Bởi vì là mùa khô, giờ đóng cửa của Thác Vàng so với mùa nước chảy sớm hơn không ít.
Cố Cẩn Diệc từ Thác Vàng ra về, rồi lại đi bộ dọc theo những con đường của Shirakawa.
Bây giờ trời đã chạng vạng còn chưa tối hẳn, nhưng đèn đường đã bật sáng, phản chiếu lớp tuyết mịn của Shirakawa thập phần xinh đẹp.
Cố Cẩn Diệc đi ngang qua một góc phố, phát hiện hôm nay có người ở Shirakawa kết hôn, tổ chức theo truyền thống hôn lễ của Roselle.
Truyền thống của Roselle là tổ chức lễ cưới vào lúc hoàng hôn.
Cô dâu mặc váy cưới trắng, trên người đeo đầy trang sức, mang một đôi giày vàng đạp lên tuyết trắng.
Chú rể cũng mặc một thân lễ phục màu trắng như cô dâu.
Các họa tiết trên quần áo vô cùng sang trọng, trên tay cũng quấn đầy đồ trang sức.
Người thân và bạn bè của họ đứng bên cạnh, rắc những quả bóng nho nhỏ màu đỏ và đen trông vô cùng tinh xảo.
Cố Cẩn Diệc không khỏi dừng lại xem một lúc.
Có lẽ là bởi vì đôi tân lang tân nương này cười quá xán lạn, anh không khỏi cũng mỉm cười theo.
Bây giờ Cố Cẩn Diệc không còn khao khát một đám cưới nữa.
Năm hai mươi tuổi, anh toàn tâm toàn ý muốn kết hôn với Tạ Hoài Chu.
Không cần hôn lễ quá long trọng nhưng nhất định phải có nghi thức để hai bên gia đình cùng chứng kiến.
Mẹ Cố Cẩn Diệc cả đời chưa từng tổ chức hôn lễ, cũng chưa có hôn ước với người mình yêu.
Bà ấy luôn phải đóng vai một nhân vật mờ nhạt, dù đó không phải là điều bà mong muốn.
Điều này phần nào ảnh hưởng đến thái độ của Cố Cẩn Diệc đối với hôn nhân.
Anh ghét cha ruột của mình cùng thái độ sinh hoạt của ông ta.
Anh chét ghét cực độ những mối quan hệ không minh bạch, gần như cố chấp mà để ý sự chung thủy của bạn đời.
Cố Cẩn Diệc thậm chí nói rất nhiều lần với Tạ Hoài Chu rằng nếu Tạ Hoài Chu không muốn cùng anh kết hôn, anh nhất định sẽ chia tay.
Khi đó, anh kỳ thật là ngây thơ mà uy hiếp Tạ Hoài Chu.
Bởi vì Cố Cẩn Diệc tin tưởng tình yêu của người này dành cho mình nhiều như thế nào, cho nên mới không dám kiêng nể gì mà đưa ra yêu cầu như vậy.
Mà Tạ Hoài Chu mỗi lần như vậy đều nuông chiều mà theo ý Cố Cẩn Diệc.
Hắn cúi người hôn lên khóe môi anh, chê cười Cố Cẩn Diệc giống như một đứa trẻ vậy, hỏi Cố Cẩn Diệc muốn hôn lễ cử hành ở đâu.
Nhưng cho đến cuối cùng, anh vẫn không thể tổ chức đám cưới với Tạ Hoài Chu.
Trong hơn hai mươi năm qua, lần duy nhất anh trao nhẫn cho người khác, đọc lời thề hôn nhân nguyện không bao giờ chia lìa là với Sở Mịch Vân.
Cuối cùng, anh và Sở Mịch Vân thật sự không buông bỏ lời thề đó.
Sở Mịch Vân không cùng anh ly hôn, mà là tử biệt.
Họ rõ ràng là một cặp đôi giả tạo, nhưng trời xui đất khiến lại khiến hai người không rời không bỏ.
Cố Cẩn Diệc chớp chớp mắt, trong lòng có cảm giác không nói nên lời.
Anh nhìn bóng lưng của cặp đôi kia biến mất nơi góc phố, đứng im một lúc rồi mới bước tiếp.
Sáng nay Cố Cẩn Diệc đã nhờ Khúc Khê đi đón Sở Tiêu Niên.
Vì vậy, khi anh về đến nhà, đèn trong biệt thự đã bật sáng, Khúc Khê đang ngồi trong phòng khách xem phim hoạt hình với Sở Tiêu Niên.
Hai người rõ ràng là chêch lệch về tuổi tác, nhưng biểu cảm khi xem phim hoạt hình lại giống nhau đến kì lạ.
