Tối đó hai người Tạ Hoài Chu Cố Cẩn Diệc không quay về biệt thự mà nghỉ luôn ở Shirakawa.
Những tòa nhà ở đây đều rất cổ kính.
Những túp lều đá xinh đẹp sừng sững trong tuyết rơi sáng rực cũng là một cảnh đẹp lãng mạn.
Chuyện này cũng do Tạ Hoài Chu sắp xếp.
Hắn biết sở thích của Cố Cẩn Diệc.
Tạ Hoài Chu không chọn khách sạn sang trọng nhất ở Shirakawa, mà quyết định chọn một khách sạn dành cho gia đình.
Nơi đây được xây dựng bằng đá, tựa lưng vào sông, tấm biển hiệu hình cánh hoa rủ xuống vô cùng đẹp mắt.
Mặc dù hôm nay có rất nhiều chuyện xảy ra nhưng cả hai đều không buồn ngủ.
Sau khi ngâm mình trong suối nước nóng, hai người ngồi trên sân thượng, uống loại rượu đặc sản của Shirakawa.
Rượu được đặt trong một chiếc ly bằng đá màu xám nhạt, hương vị nhẹ nhàng, rất thích hợp để uống trong những ngày tuyết rơi.
Bà chủ khách sạn còn đặc biệt gửi tặng một hộp đồ ăn nhẹ, xung quanh hộp khắc hoa xinh đẹp.
Cố Cẩn Diệc cúi đầu uống rượu.
Tuy rằng vừa rồi lúc rời Thác Vàng, Cố Cẩn Diệc không từ chối tự theo đuổi của Tạ Hoài Chu nhưng hiện tại anh vẫn cảm thấy xấu hổ một cách kì lạ.
Lúc anh và Tạ Hoài Chu nhận phòng khách sạn, bà chủ đương nhiên cho rằng hai người là một đôi, còn trêu chọc Tạ Hoài Chu: "Lâu rồi tôi không gặp một omega xinh đẹp như vậy.
Tiên sinh thật là may mắn."
Tạ Hoài Chu cũng khẽ gật đầu, vẻ mặt tán thành.
Cố Cẩn Diệc nhớ tới chuyện lúc nãy, mặt hơi đỏ.
Anh với tay bốc một miếng bánh trong hộp.
Miếng bánh có hình bông hoa, với lớp vỏ màu xanh hơi trong suốt cùng nhân sữa trứng bên trong.
Cố Cẩn Diệc đột nhiên sửng sốt, thì thào nói: "Mẹ em trước đây cũng làm loại bánh này."
Thực ra, anh ít khi nhớ đến mẹ mình vì bà đã đi xa quá lâu rồi.
Nhưng khi Cố Cẩn Diệc còn nhỏ, khi anh còn sống ở khu ổ chuột với bà, mẹ anh đã làm tất cả các món tráng miệng xinh đẹp và tinh tế.
Ước mơ của bà mà mở một cửa hàng bánh ngọt nho nhỏ trước khi trở thành ca sĩ vì thiếu tiền nuôi sống hai mẹ con.
Cố Cẩn Diệc cắn một miếng bánh, một lúc sau mới cười và nói: "Không ngon bằng mẹ em làm."
Tạ Hoài Chu yên lặng nhìn anh.
Cố Cẩn Diệc mặc một chiếc áo choàng tắm màu xanh da trời, phía cổ áo lộ ra một cần cổ trắng tuyết tinh tế.
Mái tóc mềm mại sau khi sấy khô được rũ sang một bên.
Phía sau anh là cảnh tuyết mờ ảo, tựa như một bức tranh mỹ nhân thời xưa.
Tạ Hoài Chu nhìn ra được Cố Cẩn Diệc có chút buồn lòng nhưng không đi an ủi, thay vào đó hắn cũng cầm một miếng bánh lên, nói: "Mẹ tôi chưa bao giờ làm bánh, nhưng bà ấy bắn súng rất giỏi."
Cố Cẩn Diệc cũng nhớ tới hình ảnh Tạ phu nhân ở Tạ gia, thực sự là một phụ nữ dũng cảm, tươi đẹp và uy nghiêm.
Anh không khỏi nghĩ, nếu mẹ anh và mẹ Tạ Hoài Chu đều còn sống thì sẽ như thế nào?
Có thể sẽ có sự thay đổi lớn, cũng có thể chẳng có gì xảy ra.
Cố Cẩn Diệc ăn một vài miếng bánh rồi thôi.
Anh nghe có tiếng nhạc từ xa vọng lại, giống như ai đó đang chơi một buổi hòa nhà ngoài trời.
Bởi vì khách sạn đối diện với đường phố, Cố Cẩn Diệc có thể nghe được một đôi tình nhân ở ngã rẽ không muốn tách rời.
