hoài Chu đang giải quyết công việc trong thư phòng.

Khi phát hiện cơ thế xuất hiện những ban đỏ, đầu bắt đầu đau, Tạ Hoài Chu nhanh chóng ấn nút phòng sách, khóa cửa cả căn phòng, biến nó thành một nhà tù đúng nghĩa.

Chỉ trong vài giây, cơ thể Tạ Hoài Chu nóng một cách khủng khiếp.

Ngay cả mỗi hơi thở ra dường như cũng mang theo sức nóng.

Một cảm xúc lo lắng bất an không rõ bất chợt xuất hiện.

Tạ Hoài Chu mở tủ lấy hai viên thuốc rồi nuốt xuống.

Tuy vô dụng nhưng thà có còn hơn không.

Sau đó hắn gọi cho quản gia bằng đường dây nội bộ.

"Kì mẫn cảm của tôi đến rồi." Tạ Hoài Chu đã quen với việc này, bình tình giao phó: "Nói bệnh viên chuẩn bị phòng cách ly rồi thông báo cho bác sĩ đến."
Quản gia sửng sốt một chút, nhanh chóng nói: "Được, tôi sẽ thu xếp ngay.

Tiên sinh còn cần gì phân phó?"
"Hiện tại không cần thiết." Tạ Hoài Chu dừng lại: "Đừng cho Cố Cẩn Diệc vào đây."
Các alpha trong kì mẫn cảm đều là dã thú hoàn toàn không có lý trí.

Ham muốn chiếm hữu của bọn họ lúc này lên đến cực điểm, trong đầu chỉ còn dục vọng được đánh dấu đối phương.

Các kì mẫn cảm trước đây Tạ Hoài Chu đều trải qua một mình.

Dù đau đớn và khổ sở nhưng sau cùng, đó cũng chỉ là việc riêng của mình hắn mà thôi.

Nhưng nếu Cố Cẩn Diệc tiến vào, Tạ Hoài Chu không thể đảm bảo mình sẽ làm gì.

Quản gia do dự một lúc rồi nói: "Vâng, tôi đã rõ.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui