Thác Vàng có một truyền thuyết vô cùng nổi tiếng.
Mọi người nói đây là nơi thần linh sinh sống, chỉ cần thành tâm cầu nguyện trước thác nước thì mọi nguyện cầu sẽ thành hiện thực.
Tạ Hoài Chu luôn khịt mũi coi thường những truyền thuyết như vậy.
Hắn cũng là một doanh nhân nên đương nhiên hiểu rằng đây là một mánh lới quảng cáo do Liễu gia tạo ra nhằm mục đích câu khách.
Thế nhưng lúc này, Tạ Hoài Chu vô cùng hi vọng những truyền thuyết này là thật.
Hắn nhất định sẽ thành kính mà cầu nguyện với thần linh, muốn quay về quá khứ, quay lại bất cứ khoảnh khắc nào để có thể thay đổi tương lai.
Như vậy, hắn sẽ bình tĩnh hơn rất nhiều so với bây giờ, sẽ không vì những lời nói của Cố Cẩn Diệc mà giống như một tác phẩm điêu khắc có tội, bị đóng đinh tại chỗ.
Trong mắt Tạ Hoài Chu ẩn giấu đau thương khó có thể thấy được, hắn thấp giọng hỏi Cố Cẩn Diệc: "Nếu không có tên alpha đó, em có yêu tôi không?"
Cố Cẩn Diệc ngẩn người.
Anh vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, tránh tầm mắt của Tạ Hoài Chu, nhưng lại bất giác mà nhìn hình bóng của Tạ Hoài Chu trên cửa sổ.
Đây là một khuôn mặt quá đẹp, đường nét nào cũng hoàn mỹ như một pho tượng đắt giá.
Thế nhưng pho tượng lạnh lùng đó sẽ nắm chặt tay anh trong những đêm gặp ác mộng.
Nỗi buồn trong lòng Cố Cẩn Diệc đột nhiên được phóng đại.
Từng khoảnh khắc bên nhau trong khoảng thời gian qua hiện ra trước mắt anh như ảo ảnh, để rồi lại như bong bóng mà cùng vỡ tan.
"Có lẽ vậy." Cố Cẩn Diệc miễn cưỡng cười lên, mũi có hơi xót: "Nhưng bây giờ chẳng có ý nghĩa gì nữa rồi."
Cuộc đời này không có chữ "nếu", người anh gặp ở tuổi hai mươi chẳng phải là Tạ Hoài Chu.
Tạ Hoài Chu không biết mình có hài lòng với câu trả lời này hay không.
Nhưng vài giây sau, hắn nói tiếp: "Thật ra, đêm đầu tiên ở Roselle, lúc em uống say, em đã nói với tôi năm hai mươi tuổi em đã yêu một người, muốn cùng hắn đến nhà thờ của nữ thống đốc để dâng hoa.
Khi đó tôi hỏi em, em còn yêu hắn sao, nhưng em không trả lời."
Cố Cẩn Diệc kinh ngạc mà thu tầm mắt về.
Anh nhớ rõ ngày đó, mình cùng Tạ Hoài Chu đến nhà hàng của ông chủ Todd, lúc đó anh uống đến say mèm.
Nhưng lúc đó Tạ Hoài Chu không có nói anh uống rượu làm càn, chỉ có yên lặng đi thuyền mà thôi, Cố Cẩn Diệc đã tin hắn.
Không ngờ đây lại là một lời nói dối.
Còn Tạ Hoài Chu lại đang nghiêm túc hỏi anh: "Bây giờ em có thể trả lời tôi không? Nếu như hắn ta quay lại, em sẽ đi cùng hắn chứ?"
Câu hỏi này khiến Cố Cẩn Diệc như đông cứng trong một giây.
Trong vô số ngày đêm chờ đợi Phó Trầm, anh đã suy nghĩ đến vấn đề này không biết bao nhiêu lần, đến nỗi có những đêm không thể chợp mắt.
Trong tháng đầu tiên chờ đợi Phó Trầm, anh còn đang tượng tượng nếu như Phó Trầm trở về, mình sẽ giận dỗi rồi không để ý tới hắn như thế nào, bắt Phó Trầm phải dỗ dành ra sao.