Cố Cẩn Diệc nhìn thấy đến bật cười, khiến Khúc Khê và Sở Tiêu Niên chú ý đến.
Sở Tiêu Niên lao tới ôm chầm lấy anh.
Ba người ăn tối với nhau.
Sau đi dỗ Sở Tiêu Niên về phòng tự chơi, Cố Cẩn Diệc đã nói với Khúc Khê về quyết định của mình.
Nói khả năng mấy ngày tới anh sẽ về Bạch Đế tinh một chuyến.
"Trước tiên anh chưa đưa Sở Tiêu Niên đi cùng được.
Anh muốn giáp mặt nói chuyện một lần rồi mới tính tiếp." Cố Cẩn Diệc nói.
Mà ngoài dự kiến của Cố Cẩn Diệc, Khúc Khê không phản ứng nhiều lắm khi nghe tin anh sẽ quay lại Bạch Đế tinh, thậm chí còn rất bình tĩnh.
Sau một lúc, Khúc Khê mới nhẹ giọng: "Em biết, anh sớm muộn gì vẫn phải trở về."
Cô và Cố Cẩn Diệc quen nhau lâu như vậy, làm sao có thể không hiểu người này cứng đầu đến mức nào.
Rõ ràng chỉ cần từ bỏ mối tình này là được rồi, nhưng việc mà Cố Cẩn Diệc sáu năm trước không làm được, sáu năm sau vẫn như cũ không thể buông tay.
Khúc Khê không thể khuyên nhủ, chỉ có thể hy vọng rằng sự lựa chọn lần này của Cố Cẩn Diệc thật sự đúng đắn.
Cô ngồi trên ghế sô pha, lặng lẽ giúp Cố Cẩn Diệc dọn dẹp đồ chơi của Sở Tiêu Niên.
Khi đặt món cuối cùng vào hộp, Khúc Khê khẽ thở dài, nói với Cố Cẩn Diệc: "Nếu anh muốn đi thì cứ đi, muốn tìm Tạ Hoài Chu, muốn cùng hắn ở bên nhau, muốn làm gì cũng được."
Nói đến đây, cô hơi dừng một chút, âm thành trở nên thật nhẹ.
"Nhưng anh có thể hay không, không cần yêu hắn đến như vậy, mà yêu thương chính mình nhiều hơn một chút thôi?" Khúc Khê thấp giọng hỏi.
Cố Cẩn Diệc đậy chiếc hộp lại, để vào trong tủ.
Anh sờ đầu Khúc Khê.
Nhìn vẻ bề ngoài, Khúc Khê đã là một phụ nữ trưởng thành, chín chắn và quyến rũ, học sinh của cô đều phải sợ chết khiếp.
Nhưng Cố Cẩn Diệc lại nhớ rõ lần đầu tiên gặp Khúc Khê.
Khúc Khê khi đó còn chưa có cao như vậy, ôm cánh tay đứng ở trong góc, không cười, nhìn qua không giống như có vẻ dễ trêu chọc, nhưng thật ra so với ai đều dễ mềm lòng hơn rất nhiều.
(*)
"Không cần lo lắng cho anh.
Anh không yếu ớt như vậy." Cố Cẩn Diệc mỉm cười với Khúc Khê, "Anh không phải hai mươi tuổi nữa.
Anh có Sở Tiêu Niên, anh có công việc kinh doanh đủ để sinh hoạt dài lâu.
Anh muốn gặp Tạ Hoài Chu, chỉ vì anh vẫn còn yêu mà thôi."
"Anh không muốn Tạ Hoài Chu giống như anh năm đó, lại chờ thêm một lần sáu năm."
"Nhưng anh vẫn giữ quyền lợi được rời bỏ anh ấy.
Nếu một ngày, Tạ Hoài Chu vẫn làm anh thương tâm, thì anh vẫn có thể rời đi bất cứ lúc nào."
Cố Cẩn Diệc nói đều là sự thật.
Hai mươi tuổi, tình yêu anh trao đi là tất cả.
Cố Cẩn Diệc tổng cộng chỉ có bấy nhiêu tình yêu, tất cả đều dành hết cho Tạ Hoài Chu.
Vì vậy anh không thể chịu nổi cái giá phải trả khi mất đi hắn.
Sáu năm đã trôi qua, Tạ Hoài Chu vẫn là người mà Cố Cẩn Diệc yêu nhất, nhưng không còn là toàn bộ thế giới của anh nữa.
Khúc Khê mếu máo, không biết có nên tin một lần nữa hay không.
Cố Cẩn Diệc lại cười, xoa xoa đầu Khúc Khê an ủi.
Vì một mình Cố Cẩn Diệc đến Bạch Đế tinh nên không có gì để chuẩn bị.
