Phòng lại một lần trở nên trống trải.
Cố Cẩn Diệc đã cho người làm lui xuống.
Anh lên tầng hai, đến phòng ngủ của Sở Tiêu Niên.
Dì bảo mẫu đang trông cạnh giường Sở Tiêu Niên, thấy Cố Cẩn Diệc bước vào liền lui ra.
"Dì nghỉ ngơi đi." Cố Cẩn Diệc thấp giọng: "Có tôi rồi."
Bảo mẫu gật đầu.
Bà nhìn vẻ mặt phờ phạc của Cố Cẩn Diệc, không khỏi nói: "Cố tiên sinh, cậu phải chú ý bản thân mình."
Bà đã làm việc cho Sở gia được mấy năm.
Cố Cẩn Diệc và Sở Mộ Vân luôn đối xử với bà rất tốt nên bây giờ bà không thể chịu được khi thấy Cố Cẩn Diệc trở nên gầy gò và xanh xao như vậy.
Thế nhưng bà chỉ là người giúp việc lấy tiền công của người ta mà không giúp gì được.
Cố Cẩn Diệc cũng gật đầu: "Tôi biết."
Bảo mẫu thở dài, đóng cửa lại.
Cố Cẩn Diệc nhìn khuôn mặt say ngủ của Sở Tiêu Niên dưới ánh đèn.
Hai tháng nay, Sở Tiêu Niên dường như tỉnh tỉnh mê mê mà ý thức được có gì đang thay đổi.
Mặc dù không hiểu được cái chết, nhưng bé con cũng biết mẹ mình sẽ rất lâu nữa không trở lại.
Đó là lý do tại sao gần đây Sở Tiêu Niên vô cùng ngoan ngoãn, cũng hết sức dinh lên người Cố Cẩn Diệc.
Ánh mắt Sở Tiêu Niên nhìn chằm chằm Cố Cẩn Diệc cả ngày, vì sợ rằng ba mình cũng sẽ đột nhiên biến mất.
Cố Cẩn Diệc khẽ xoa đầu Sở Tiêu Niên.
Tóc của bé con rất mềm, giống như Sở Mộ Vân vậy.
Trên thực tế, sau khi Sở Tiêu Niên chào đời, Cố Cẩn Diệc là người chăm sóc đứa bé nhiều hơn.
Sau khi rời phòng sinh, Sở Mộ Vân lập tức chuyên tâm vào sự nghiệp.
Lúc đó Cố Cẩn Diệc không có nhiều việc lắm, nên anh nhận trọng trách chăm sóc Sở Tiêu Niên.
Cố Cẩn Diệc dạy bé con nói những chữ cái đầu tiên, dạy bé con tập đi, nhìn bé con từng bước trưởng thành.
Thật ra, Cố Cẩn Diệc luôn cảm thấy sớm muộn mình sẽ tách khỏi Sở Mộ Vân.
Cuộc hôn nhân của họ bắt đầu bằng một cuộc trao đổi.
Những năm qua họ bên nhau như một gia đình hạnh phúc, nhưng một ngày nào đó, Sở Mộ Vân sẽ gặp một người yêu dịu dàng, yêu cô, yêu cả Sở Tiêu Niên.
Lúc đó, Cố Cẩn Diệc anh sẽ rời đi.
Anh sẽ vui vẻ làm thủ tục ly hôn với Sở Mộ Vân, dự đám cưới của cô, mua một căn nhà nhỏ ở gần đó, thỉnh thoảng sẽ ghé thăm Sở Tiêu Niên.
Tất cả đều rất tốt.
Đó là viễn cảnh tuyệt vời nhất mà anh có thể nghĩ tới.
Thế nhưng bây giờ, tất cả những thứ này đều tan thành mây khói, nhẹ nhàng vỡ vụn trước mắt anh.
Anh không đợi được đám cưới của Sở Mộ Vân, không được thấy cô kết hôn với người cô yêu mà thay vào đó là đến dự đám tang của cô.
Cố Cẩn Diệc cắn chặt môi không phát ra âm thanh, nhưng những giọt nước mắt đã thấm ướt tấm chăn phía dưới.
Anh nhẹ nhàng nắm tay Sở Tiêu Niên, giống như lữ khách đang đi dưới sa mạc, giữ lấy nguồn nước quý giá cuối cùng của mình.
- /-
Tạ Hoài Chu đồng ý cho Cố Cẩn Diệc suy nghĩ ba ngày, nhưng trong thâm tâm anh biết rất rõ rằng cuối cùng Cố Cẩn Diệc cũng sẽ đồng ý với yêu cầu của anh.
Bởi vì hiện tại anh là người duy nhất không quan tâm đến tài sản Sở gia hay Sở Tiêu Niên.
Quả nhiên, ba ngày sau, Cố Cẩn Diệc gọi đến, đồng ý kí hợp đồng.
Tạ Hoài Chu nhìn trời mưa gió bên ngoài khách sạn.