Đến tháng thứ sáu, anh không cần yêu cầu gì nữa, miễn là Phó Trầm quay lại.
Rồi một năm sau, anh trở nên cực kì hèn mọn, chỉ muốn biết Phó Trầm có còn bình an hay không.
Nhưng bây giờ, sau sáu năm Phó Trầm rời bỏ anh, anh đã có thể kiên quyết lắc đầu
"Không." Giọng nói Cố Cẩn Diệc không chút do dự, "Chúng tôi đã chia tay rồi.
Tôi hi vọng anh ta đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Bằng cách này, anh sẽ không bao giờ động lòng nữa.
Trước khi Cố Cẩn Diệc kết hôn với Sở Mịch Vân, Phó Trầm đã cử người đến đưa quà bồi thường cho anh, là một món quà vô cùng đắt giá.
Cố Cẩn Diệc còn không biết mình mình có thể đáng giá đến như vậy.
Lúc đó anh mới biết rằng Phó Trầm vẫn bình an chẳng xảy chuyện gì cả.
Chỉ là không còn yêu anh nữa mà thôi.
"Ra vậy." Tạ Hoài Chu nói.
Không khí trong tàu bỗng trầm mặc.
Đáng lẽ đây sẽ là một buổi hẹn hò lãng mạn.
Ở một thế giới như bị quên lãng, có Thác Vàng như thắp sáng màn đêm, chỉ có hai người bên nhau với những câu chuyện chỉ thuộc về họ.
Nhưng hiện tại, bầu không khí giống như tách trà nguội trên bàn vậy.
Trái tim màu xanh trên đó đã bị xé toạc rồi tan đi trong nước trà trắng đục.
Trong lòng Cố Cẩn Diệc có một chút hối hận.
Nhưng rồi anh lại như trút được gánh nặng.
Anh rốt cuộc không cần lại lo sợ bất an mà suy đoán tâm ý Tạ Hoài Chu.
Cố Cẩn Diệc lặng lẽ nhìn Tạ Hoài Chu ở phía đối diện.
Tạ Hoài Chu không biết đang suy nghĩ cái gì, cụp mắt xuống.
Ánh sáng chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của hắn tạo thành một bóng đen nhỏ, khiến cả người Tạ Hoài Chu lộ ra vẻ ảm đạm và lạnh lùng.
Một lúc sau, Tạ Hoài Chu nói với Cố Cẩn Diệc: "Xin lỗi em, tôi muốn rời đi trong chốc lát.
Cho tôi thời gian để suy nghĩ chuyện này."
Sau đó Tạ Hoài Chu đứng dậy rời khỏi khoang tàu, bước vào toa tàu bên cạnh.
Chuyến tàu này đều được Tạ Hoài Chu bao trọn, toa bên cạnh trống không, tối đen.
Cố Cẩn Diệc trơ mắt nhìn Tạ Hoài Chu mở cửa toa tàu, giây tiếp theo đã bị bóng tối sau cánh cửa nuốt chửng.
Anh không ngăn một tiếng rên rỉ yếu ớt phát ra từ cổ họng mình.
Thế nhưng ngay trước khi nó được bật ra, đã nhanh chóng tan vào không khí.
Cố Cẩn Diệc cúi đầu, cảm giác tim đập nhanh hơn một chút, từng cái từng cái đập vào lồng ngực anh.
Bóng dáng Tạ Hoài Chu biến mất, làm anh nhớ lại ngày Phó Trầm rời đi.
Người Cố Cẩn Diệc từ từ nghiêng sang một bên, mặt áp vào tấm kính lạnh lẽo.
Anh nhìn những giọt nước bắn trên mặt kính rồi trượt xuống, để lại là những vệt nước.
Cố Cẩn Diệc đờ đẫn nghĩ, Tạ Hoài Chu bình tĩnh như thế, sau khi nghe hết câu chuyện của anh có lẽ cũng kịp buông tay.
Ai lại muốn một người yêu thiếu cảm giác an toàn và không biết cách đáp lại như anh chứ, đặc biệt là người đó lại có một quá khứ khó quên như vậy.
