Tạ Kha sững sờ trong một giây trước khi nhận ra Cố Cẩn Diệc đang nói gì.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, điên cuồng biết ơn Cố Cẩn Diệc đã không bỏ rơi anh trai mình.
Tạ Kha liếc nhìn Tạ Hoài Chu sau bức tường kính, Tạ Hoài Chu cũng liếc nhìn cậu một cái.
Nhưng trong vòng một giây, ánh mắt của Tạ Hoài Chu lại nhìn về phía Cố Cẩn Diệc.
Dù chỉ là một giây chạm mắt ngắn ngủi, Tạ Hoài Chu cũng đang bị còng tay chân miệng, nhưng Tạ Kha vẫn bị dọa sợ.
Ánh mắt Tạ Hoài Chu quá hung hăng.
Thậm chí Tạ Kha cảm giác được bản thân như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm vào gáy.
Cậu thức thời biết mình nên rời đi rồi, chỉ có thể vội vàng dặn dò Cố Cẩn Diệc.
"Anh ấn cái nút màu xanh này là có thể đi vào.
Bên trong có nút liên lạc khẩn cấp, cũng có dịch dinh dưỡng và thuốc an thần.
Nếu anh còn cần cái gì có thể trực tiếp thông báo cho em."
"Nhưng tốt hơn hết anh không nên mở khóa cùm của anh trai em." Tạ Kha chân thành đề nghị, "Hiện tại anh ấy vẫn chưa tỉnh, anh vẫn cần đảm bảo an toàn cho mình trước.
Bản thân anh ở đây đã là thuốc trấn an của anh ấy rồi."
Cố Cẩn Diệc gật đầu, không biết có nghe vào không.
Tạ Kha bất an mà liếc qua liếc lại Tạ Hoài Chu và Cố Cẩn Diệc.
Thấy ngón tay của Cố Cẩn Diệc đè lên nút bấm, cậu lặng lẽ bước ra ngoài.
Tạ Kha đóng chặt cửa phòng cách ly.
Cậu tựa vào cánh cửa, trong lòng cầu nguyện cho anh trai.
Nếu trên đời này có thần linh, xin hãy lắng nghe nguyện vọng của cậu lần này thôi.
Để cho anh trai cậu và Cố Cẩn Diệc, yêu được có được, không cần lại bỏ lỡ nhau.
Người cả đời này, vòng đi vòng lại, có bao nhiêu lần sáu năm.
Ngay khi bức tường thủy tinh trước mặt Cố Cẩn Diệc mở ra, tin tức tố của alpha giống như thủy triều mà ập đến, tràn đầy cả căn phòng cách ly.
Là hương vị mà Cố Cẩn Diệc không thể quen thuộc hơn.
Cố Cẩn Diệc bước vào, tấm kính thủy tinh rất nhanh đã đóng, nhốt anh và Tạ Hoài Chu lại.
Một không gian khổng lồ như vậy, chỉ còn hai sinh vật sống.
Tầm nhìn của Tạ Hoài Chu dán chặt vào Cố Cẩn Diệc ngay từ khi anh xuất hiện.
Alpha trong kì mẫn cảm không quá tỉnh táo, chỉ hành động theo bản năng.
Cố Cẩn Diệc đã trải qua điều đó ở lần trước.
Nhưng lần đó bởi vì là giai đoạn đầu của kì mẫn cảm, lại có tin tức tố của anh trấn an, Tạ Hoài Chu còn chưa có hoàn toàn mất không chế, cuối cùng là buông tha anh.
Lần này, Tạ Hoài Chu đã đến giai đoạn cuối của kì mẫn cảm, giống như bị ép vào vách núi, lý trí lung lay sắp sụp đổ.
Cố Cẩn Diệc không xác định được bản thân có thể toàn thân mà lui hay không.
Nhưng cũng may, anh cũng không quá để ý vấn đề này.
Cố Cẩn Diệc đứng ở bên bức tường một lúc, sau đó chậm rãi đi về phía Tạ Hoài Chu.