Từ khi anh đến tinh cầu xa xôi này, thời tiệt thật sự rất tệ.
"Được, lát nữa tôi sẽ đến Sở gia."
Tạ Hoài Chu cúp điện thoại, mang đội ngũ bay đến Sở gia.
Sau khi cúp máy, Cố Cẩn Diệc cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Kỳ thật, việc đưa ra quyết định này dễ dàng hơn anh tưởng, bởi vì Sở gia đã liên thủ Cố gia.
Thuộc hạ của Sở Mộ Vân đã bí mật gửi tin nhắn cho anh, báo rằng Cố gia đang giả mạo bằng chứng chứng minh Cố Cẩn Diệc bị tâm thần từ khi còn trẻ, không có khả năng nuôi con.
Vì thế, Sở gia sẽ giao quyền nuôi dưỡng và 20% tài sản cho Cố gia.
Khi Cố Cẩn Diệc nghe thấy những lời này, anh thậm chí còn không cảm thấy tức giận, anh chỉ cảm thấy hoang đường.
Bốn năm đã trôi qua, nhưng những người ở Cố gia thực sự không thay đổi chút nào.
Họ chưa từng xem anh như một con người.
Cách đây bốn năm, chính cha anh và anh trai đã quyết định gả anh cho một doanh nhân lớn tuổi giàu có.
Người nọ có tiếng xấu, có sở thích ngược đãi trên giường khiến nhiều người sống dở chết dở.
Khi Cố gia đưa ra quyết định này, họ không quan tâm đến sự sống chết của anh.
Thay vào đó, họ nói dối, thuyết phục anh nghe lời.
Rốt cuộc, Cố Cẩn Diệc anh cũng chỉ là một đứa con hoang hèn mọn của Cố gia.
Mẹ Cố Cẩn Diệc là một ca sĩ ở khu ổ chuột.
Anh không có giá trị gì ngoại trừ việc được sử dụng như công cụ để liên hôn.
Nếu ngay từ đầu Sở Mộ Vân không cứu anh, có lẽ bây giờ anh cũng đang sống vật vờ rồi sẽ chết trên một chiếc giường nào đó.
Mà bây giờ, Sở Mộ Vân vừa mới qua đời, Cố gia như đàn cá mập ngửi thấy mùi máu, hung hăng lao tới.
Cố Cẩn Diệc thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mặc dù đã nhìn rõ bộ mặt của Cố gia từ lâu, nhưng anh vẫn cảm thấy vô cùng buồn nôn.
- /-
Tạ Hoài Chu đến rất nhanh.
Anh ta vẫn giữ nguyên bộ dáng lạnh lùng như ba ngày trước, kể cả khi Cố Cẩn Diệc đã chấp nhận kí hợp đồng.
Đội ngũ của Tạ Hoài Chu vẫn thân thiện như trước.
Nhưng khi Cố Cẩn Diệc yêu cầu không cần tiền bồi thường và bất động sản, chỉ cần đảm bảo quyền giám hộ và tài sản của Sở Tiêu Niên, các luật sư đã lịch sự từ chối.
"Không, Cố tiên sinh." Nữ luật sư trẻ nhìn anh cười, "Những điều khoản này do Tạ tiên sinh yêu cầu, không thể thay đổi được.
Cố Cẩn Diệc chỉ có thể đưa mắt sang nhìn Tạ Hoài Chu, lại phát hiện Tạ Hoài Chu không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn anh.
"Tại sao không đồng ý? Cậu xứng đáng với điều đó.
Ngay cả khi không phải cậu mà là người khác, tôi cũng sẽ đưa ra điều khoản tương tự."
Tạ Hoài Chu bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh anh.
Tin tức tố mùi gió biển như có ý thức, như có như không vây quanh Cố Cẩn Diệc.
Mãi đến lúc này, Cố Cẩn Diệc mới thật sự tin rằng mức độ phù hợp giữa anh và Tạ Hoài Chu là cực kì cao.
Omega và Alpha với độ phù hợp cao sẽ giống như có cảm ứng, tin tức tố của hai bên sẽ rất nhạy cảm, dường như theo bản năng mà hấp dẫn lẫn nhau.
Nói một cách bí ẩn hơn, điều này giống như một sự sắp đặt của số phận.
Khi nhìn thấy nhau trong đám đông, bạn có thể biết rằng người kia là người phù hợp nhất với mình.
Lần trước Tạ Hoài Chu ở cách xa anh, tin tức tố cố tình bị áp chế, Cố Cẩn Diệc không cảm thấy áp lực lắm.
Bây giờ lại gần, tin tức tố hương gió biển mạnh mẽ này gần như bao trùm lấy Cố Cẩn Diệc như thủy triều, khiến anh đầu óc choáng váng.
Thế nhưng Cố Cẩn Diệc đã sớm qua tuổi bị tin tức tố làm mất khống chế.
Anh trấn tĩnh lại bản thân, nói với Tạ Hoài Chu một cách nghiêm túc: "Tạ tiên sinh, kỳ thật ngài không cần phải vì tin tức tố mà cùng tôi kết hôn.