Nghĩ thế nào cũng chẳng xứng đôi.
Khóe miệng Cố Cẩn Diệc hơi giật giật, nhưng rốt cuộc cũng chẳng thể hóa ra một nụ cười.
- /-
Tạ Hoài Chu hút nửa gói thuốc.
Đây là lần hút nhiều nhất từ khi hắn kết hôn với Cố Cẩn Diệc.
Bởi vì Cố Cẩn Diệc không thích mùi thuốc lá cho nên Tạ Hoài Chu đã gần như cai thuốc.
Thế nhưng ngồi trong toa tàu trống rỗng tối tăm như thế này, hắn cần dựa vào thuốc lá để giữ được tinh thần.
Kỳ thật, Tạ Hoài Chu cũng không có đi xa.
Hắn nắm giữ lệnh điều khiển cả đoàn tàu, cho nên Tạ Hoài Chu dễ dàng biến bức tường phía trước thành kính một mặt.
Tạ Hoài Chu có thể nhìn Cố Cẩn Diệc từ phía này, nhưng Cố Cẩn Diệc lại không thể thấy hắn.
Giống như những vô số ngày đêm hắn chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn bóng dáng Cố Cẩn Diệc.
Trong đám cưới bốn năm trước, hắn nhìn Cố Cẩn Diệc đứng ở trước bục cưới, đeo nhẫn cho Sở Mịch Vân.
Giữa những nụ cười và tiếng vỗ tay của quan khách, không ai nghe thấy tiếng trái tim đang vỡ nát của hắn
Nhưng đến tận bây giờ hắn mới biết.
Hóa ra lựa chọn của mình là sai lầm.
Tạ Hoài Chu lặng lặng mà nhìn Cố Cẩn Diệc.
Hiện giờ hắn lại một lần nữa đứng ở ngã ba lựa chọn, lần này không thể lựa chọn sai thêm nữa.
Bởi vì hắn đã chạm đến con bài tẩy của Cố Cẩn Diệc.
- /-
Tạ Hoài Chu ngồi trong toa tàu thêm mười lăm phút nữa, tự cho mình một khoảng thời gian bình tĩnh.
Sau đó, hắn dập điếu thuốc, tìm bình xịt thông mình từ tủ áp trong toa, loại bỏ mùi khói trên cơ thể mình.
Tạ Hoài Chu mở cửa toa tàu, từ bóng tối lại một lần nữa bước vào toa tàu đang tràn ngập ánh sáng kia.
Cố Cẩn Diệc ngẩng đầu nhìn hắn, như là có chuyện muốn nói, nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào.
Tạ Hoài Chu bước đến bên Cố Cẩn Diệc và nhìn xuống: "Tôi đã nghĩ xong rồi.
Tôi hi vọng em có thể cho tôi một cơ hội để theo đuổi em."
Lời nói của Cố Cẩn Diệc đột nhiên như mắc kẹt trong cổ họng.
"Hả?" Anh ngây người nhìn Tạ Hoài Chu.
Tạ Hoài Chu bình tĩnh như đang đàm phán một cuộc làm ăn.
Chỉ nhìn vẻ mặt của hắn, không ai có thể đoán được hắn đang tỏ tình.
Tạ Hoài Chu nghiêm túc nói: "Hiện tại tôi không yêu cầu em chấp nhận tôi, nhưng tôi cũng không đồng ý lý do từ chối của em."
"Không yêu tôi cũng không sao, cứ để tôi yêu em là được.
Em không có cảm giác an toàn cũng không phải là do em.
Là lỗi của tôi, là tôi chưa làm em tin tưởng."
Loạt câu chữ này khiến Cố Cẩn Diệc choáng váng.
Khi Tạ Hoài Chu bước vào, thật ra anh muốn nói với Tạ Hoài Chu rằng nếu cần thiết, anh đồng ý ly hôn khi hai người về lại Bạch Đế Tinh.
Nhưng bây giờ Tạ Hoài Chu lại nói, hãy cho hắn một cơ hội để theo đuổi anh.