Đây là bệnh viện tư nhân của Tạ gia nên phòng cách ly không lạnh lẽo mà giống như phòng ngủ dựa theo thói quen của Tạ Hoài Chu hơn.
Tất cả đồ vật đều đầy đủ.
Trong phòng có một chiếc giường lớn mà Tạ Hoài Chu đã bị nhốt trên chiếc giường này mấy ngày nay, vượt qua kì mẫn cảm đau khổ này.
Nhưng vì Cố Cẩn Diệc xuất hiện, Tạ Hoài Chu rất yên lặng.
Nếu không phải vết máu trên cổ áo của hắn thì không thể nói là Tạ Hoài Chu đang phát điên được.
Chỉ là ánh mắt của hắn dõi theo Cố Cẩn Diệc một cách thèm thuồng, giống như một thợ săn đang lặng lẽ chờ con mồi đến gần.
Cố Cẩn Diệc không sợ hãi trước anh mắt này.
Anh ngồi bên mép giường, tấm nệm mềm mại bị lún thành một mảnh nhỏ.
Sau đó, Cố Cẩn Diệc vươn tay nhẹ nhàng chạm vào mặt Tạ Hoài Chu.
Bởi vì trên miệng mang khẩu gia đen kịt lạnh băng, anh chỉ có thể chạm vào một mảnh da thịt nhỏ của Tạ Hoài Chu, nóng quá nhiệt độ bình thường.
Cố Cẩn Diệc để ý đến vết thương trên người của Tạ Hoài Chu, có lẽ là do hắn tự gây ra trong mấy ngày nay.
Thực ra vết thương nay không có gì quá ghê gớm.
Bản thân anh còn bị thương nặng hơn trong quá trình tập luyện ở trường.
Nhưng anh vẫn không đành lòng chạm vào nó.
Cố Cẩn Diệc thấp giọng hỏi Tạ Hoài Chu: "Làm sao anh lại biến mình thành như thế này?
Chật vật mà không giống như trong trí nhớ của anh, một alpha điềm đạm, bình tĩnh, trấn định.
Thời điểm Cố Cẩn Diệc hỏi lời này, một giọt nước mắt lung lay rồi từ lông mi rơi xuống, nhỏ trên tay Tạ Hoài Chu.
Ngón tay Tạ Hoài Chu cuộn tròn, rồi sau đó nhẹ nhàng nâng lên, có chút vụng về mà lau nước mắt cho Cố Cẩn Diệc.
Cố Cẩn Diệc thực sự là liều thuốc giải duy nhất có thể kìm hãm hắn.
Trước khi Cố Cẩn Diệc đến, Tạ Hoài Chu vẫn như một con thú mất trí.
Nhưng ngay khi Cố Cẩn Diệc xuất hiện, phần còn người đã trở lại trong hắn.
Hiện tại đang là giai đoạn cuối của kì mẫn cảm, cũng là thời điểm khó khăn nhất.
Ngay cả một alpha hàng đầu như hắn cũng sẽ mất khả năng tư duy thông thường, chỉ biết theo bản năng mà yêu cầu bạn đời.
Nhưng Tạ Hoài Chu không muốn công kích Cố Cẩn Diệc.
Nước mắt của Cố Cẩn Diệc giống như một công tắc, làm cho bộ não hỗn loạn của hắn trở nên sáng tỏ.
Hắn biết rõ người trước mắt chính là omega của mình.
Hắn không đánh dấu Cố Cẩn Diệc, nhưng vẫn cảm thấy đó là omega của mình.
Bây giờ omega của hắn đang khóc.
Điều duy nhất mà hắn muốn làm chỉ là muốn nước mắt người đó thôi rơi.
Cho nên, hắn ôm Cố Cẩn Diệc vào trong lồng ngực, dùng một loại thư thái như che chở.
Lòng bàn tay Tạ Hoài Chu vỗ nhẹ vào lưng Cố Cẩn Diệc.