Anh gửi Sở Tiêu Niên cho Khúc Khê tạm thời chăm sóc.
Sau đó, giống như một vị khách du lịch nhất thời hứng khởi, Cố Cẩn Diệc đến thẳng bến cảng để mua vé chuyến tàu sớm nhất đến Bạch Đế tinh.
Khi ngồi trên phi thuyền, Cố Cẩn Diệc nghĩ xem có nên liên lạc với Tạ Hoài Chu hay không.
Nhưng trong lòng anh lại có một tâm trạng phức tạp (*), nghĩ có thể trì hoãn một lúc, cuối cùng cũng không bấm số gọi đi.
*Bản raw là "gần hương tình khiếp": Miêu tả người xa quê hương nhiều năm không có tin tức gì.
Đến khi trở về, càng gần quê nhà, tâm trạng sẽ càng bất an, vì lo sợ về một điêu gì đó không may có thể xảy ra.
Toàn bộ chuyến đi kéo dài tám giờ.
Bình thường Cố Cẩn Diệc sẽ đeo băng bịt mắt để ngủ, nhưng lần này anh không sao chợp mắt nổi.
Sau khi xuống phi thuyền, theo đám người ra khỏi cảng, đứng trên con phố thương mại sầm uất của Bạch Đế tinh, Cố Cẩn Diệc hơi ngẩn người.
Rõ ràng là rời đi cũng không lâu, nhưng anh lại có cảm giác như đã qua một đời.
Cố Cẩn Diệc không biết mình nên đến Tạ gia hay công ty của Tạ Hoài Chu.
Anh do dự một lúc, quyết định gọi cho Tạ Hoài Chu trước.
Trong lúc chờ Tạ Hoài Chu bắt máy, Cố Cẩn Diệc có chút u sầu mà suy nghĩ.
Không biết Tạ Hoài Chu khi nhìn thấy tên anh xuất hiện trên quang não sẽ cảm thấy như thế nào nhỉ? Có lẽ trong lòng sẽ cười nhạo anh, chia tay đều không ra gì, mới chút đó đã bị dao động.
Nhưng qua vài phút, giao diện quang não vẫn đang dừng lại ở trạng thái chờ đợi.
Tạ Hoài Chu không bắt máy.
Cố Cẩn Diệc thử lại rất nhiều lần, bên kia vẫn không có tin tức.
Anh gần như là bỏ cuộc.
Dũng khí vất vả lắm mới gom góp được giờ cũng biến đâu mất.
Thậm chí trong giây lát Cố Cẩn Diệc có ý nghĩ muốn bỏ trốn, cảm thấy giờ mà mua vé trở về Roselle biết đâu vẫn còn kịp.
Nhưng Cố Cẩn Diệc kiềm chế bản thân, thử lại lần cuối.
Lần này, chỉ mười giây sau, quang não kết nối thành công.
Tuy nhiên, thứ xuất hiện trên màn hình không phải là Tạ Hoài Chu, mà là gương mặt thất thần của Tạ Kha.
Hai người họ nhìn nhau một lúc qua màn hình, không ai lên tiếng.
Cố Cẩn Diệc thì khó hiểu.
Không biết tại sao quang não của Tạ Hoài Chu lại ở trong tay Tạ Kha.
Mà Tạ Kha bên kia thì là không thể tin được, còn nghĩ mình đang nằm mơ.
Tạ Kha nhìn chằm chằm Cố Cẩn Diệc, lắp bắp đầy kích động: "Chị, chị dâu...!Sao anh lại...!chịu liên lạc với anh trai em?"
Cố Cẩn Diệc không biết nên giải thích thế nào với Tạ Kha.
Anh không thể nói là muốn tìm Tạ Hoài Chu để hàn gắn được.
Anh chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ nói: "Tôi có chuyện muốn tìm anh ấy, Tạ Hoài Chu ở đâu?"
Tạ Kha không có trả lời ngay.
Gương mặt vừa lộ ra được một tia vui mừng lại nhanh chóng suy sụp đầy khó xử.
Trong lòng Cố Cẩn Diệc đột nhiên có linh cảm xấu.
Anh mơ hồ cảm thấy phía sau Tạ Kha có chút quen thuộc, giống như đang ở bệnh viện vậy.
Cố Cẩn Diệc cau mày: "Sao vậy? Tạ Hoài Chu không tiện nghe máy sao?"
Tạ Kha nuốt nước miếng, ánh mắt đảo qua một bên.
Tạ Hoài Chu đâu chỉ là không tiện nghe máy, căn bản là không có biện pháp xuất hiện.