Rõ ràng là đã bước đi, lại quay đầu hét to: "XX, làm sao bây giờ, anh mới tách em một phút mà đã nhớ em rồi."
Âm thanh này nghe thật ngây thơ, Cố Cẩn Diệc nhịn không được mà cười cười.
Kiểu thể hiện tình yêu nhiệt tình như thế này có lẽ chỉ có ở những người trẻ tuổi.
Cố Cẩn Diệc không khỏi ngẩng đầu nhìn Tạ Hoài Chu đối diện, lại phát hiện Tạ Hoài Chu cũng đang nhìn mình.
Ngoài sân thượng, những vì sao sáng lấp lánh, tuyết trắng bay đầy trời, nhưng trong mắt Tạ Hoài Chu chỉ nhìn thấy anh.
Trái tim của Cố Cẩn Diệc đập nhanh đến nỗi anh bất giác quay đầu đi.
Nhưng một lúc sau, Cố Cẩn Diệc lại không nhịn được mà thì thào: "Tạ Hoài Chu, tại sao anh lại thích em?"
Anh đã suy nghĩ chuyện này thật lâu.
Bởi vì trong trí nhớ của anh, trừ bỏ hôn lễ bốn năm trước, anh với Tạ Hoài Chu rõ ràng chưa từng gặp mặt.
Cố Cẩn Diệc không tìm thấy cơ hội để Tạ Hoài Chu có thể yêu mình.
Tạ Hoài Chu không trả lời ngay.
Hắn rót rượu vào ly của mình và Cố Cẩn Diệc rồi nói: "Em cứ coi như là tôi nhất kiến chung tình với em ở lễ cưới năm đó đi."
Cố Cẩn Diệc kỳ quái hỏi: "Cái gì coi như là..."
Nhưng Tạ Hoài Chu nhanh chóng nói thêm: "Chờ ngày em yêu tôi, tôi sẽ nói cho em biết, vì sao tôi lại yêu em."
Cố Cẩn Diệc chỉ có thể nuốt câu hỏi vào bụng.
Anh không phải là người thích bắt ép người khác.
Nhưng anh vẫn tò mò: "Vậy anh chưa từng yêu ai sao?"
Điều này quá không bình thường.
Cho dù Tạ Hoài Chu muốn ở một mình, cũng không thiếu người muốn an bài đối tượng thích hợp.
Tạ Hoài Chu liếc Cố Cẩn Diệc một cái, nói dứt khoát: "Không có.
Đời này chỉ yêu mình em."
Cố Cẩn Diệc hỏi không nổi nữa, thiếu chút nữa bị rượu sặc chết.
Anh cũng không dám uống nhiều, sợ giống như ngày đầu tiên đến Roselle, uống đến say mèm.
Ccc nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ.
Cả thế giới được bao phủ bởi tuyết trắng xóa.
Tiếng nhạc phía xa du dương, da diết.
Đột nhiên Cố Cẩn Diệc cảm thấy ban đêm ở Shirakawa thật sự nhẹ nhàng và yên bình.
- /-
Trước khi đi ngủ, Tạ Hoài Chu cũng không hôn Cố Cẩn Diệc như trước.
Hắn chỉ ôm Cố Cẩn Diệc vào lòng, cánh tay không dùng mấy lực kéo Cố Cẩn Diệc dính sát vào ngực mình.
Cố Cẩn Diệc cũng cảm thấy mùi tin tức tố của Tạ Hoài Chu vây quanh mình.
Hơi thở của đại dương từng lớp từng lớp ập tới, như kéo anh xuống đáy nước.
Cố Cẩn Diệc không hề cảm thấy ngột ngạt mà ngược lại cảm thấy như đang được bảo vệ.
Anh đặt nhẹ tay lên vai Tạ Hoài Chu, do dự một lúc mới hỏi Tạ Hoài Chu: "Hôm nay có cần điều trị không?"
Cố Cẩn Diệc hỏi một cách mơ hồ.
Cả hai đều hiểu rõ điều trị ở đây tượng trưng cho sự tiếp xúc thân mật.
Anh biết Tạ Hoài Chu tôn trọng anh nên không chủ động hôn, nhưng anh lại không thể bỏ qua thân thể của Tạ Hoài Chu.
Có một hợp đồng giữa bọn họ, là một hợp đồng hoàn toàn có lợi cho anh.
Tạ Hoài Chu hơi buông Cố Cẩn Diệc ra, trầm mặc nhìn anh: "Em nguyện ý không?"
Cố Cẩn Diệc không do dự gật đầu.
Nhưng Tạ Hoài Chu không động đậy.
Thay vào đó, Tạ Hoài Chu nắm lấy tay Cố Cẩn Diệc, chậm rãi đặt lên môi mình.
Đôi môi khô khốc cọ cọ vào lòng bàn tay mang cảm giác tê dại.