"Không, ý tôi là...!Tôi không muốn ở bên ai nữa." Cố Cẩn Diệc hoảng loạn giải thích, "Anh tốt lắm, cũng không có vấn đề gì cả, là tôi không thích hợp."
Tạ Hoài Chu cầm lấy tay Cố Cẩn Diệc để ngăn cơn hoảng loạn của anh.
Hắn đặt lòng bàn tay Cố Cẩn Diệc lên tim mình, chống một tay lên bàn, rồi ôm lấy Cố Cẩn Diệc.
Tạ Hoài Chu cúi đầu, hôn lên má anh.
Môi hắn lạnh lẽo, áp lên gương mặt mềm mại ấp của Cố Cẩn Diệc, xúc cảm phá lệ rõ ràng.
Cố Cẩn Diệc lập tức im lặng.
Sau một lúc, môi Tạ Hoài Chu rời đi.
"Tôi biết ý tứ của em, cho nên tôi chỉ cầu xin một cơ hội để theo đuổi em thôi.
Nửa năm cũng được.
Thử xem em có thể yêu tôi không, nhé?"
"Em không cần phải căng thẳng, cũng không cần cảm thấy mắc nợ tôi.
Tôi muốn tin tức tố của em, coi như đây là thù lao được không? Cứ đối xử với tôi như một người theo đuổi bình thường là được."
Tạ Hoài Chu tạm dừng một chút, siết chặt tay Cố Cẩn Diệc hơn.
Chiếc nhẫn cưới hắn trao cho Cố Cẩn Diệc vẫn còn nằm trên tay anh khiến hắn cảm thấy an ủi được phần nào.
Tạ Hoài Chu mỉm cười với Cố Cẩn Diệc, lần đầu tiên không che giấu đi tình ý trong mắt mình.
Hắn thực sự yêu thích omega trước mặt.
Từ lúc gặp nhau ở G61, ngày nào hắn cũng phải giả vờ như không yêu Cố Cẩn Diệc.
Hiện tại Tạ Hoài Chu có thể thoải mái mà bộc lộ tâm ý của mình.
"Diệc Diệc, đừng sợ.
Ở bên tôi, em hoàn toàn có được tự do.
Nếu không thích, em có thể từ chối tôi bất cứ lúc nào.
Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không rút lui nửa chừng." Tạ Hoài Chu kiên nhẫn nói.
Cố Cẩn Diệc cũng hiểu ý của Tạ Hoài Chu.
Ngay cả khi anh không phải là một người yêu tiêu chuẩn, ngay cả khi anh có thể không bao giờ tin tưởng vào mối quan hệ này.
Tạ Hoài Chu vẫn muốn theo đuổi anh.
Cố Cẩn Diệc cắn chặt môi, đôi mắt như chứa đầy sương mù mờ mịt.
Hẳn là anh phải từ chối, nhưng khi nhìn vào mắt Tạ Hoài Chu, mắt Cố Cẩn Diệc từ từ đỏ lên.
Anh sụt sịt, giống như một đứa trẻ bị bệnh, thì thầm: "Nhưng em không biết phải làm gì..."
Cố Cẩn Diệc rõ ràng đã trưởng thành.
Trong mắt người ngoài, mọi người đều cho rằng Cố Cẩn Diệc thành thục nội liễm, dịu dàng và xinh đẹp.
Nhưng bây giờ, gương mặt Cố Cẩn Diệc toàn là nước mắt, anh tủi thân mà nhìn Tạ Hoài Chu.
Trong nháy mắt, Cố Cẩn Diệc như trở về tuổi hai mươi ngây thơ năm đó.
Thật ra, chẳng ai theo đuổi Cố Cẩn Diệc cả.
Bởi vì anh đều trực tiếp từ chối họ, chẳng cho ai một cơ hội.
Tạ Hoài Chu lại cười.
Lần này, hắn hôn lên những ngón tay của Cố Cẩn Diệc, giống như một hiệp sĩ trung thành đang hôn lấy vương tử của mình, lại như một thợ săn đang dụ dỗ một con nai bước vào bẫy.
"Không sao, tôi dạy em."
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ tổng là một boy tâm cơ, không cần hoài nghi..