Sáng hôm sau, hai người bọn họ rời khách sạn.
Bà chủ rất hiếu khách mà tiễn ra cửa khách sạn, còn tặng Cố Cẩn Diệc một bình rượu nhỏ tự tay mình ủ.
"hoan nghênh lần sau lại đến Shirakawa." Bà chủ cười nói.
Cố Cẩn Diệc cũng không từ chối, còn thân thiện mà ôm bà chủ một cái.
Tạ Hoài Chu đứng một bên cũng khá quen thuộc với cảnh này.
Cố Cẩn Diệc đến nơi nào cũng đều được chào đón.
Anh là omega trấn an, trời sinh có nhân duyên cao hơn những người khác, huống hồ Cố Cẩn Diệc còn rất dễ ở chung.
Tạ Hoài Chu và Cố Cẩn Diệc không đi bằng tàu nữa mà quyết định về bằng phi hành khí.
Nhưng Shirakawa lưu giữ các công trình kiến trúc cổ rất nhiều.
Để có thể gìn giữ tối đa những công trình ở thiên niên kỷ trước, không có chỗ cho phi hành khí dừng gần đó, nên hai người phải đi bộ một quãng đường ngắn.
Khi đi ngang một quảng trường, Cố Cẩn Diệc bị thu hút bởi những sản phẩm thủ công bên đường.
Anh dừng lại để mua quà lưu niệm cho Sở Tiêu Niên.
Trong khi lựa đồ, Cố Cẩn Diệc nói với Tạ Hoài Chu: "Em không biết Sở Tiêu Niên giống ai nữa.
Sở Mịch Vân không thích màu hồng với màu xanh lam chút nào mà sao nó lại mê hai màu đó thế cơ chứ."
Hiện tại Tạ Hoài Chu nghe được ba chữ Sở Mịch Vân đã bình tĩnh hơn rất nhiều, thậm chí còn phụ họa vài câu: "Con cái có thể không phải lúc nào cũng giống cha mẹ."
Cuối cùng Cố Cẩn Diệc cũng chọn được một bộ sách nói về Shirakawa, còn mua thêm những con rối và bộ trò chơi ghép hình.
Vừa định đi, Cố Cẩn Diệc lại phát hiện ở quảng trường đã bắt đầu biểu diễn ngoài trời nên hơi tò mò đứng lại quan sát một lúc.
Trong cảnh này, màn trình diễn là câu chuyện của nữ thống đốc và người tình của nàng một ngàn năm trước.
Câu chuyện này rất nổi tiếng khắp Shirakawa, bởi vì hôn nhân giữa alpha và beta hiếm hơn bây giờ rất nhiều.
Nữ thống đốc và người tình cũng từng đến Shiarakwa cho nên ở đây biểu diễn vở kịch này cũng không có gì ngạc nhiên.
Tạ Hoài Chu không có gu thẩm mĩ để đánh giá những bộ phim tình cảm, hắn hỏi Cố Cẩn Diệc: "Em thích vở kịch này sao?"
Cố Cẩn Diệc lắc đầu: "Lúc đi học em đã xem rất nhiều lần rồi."
Lý do khiến anh dừng lại là vì trang phục và trang sức của nữ diễn viên đều mang nét đặc trưng của Shirakawa khá thú vị nên Cố Cẩn Diệc xem lâu hơn một chút.
"Hơn nữa..." Cố Cẩn Diệc nhìn diễn viên đóng vai nữ thống đốc đang hứa hẹn với người tình của mình một cách trìu mến, trong lòng có chút mỉa mai: "Vị giáo sư môn Lịch Sử học của em đã từng nói, trong hiện thực, câu chuyện này cũng không tốt đẹp như vậy.
Tình nhân của vị nữ thống đốc này cũng không ít."
Qua nhiều phiên bản, câu chuyện được mọi người truyền tai nhau nhiều nhất đều nói nữ thống đốc gặp người tình beta này lúc đang gặp khó khăn.
Sau khi trở về gia tộc, nữ thống đốc bị mất trí nhớ, bị chia cách với người tình trong mười năm.
Sau này khi nữ thống đốc cưới vị beta này về nhà, hai người phu thê tình thâm không bao giờ chia lìa.
Nhưng theo nghiên cứu lịch sử thì sau khi nữ thống đốc kết hôn cùng người yêu beta thì lại có thêm nhiều tình nhân.
Vị beta này cũng biết chuyện, nhưng hắn làm sao được?
Không thể nói nữ thống đốc không yêu người beta kia.
Nếu không yêu thì nữ thống đốc đã không khăng khăng cưới bằng được người về nhà.
Nhưng tình yêu này lớn bao nhiêu, sau cùng chẳng ai có thể nghiên cứu được.
Cố Cẩn Diệc xem một lúc, chụp vài tấm ảnh để nghiên cứu, sau đó cùng Tạ Hoài Chu rời đi.
Lúc đi trên đường, Cố Cẩn Diệc nói với Tạ Hoài Chu: "Thật ra vở kịch lúc nãy, lúc còn đi học em cũng đã diễn qua.
Thành viên diễn vai đó bị ốm bất ngờ nên đành thêm em vào phút cuối."
Tạ Hoài Chu không biết chuyện này, liền hỏi: "Vậy em đóng vai nào? Vai chính sao?"
Cố Cẩn Diệc cười lắc đầu: "một người thay thế giữa đường làm sao đóng vai chính được.
Em đóng vai vị hôn phu của nữ thống đốc.
Vì để thành toàn cho nàng cùng người tình, vị hôn phu đã giải trừ hôn ước.
Sự tồn tại của người này gây tranh cãi trong lịch sử.
Nhưng tất nhiên câu lạc bộ kịch của trường không quan tâm lắm."
Cố Cẩn Diệc diễn vai này không có nhiều lời thoại, giống một người qua đường hơn.
Thế nhưng Sở Mịch Vân và Khúc Khê đã lôi kéo được một số người đến xem cổ vũ, còn tặng một lẵng hoa thật to.
Ai không biết còn tượng Cố Cẩn Diệc được diễn vai chính trong vở kịch ấy chứ.
- /-
Trên phi hành khí trở về, Cố Cẩn Diệc trò chuyện video với Sở Tiêu Niên, Tạ Hoài Chu tìm được trên diễn đàn video vở kịch mà năm đó Cố Cẩn Diệc diễn thay.
Thành viên câu lạc bộ kịch đã tải video lên mạng độc quyền của đại học Rander.
Đại học là một nơi tồn tại tương đối khép kín.
Mặc dù ban đầu đoạn video đã gây ra nhiều thảo luận trong trường, nhưng không có nhiều người mang lên diễn đàn.
Tạ Hoài Chu vừa mở ra đã thấy poster của Cố Cẩn Diệc.
Cố Cẩn Diệc không phải vai chính, nhưng có lẽ câu lạc bộ kịch đã nghĩ đến việc sử dụng khuôn mặt của Cố Cẩn Diệc để thu hút khán giả nên đã làm cho Cố Cẩn Diệc một tấm poster riêng.
Trên tấm poster chỉ có bóng dáng của anh.
Cố Cẩn Diệc mặc một bộ lễ phục trắng tinh, vòng eo mảnh khảnh mềm dẻo, hai tay chắp trước ngực.
Nơi cổ tay đeo một vòng hạt màu đỏ được quấn thành ba vòng càng làm cho da thịt Cố Cẩn Diệc bóng sáng như ngọc.
Trên đầu Cố Cẩn Diệc che một tấm lụa trắng mềm mại.
Sau lớp ren là một khuôn mặt mơ hồ như một giấc mơ.
Rõ ràng là nhân vật đó đang nở nụ cười, nhưng lông mi lại khẽ rũ xuống như mang theo một nỗi buồn vương vấn.
Đây là váy cưới của omega hơn một nghìn năm trước.
Cố Cẩn Diệc đóng vai vị hôn phu của nữ thống đốc, cuối cùng lại không đợi được đám cưới của chính mình.
Phải nói rằng tấm poster này rất thành công.
Nhân vật vị hôn phu này không có cảm giác tồn tại, chỉ xuất hiện ở đoạn cuối vở kịch.
Tuy nhiên, ở khu vực bình luận của video, các sinh viên lại điên cuồng gào thét –
"Mắt nữ thống đốc bị mù hả!!??"
"Beta cho nữ thống đốc đó, tui mang vị hôn phu về."
"Ai có thông tin của omega này không nhắn tui với!!"
....!
Tạ Hoài Chu đọc đến sắc mặt có chút vi diệu, cười nhạo trong lòng.
Nằm mơ.
Tạ Hoài Chu lại kéo kéo xuống.
Trong số rất nhiều bình luận than vãn, hắn đọc được một bình luận có chút khác biệt.
"Ai mà nỡ phụ lòng một mỹ nhân như vậy chứ.
Người này là để tôn sùng."
Tạ Hoài Chu nhìn cái bình luận này thật lâu, sau đó ngước mắt lên nhìn Cố Cẩn Diệc đối diện.
Cố Cẩn Diệc đang cười nói chuyện với Sở Tiêu Niên, nhận thấy ánh mắt của Tạ Hoài Chu, nụ cười cũng chưa từng dừng lại.
Những người trong những bình luận đó đã đổ xô mà bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với Cố Cẩn Diệc, như thể Cố Cẩn Diệc sinh ra để được mọi người yêu quý, không bị thế giới bên ngoài quấy nhiễu.
Nhưng chỉ có Tạ Hoài Chu biết, Cố Cẩn Diệc trưởng thành, lại chưa từng được ai hoàn hảo yêu lấy.
- /-
Công việc ở Roselle đã được Tạ Hoài Chu xử lí gần hết.
Tính toán một chút thì hai người cũng đã ở được mười ngày.
Sau khi Tạ Hoài Chu và Liễu gia xác nhận những chuyện cuối cùng, hắn liền ra lệnh quay về Bạch Đế tinh.
Trước khi rời đi, bọn họ đến đại học Rander một lần nữa để chia tay Khúc Khê.
Khúc Khê không nói gì nhiều.
Cô và Cố Cẩn Diệc đã trưởng thành, mỗi người đều có một cuộc sống riêng, không còn có thể đồng hành cùng nhau như hồi còn học đại học.
Khúc Khê hơi buồn nhưng không bộc lộ ra ngoài.
Sau bữa tối, ba người tách ra ở ngã ba.
Khúc Khê ôm Cố Cẩn Diệc: "Có chuyện gì nhớ phải liên hệ với em nhé."
Sau đó cô liếc nhìn Tạ Hoài Chu: "Anh phải chăm sóc anh ấy tử tế vào đấy."
Cố Cẩn Diệc phụt cười.
Rõ ràng Khúc Khê nhỏ tuổi hơn anh, vậy mà giờ lại chăm sóc anh nghiêm túc như người lớn trong nhà.
Cố Cẩn Diệc nhìn theo bóng dáng Khúc Khê bước đi, mới nhớ tới khoảng thời gian mới quen nhau.
Cô gái nhỏ bé này lúc đó cũng không cao lắm, buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt bình thường không nhìn ra được vui buồn, như chẳng liên quan gì đến thế giới xung quanh.
Thế nhưng bây giờ Khúc Khê đi trên đường, có rất nhiều người đến chào cô, hoặc là thân thiết hoặc là kính trọng.
Tốt quá.
Không có anh và Sở Mịch Vân, Khúc Khê cũng đã trưởng thành rất tốt.
- /-
Hôm sau, Tạ Hoài Chu và Cố Cẩn Diệc rời Roselle.
Sau một chuyến bay dài, phi hành khí đáp xuống Bạch Đế Tinh.
Sở Tiêu Niên vừa đi học về, mặc một chiếc áo khoác nhỏ màu xanh lá cây, tròn vo mà chạy một mạch đến ôm Cố Cẩn Diệc.
"Ba ơi!!"
Cố Cẩn Diệc bế Sở Tiêu Niên trên tay, cảm thấy hình như cân nặng tăng không ít.
Sở Tiêu Niên hôn hai cái bẹp thật to hai bên má Cố Cẩn Diệc, khuôn mặt tròn trĩnh bụ bẫm dính chặt Cố Cẩn Diệc: "Con nhớ ba lắm."
Lòng Cố Cẩn Diệc như tan thành nước: "Ba cũng nhớ con lắm."
Sở Tiêu Niên làm nũng với Cố Cẩn Diệc hồi lâu, mới nhớ tới "chú Tạ" đang bị làm lơ nãy giờ.
Sở Tiêu Niên cũng rất thích Tạ Hoài Chu, lập tức mở vòng tay hướng Tạ Hoài Chu đòi ôm.
Bởi vì Sở Mịch Vân và Cố Cẩn Diệc đã nói, thích một người là sẽ muốn ôm người đó, vì vậy bé con luôn cảm thấy mình đúng là một cái gối ôm siêu siêu thích.
Tạ Hoài Chu vừa ôm Sở Tiêu Niên đã không chút khách khí mà chọc nhóc con: "Hình như con nặng thêm rồi."
Sở Tiêu Niên: QAQ
Tạ Hoài Chu một tay dắt Cố Cẩn Diệc, một tay ôm Sở Tiêu Niên bước vào nhà.
Đến tối, Sở Tiêu Niên không chịu rời Cố Cẩn Diệc nửa bước.
Xa Cố Cẩn Diệc mười ngày đã là cực hạn, bé con nóng lòng muốn khoe với Cố Cẩn Diệc kết quả học tập của mình ở trường mẫu giáo.
Mãi cho đến khi Cố Cẩn Diệc nhận được cuộc gọi công việc liên quan thiết kế trang sức, Sở Tiêu Niên mới miễn cưỡng buông anh ra.
Khi Cố Cẩn Diệc nghe điện thoại xong, quay trở lại phòng khách, anh thấy Sở Tiêu Niên đang yên lặng ngồi trên đùi Tạ Hoài Chu.
Sở Tiêu Niên vung vung bàn chân mập mạp của mình, nghe Tạ Hoài Chu đọc truyện cổ tích.
Cố Cẩn Diệc không khỏi ngẩn người.
Có thể nói Tạ Hoài Chu không hợp với sách cổ tích.
Hắn là một người sinh ra cho thương trường và chiến trường, trên người không có một chút hơi thở con người của gia đình.
Nhưng có lẽ vì căn phòng rất ấm áp, ánh sáng dịu nhẹ nên dáng vẻ bây giờ của Tạ Hoài Chu thậm chí có chút dịu dàng.
Hắn đọc truyện cổ tích một cách từ từ chậm rãi, so với rô bốt còn không có cảm tình bằng.
Sở Tiêu Niên lơ đãng ngồi nghe, tập trung chơi đùa với các nút áo trên cổ tay Tạ Hoài Chu.
Cố Cẩn Diệc nhịn không được mà cười cười
Anh cũng không bước tới, chỉ quan sát như thế này một lúc.
Khung cảnh trước mắt gần như là tưởng tượng tốt nhất của Cố Cẩn Diệc về một mái nhà.
Mái nhà mà Cố Cẩn Diệc cần không phải có phòng ở riêng hay lắp kính sang trọng, mái nhà của Cố Cẩn Diệc là nơi khiến anh cảm thấy an toàn và ấm áp.
Ở dưới mái nhà đó, anh không bao giờ bị tổn thương, cũng sẽ không bao giờ bị quay lưng phản bội.
Sở Mịch Vân đã từng cho anh một nơi trú ẩn an toàn, cho phép anh có một nơi để ở lúc anh chật vật nhất.
Nhưng mái nhà đó không thuộc về anh.
Bởi vì bạn bè và người yêu không giống nhau, không thuộc về nhau, một ngày nào nó cũng sẽ tách ra.
Nhưng Tạ Hoài Chu thì khác.
Tạ Hoài Chu nói yêu anh.
Tạ Hoài Chu nói sẽ mãi ở bên anh.
Cố Cẩn Diệc gần như bị mê hoặc, như thể anh chỉ cần đưa tay ra là mọi thứ mà bản thân ao ước khi còn trẻ sẽ nằm trong tầm tay.
Nhưng trong đầu Cố Cẩn Diệc lại có một giọng nói khác vang lên, khiến anh chua xót không dám tin.
Có đã có người từng nói sẽ mãi ở bên anh nhưng điều cuối cùng mà anh chờ được là một lời chia tay.
Có lẽ vì đã đứng ở cửa quá lâu nên Tạ Hoài Chu và Sở Tiêu Niên cùng đưa mắt tìm Cố Cẩn Diệc.
Sở Tiêu Niên nóng lòng muốn đổi người kể chuyện nên vẫy vẫy đôi tay tròn ủm kia với Cố Cẩn Diệc: "Ba ơi mau tới đây."
Cố Cẩn Diệc bước đến, ngồi trên ghế sô pha.
Anh cầm lấy quyển sách, đọc cho Sở Tiêu Niên nghe.
Nhóc con vẫn còn ngồi trong lòng Tạ Hoài Chu, còn Tạ Hoài Chu vòng một bàn tay một lấy Cố Cẩn Diệc vào lòng..