Bởi vì bị khẩu gông khống chế, hắn không thể hôn Cố Cẩn Diệc, chỉ có thể xoa nhẹ lên trán anh.
"Đừng khóc." Tạ Hoài Chu nói giọng khàn khàn.
Nước mắt Cố Cẩn Diệc càng rơi dữ dội hơn.
Anh túm lấy áo Tạ Hoài Chu, thân thể khẽ run lên.
Nếu chưa từng thấy Tạ Hoài Chu vượt qua kì mẫn cảm như thế nào, có lẽ Cố Cẩn Diệc vẫn có thể bình tĩnh lại.
Nhưng bây giờ anh không làm được.
Anh không có cách nào để không khổ sở.
Chỉ cần tưởng tượng đến bốn năm qua Tạ Hoài Chu đều phải chịu đựng nối thống khổ như thế này, Cố Cẩn Diệc đau đến không thở được.
Thương tổn Tạ Hoài Chu chưa bao giờ có thể làm anh vui sướng.
Chỉ có thể làm Cố Cẩn Diệc cảm thấy bản thân cũng đau khổ theo.
Ngón tay của Cố Cẩn Diệc vòng ra sau đầu Tạ Hoài Chu, run rẩy, lần mò mật mã của khẩu gông.
Tạ Kha vừa nãy đã cảnh báo anh không được tháo gông cùm trên người Tạ Hoài Chu.
Nhưng Cố Cẩn Diệc nhìn chằm chằm vào Tạ Hoài Chu, nhập mã mở khóa.
Kể từ khi anh chọn quay trở về Bạch Đế tinh, tự mình bước vào phòng cách ly, Cố Cẩn Diệc chọn cách thành thật với bản thân mình.
Anh vẫn yêu Tạ Hoài Chu, cho nên vĩnh viễn đều không thể bỏ qua nỗi đau đớn của hắn.
Nhưng trước khi nhấn phím cuối cùng, Cố Cẩn Diệc nhẹ nhàng hỏi Tạ Hoài Chu: "Sáu năm qua, anh có nghĩ anh còn nợ em một lời nào không?"
Tạ Hoài Chu cau màu.
Đầu hắn quá đau, muốn nghe rõ một câu của Cố Cẩn Diệc đều phải dùng hết sức.
Nhưng sau khi suy nghĩ kĩ, Tạ Hoài Chu trả lời: "Tôi xin lỗi."
Hắn hẳn là phải xin lỗi.
Xin lỗi Cố Cẩn Diệc, giống như là khắc vào xương cốt của Tạ Hoài Chu.
Nếu không có hắn, nếu hắn không xuất hiện ở viện điều dưỡng đó, có lẽ Cố Cẩn Diệc đã không đau khổ đến vậy.
Nhưng Cố Cẩn Diệc lắc đầu, thậm chí là cười khẽ một tiếng: "Ai muốn nghe anh xin lỗi chứ."
Ai hiếm lạ một câu xin lỗi.
Cố Cẩn Diệc nhập vào số cuối cùng.
"Cạch cạch", khẩu gông rơi trên chiếc giường mềm mại, rồi lại rớt xuống mặt đất, phát ra một tiếng trầm đục.
Cố Cẩn Diệc nhẹ nhàng ngẩng đầu, hôn lên môi Tạ Hoài Chu.
Nước mắt của anh cũng dính lên mặt hắn.
"Anh nợ em, là một câu, không bao giờ bỏ em mà đi nữa."
Đây mới là điều mà sáu năm trước Phó Trầm thiếu Cố Cẩn Diệc.
Những thân mật khăng khít ở viện điều dưỡng, đáp ứng anh tổ chức hôn lễ, nói muốn cùng anh trải qua một đời, mới là sự tình khiến Cố Cẩn Diệc canh cánh trong lòng.
Anh cầm tay Tạ Hoài Chu đặt lên trái tim mình, nơi đó đang đập thình thịch, nóng bỏng và mạnh mẽ.