Tạ Kha đấu tranh vài giây, rồi thấp giọng nói với Cố Cẩn Diệc: "Bây giờ anh trai em không thể nói chuyện với anh được.
Anh ấy đang ở phòng cách ly trong bệnh viện."
"Sau khi anh rời đi, chứng thiếu hụt tin tức tố của anh ấy trở nên nghiêm trọng hơn.
Kỳ mẫn cảm của anh ấy rơi vào tình trạng hoảng loạn cực độ."
Hốc mắt Tạ Kha có chút đỏ.
Cậu biết rằng mình không nên lấy điều này ra nói để Cố Cẩn Diệc mềm lòng.
Lý trí của cậu cũng biết, anh trai mình thật sự có lỗi với Cố Cẩn Diệc.
Nhưng ai có thể không bất công với người thân của mình?
Đời này của anh trai cậu, nhìn thì có vẻ có được tất cả, nhưng thật ra là không nhận được bao nhiêu ấm áp cùng lòng tốt từ người khác.
Những người xung quanh anh trai, ngoại trừ một vài người thân có tình cảm với hắn, còn lại đều mong Tạ Hoài Chu chết đi.
Tạ Kha không kìm được giọng mà cầu xin: "Cố Cẩn Diệc, anh có thể tới bệnh viện gặp anh trai em được không? Lần này anh ấy phát bệnh còn nặng hơn lần trước.
Bác sĩ để anh ấy dùng tin tức tố anh chiết xuất nhưng không có hiệu quả.
Anh trai em đến bệnh viên hơn một ngày rồi, vẫn luôn nhốt ở phòng cách ly."
Tạ Kha vừa hít hít mũi vừa nói.
Cậu ta trông hơi giống Tạ Hoài Chu.
Chỉ vì hay cười mà mấy nét sắc sảo trên gương mặt đều dịu đi.
"Xin anh, anh tới nhìn anh ấy một chút rồi rời đi cũng được." Tạ Kha nhìn Cố Cẩn Diệc với đôi mắt đỏ hoe.
"Chỉ nhìn anh ấy một lát thôi là được rồi."
Cố Cẩn Diệc không ngờ rằng bản thân vừa đến Bạch Đế tinh lại vừa lúc bệnh tình Tạ Hoài Chu phát tác, tin tức tố mình để lại cũng chẳng có tác dụng.
Không biết nên nói Tạ Hoài Chu may mắn hay là xui xẻo nữa.
Cố Cẩn Diệc mím môi, hỏi Tạ Kha: "Cậu đang ở bệnh viện của Tạ gia sao?"
Tạ Kha vội vàng gật đầu: "Đúng vậy chị dâu.
Anh muốn tới sao? Em sẽ cho người đến đón.
À không đúng, em sẽ trực tiếp cho phi thuyền đến Roselle."
Vừa nói Tạ Kha tay chân luống cuống đi sắp xếp công việc.
Nhưng Cố Cẩn Diệc lại ngắt lời cậu ta, ánh mắt có chút bất lực.
"Không cần, tôi đã ở Bạch Đế tinh rồi."
- -
Editor: Toàn bộ các chương truyện đều được mình mua raw trên Trường Bội.
Tất cả các chương raw không hiểu sao đều bị mất một, hai câu đầu dẫn chương dẫn đến mấy chục chương ban đầu mà mình edit đều có chút lủng củng đoạn đầu.
Sau đó tầm chương bao nhiêu thì mình không nhớ rõ, mình có lên wikidich tìm truyện này thì phát hiện là mỗi chương đều đủ một, hai câu bị thiếu trong bản raw.
Cho nên từ cái chương đó thì mình edit song song cả bản raw và bản trên wikidich.
Quay lại chỗ (*) trong chương này là ấn tượng ban đầu của Cố Cẩn Diệc lúc gặp Khúc Khê.
Ở chương 17, đáng ra đầu chương sẽ là lúc Cố Cẩn Diệc gặp Khúc Khê lúc nhập học, Khúc Khê bị xa lánh nên đứng ở một góc không ai chơi.
Như mình nói ở trên, thời điểm mình edit chương 17 thì chưa có tìm đọc bản ở wikidich nên thiếu mất đoạn đó, dẫn đến chỗ (*) này tác giả miêu tả lại cảnh Khúc Khê đứng góc thì không ai hiểu là đứng góc gì hay như nào.
Cho nên mình chú thích tạm ở đây cho mọi người hiểu.
Đợi đến khi hoàn rồi, mình sẽ quay lại các chương trước để edit những đoạn đầu còn thiếu ở mỗi chương nhé.
Dài dòng thế thui, chúc mọi người đọc vui.
Hihi..
Cũng sắp hoàn rồi.
.