Ánh mắt Tạ Hoài Chu thâm thúy nhìn anh, ngữ kí nóng rực phun vào lòng bàn tay.
"Tôi muốn em hôn tôi."
Cố Cẩn Diệc sững người, tay chân như nhũn ra, lòng bàn tay áp vào môi Tạ Hoài Chu trở nên nóng bỏng.
Nhưng Tạ Hoài Chu không nhượng bộ.
Hắn chỉ yên lặng nhìn anh, dường như không muốn nhắc lại.
Sau một lúc nữa, Cố Cẩn Diệc rời tay khỏi môi Tạ Hoài Chu.
Hai má anh hơi đỏ lên, ánh mắt có chút né tránh.
Cố Cẩn Diệc do dự rồi từ từ cúi người, đặt môi mình lên môi Tạ Hoài Chu.
Anh không phải là người thiếu kinh nghiệm, nhưng chỉ cần chạm nhẹ môi Tạ Hoài Chu đã khiến anh có chút run rẩy không nhận thấy.
Cố Cẩn Diệc nhắm mắt lại, hàng mi như cánh bướm khẽ run lên.
Anh từ từ hé môi, đầu lưỡi hơi vươn ra thăm dò, làm đôi môi Tạ Hoài Chu có chút ẩm ướt.
Ngay khi Cố Cẩn Diệc muốn thoát ra, Tạ Hoài Chu đã ôm chặt lấy anh, đè anh dưới thân, mạnh mẽ hôn xuống.
Nụ hôn của Tạ Hoài Chu khiến đôi môi vốn hồng nhạt của Cố Cẩn Diệc đỏ bừng.
Cố Cẩn Diệc từ đầu đến cuối đều yên lặng, nhưng thời khắc Tạ Hoài Chu ôm lấy anh, cả người Cố Cẩn Diệc trở nên cứng đờ.
Cố Cẩn Diệc đã biết tình ý của Tạ Hoài Chu dành cho mình, ngược lại không có cách nào lừa gạt bản thân không biết như trước, rằng hai người chỉ đang giúp đỡ lẫn nhau.
Có lẽ Tạ Hoài Chu cũng đã nhận thấy.
Một lát sau hắn mới buông đôi môi Cố Cẩn Diệc ra.
Tạ Hoài Chu lại ôm Cố Cẩn Diệc vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng Cố Cẩn Diệc như dỗ dành một đứa trẻ.
Hắn biết Cố Cẩn Diệc thích kiểu thân mật này.
Cố Cẩn Diệc được vỗ lưng, không bao lâu đã dựa vào lồng ngực Tạ Hoài Chu mà ngủ thiếp đi.
- /-
Tạ Hoài Chu lại không hề buồn ngủ.
Sau khi Cố Cẩn Diệc ngủ say, hắn rút cánh tay ra, bước xuống giường, đóng cửa kính rồi ngồi bên ban công.
Hắn không hút thuốc, cũng không uống rưựu, chỉ ngồi im ngắm nhìn tuyết rơi.
Tạ Hoài Chu nhớ tới lúc nãy trên sân thượng, Cố Cẩn Diệc hỏi hắn, lúc nào thì yêu anh.
Lúc Cố Cẩn Diệc hỏi câu này không có bất kì nghi ngờ nào, chỉ bình tĩnh xen chút tò mò.
Thế nhưng trái tim Tạ Hoài Chu lại đập mạnh.
Hắn không phải yêu Cố Cẩn Diệc từ hôn lễ bốn năm trước.
Thời điểm yêu Cố Cẩn Diệc, hắn vẫn còn rất trẻ, chỉ mới hai mươi ba tuổi.
Tuổi trẻ, bướng bỉnh, nghĩ rằng mọi thứ đều ở trong lòng bàn tay mình nên chẳng màng đến chuyện gì.
Cho đến khi số phật tát hắn một cái thật đau.
Tạ Hoài Chu mở ổng tay áo.
Trên cánh tay hắn có một vết sẹo dài mấy cm.
Ở thời đại này, y học tiên tiến có thể lập tức chữa lành những vết sẹo như vậy.
Nhưng hắn không muốn.
Tạ Hoài Chu giữ vết sẹo này như nhắc nhở bản thân về những sai lầm mà mình đã mắc phải sáu năm trước.
Nhắc nhở bản thân rằng hắn đã từng yêu một omega.
Omega đó vô cùng ngây thơ, lại vô cùng dễ lừa.
Rõ ràng là có sắc đẹp để làm vũ khí, nhưng lại không biết sử dụng nó.
Omega đó lúc nào cũng như một đứa trẻ, rất thích làm nũng, vô cùng ngoan ngoãn.
Bất luận hắn nói dối điều gì, omega vẫn sẵn sàng tin tưởng.
Tạ Hoài Chu yêu omega này, nhưng rồi lại bỏ đi..