Thứ ngài cần chính là tin tức tố nên tôi có thể phối hợp với mọi yêu cầu của ngài.
Đến khi ngài kết hôn, tôi sẽ tự giác rời đi."
Từ tận đáy lòng, Cố Cẩn Diệc cho rằng điều này tốt hơn.
Mặc dù thân phận bạn đời của Tạ Hoài Chu có thể che chở cho anh, thế nhưng Cố Cẩn Diệc tình nguyện bị xem là công cụ cũng không muốn mắc nợ những gì mình không thể trả được.
Tạ Hoài Chu nhìn Cố Cẩn Diệc một cách kì lạ.
Tất nhiên Tạ Hoài Chu có thể nhìn ra Cố Cẩn Diệc nói ra điều này một cách chân thành, nhưng chính vì như vậy nên hắn mới càng không thoải mái.
Một người như vậy, nếu cùng Sở gia và Cố gia đối đầu, nhanh hay chậm cũng bị ăn đến không còn mảnh xương.
"Thói quen đàm phán này của cậu thật sự không tốt chút nào." Tạ Hoài Chu nhẹ giọng nói, nghe không ra cảm xúc nào.
Thế nhưng Tạ Hoài Chu không cho Cố Cẩn Diệc cơ hội kì kèo.
Anh gần như dùng sức mà nắm cổ tay Cố Cẩn Diệc, đặt lên vị trí chữ kí trên bản hợp đồng.
"Tôi muốn kết hôn với cậu chẳng qua cậu rất thích hợp.
Tôi không cần hôn nhân, chỉ cần một lá chắn, mà cậu không hề gây phiền phức gì cho tôi cả, thế là đủ rồi." Tạ Hoài Chu dửng dưng giải thích cho Cố Cẩn Diệc, "Ký đi, mấy yêu cầu của cậu tôi không chấp nhận đâu"
Cố Cẩn Diệc im lặng trong hai giây, rồi đưa tay kí tên theo ý Tạ Hoài Chu.
Tạ Hoài Chu nói cũng không sai, anh không có quyền phản đối trong cuộc hôn nhân này.
Nhìn thấy tên của mình sớm hiện lên cuối bản hợp đồng, Cố Cẩn Diệc cảm thấy khó tả.
Ngay khi anh kí tên, bản hợp đồng sẽ có hiệu lực ngay lập tức.
Chưa đầy ba tháng sau cái chết của Sở Mộ Vân, anh lại chuẩn bị kết hôn với một alpha.
Mà anh và người này mới chỉ gặp nhau vài lần.
Không ai biết bản hợp đồng sẽ thay đổi điều gì.
Chẳng qua anh một thân một mình, nếu bản hợp đồng này có thể cho Sở Tiêu Niên một môi trường để an toàn trưởng thành thì có vẻ cũng không tệ lắm.
Còn cuộc đời của Cố Cẩn Diệc anh, tình yêu của anh, đã không còn quan trọng nữa rồi.
"Cảm ơn." Cố Cẩn Diệc cảm ơn Tạ Hoài Chu một cách chân thành.
Anh cười với Tạ Hoài Cha, chân thành hơn rất nhiều so với ba ngày trước.
Tạ Hoài Chu trầm mặc không nói.
Hắn luôn cảm thấy nụ cười của Cố Cẩn Diệc hơi chói mắt.
Tạ Hoài Chu đột nhiên hỏi một câu không liên quan: "Cậu thực sự rất yêu Sở Mộ Vân sao?"
Cố Cẩn Diệc cũng sững người một lúc, không hiểu sao Tạ Hoài Chu lại hỏi câu này.
"Nếu không phải vì yêu cô ta, hà cớ gì vì một đứa trẻ không cùng huyết thống với mình, đem bản thân như con bài mà thương lượng với tôi?"
Giọng Tạ Hoài Chu vẫn đều đều như cũ, không nhìn ra được bất cứ cảm xúc nào.
Tạ Hoài Chu hỏi câu này thật sự lỗ mãng, thậm chí còn đâm vào tim người khác, nhưng vẻ mặt bình tĩnh kia lại không phát hiện được tia ác ý nào.
Cố Cẩn Diệc cũng không biết phải trả lời câu hỏi này ra sao.
Trong mắt người khác, anh và Sở Mộ Vân là một cặp đôi hạnh phúc.
Nhưng chỉ hai người họ mới biết được cuộc hôn nhân này chỉ là do hai con người đáng thương hỗ trợ lẫn nhau.
Cố Cẩn Diệc cúi đầu, một lúc sau mới nhỏ giọng: "Cô ấy và Sở Tiêu Niên là những người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi."
Anh không nói yêu, cũng không nói không yêu.
Tạ Hoài Chu khẽ cau mày, nhưng cũng không hỏi gì thêm, chỉ nói:
"Cậu chuẩn bị đi, mấy ngày nữa tôi sẽ đón cậu đi Bạch Đế Tinh.".