Cố Cẩn Diệc dán lên trán Tạ Hoài Chu.
Tuy rằng trên mặt vẫn còn nước mắt, nhưng vẫn chậm rãi nở nụ cười.
"Tạ Hoài Chu, em cho anh cơ hội cuối cùng."
Anh cọ cọ trán của hắn, giống như một chú mèo đang làm nũng, lại có dịu dàng của người yêu.
"Mau nói cái gì để dỗ em đi, nói rằng anh sẽ luôn ở bên em."
Yết hầu Tạ Hoài Chu lăn lăn.
Hắn không thể tin là mình lại được tha thứ như thế này.
So với tưởng tượng trong mơ của hắn còn muốn tốt đẹp hơn."
Nhưng Tạ Hoài Chu nhìn vào đôi mắt mờ sương của Cố Cẩn Diệc, mùi trà đen nhẹ nhàng bay trong không khí, hắn biết đây là sự thật.
"Tôi sẽ mãi mãi ở bên em." Tạ Hoài Chu thề từng câu từng chữ, như muốn biến phòng cách ly này thành một cái nhà thờ, "Cho dù cái chết cũng không chia cắt được chúng ta."
Hắn nhìn Cố Cẩn Diệc, khóe mắt cũng chứa đầy nước mắt.
Lông mi chớp nhẹ nhàng, tất cả đều chảy xuống.
"Tôi vĩnh viễn thuộc về em." Tạ Hoài Chu nói.
Không phải em thuộc về tôi, cũng không phải chúng ta thuộc về nhau, mà là tôi thuộc về em.
Không khí yên lặng trong vài giây, hương trà đen cùng mùi gió biển quấn quýt giao nhau, khó có thể chia là.
Cố Cẩn Diệc nhẹ nhàng đáp lại.
"Được, em đồng ý với anh."
Bởi vì Cố Cẩn Diệc tới kịp thời, kì mẫn cảm của Tạ Hoài Chu cũng không có kéo dài lâu lắm.
Cố Cẩn Diệc đến, ngày hôm sau, cơn sốt của Tạ Hoài Chu cũng được kiểm soát hoàn toàn.
Trong khoảng thời gian này, không ai được bước vào phòng cách ly ngoại trừ những nhu yếu phẩm được mang vào từ lối đi đặc biệt.
Phần lớn thời gian Tạ Kha ở bên ngoài phòng cách ly.
Lúc đầu cậu sợ Cố Cẩn Diệc có chuyện nhờ mình giúp đỡ, nhưng đợi mãi không nghe tiếng Cố Cẩn Diệc đâu, thay vào đó lại nghe anh trai mình gọi điện thoại bằng đường dây nội bộ, bảo Tạ Kha đưa đồ ăn nhẹ vào phòng.
Tạ Kha nghe giọng bình tĩnh của anh trai, thật sự rất khó liên tưởng người đàn ông này với dã thú trong kì mẫn cảm.
Sáng ngày thứ tư, cửa phòng cách ly từ bên trong mở ra.
Tạ Kha ngủ gật canh gác bên ngoài, nhìn thấy khuôn mặt của anh trai mình, sợ đến suýt nữa ngã khỏi ghế.
Tạ Hoài Chu bình tĩnh nhìn gương mặt ngốc nghếch của em họ, nói: "Kì mẫn cảm qua rồi.
Anh đổi phòng bệnh, em nói bác sĩ tới kiểm tra đi."
Sau đó Tạ Hoài Chu quay người đi vào phòng cách ly một lần nữa.
Một lúc sau, hắn đi ra với một cái khăn lớn phủ lên một người.
Người này được che chặt, ngoại trừ đầu ngón tay trắng nõn lộ ra, còn lại không thấy gì.
Tạ Kha không ngốc đến mức không biết đây là Cố Cẩn Diệc.
Cậu hít một hơi thật sâu.
Cố Cẩn Diệc không nghe theo lời căn dặn của mình, mở khóa cùm cho anh trai.
Giờ thì hay rồi, còn không phải là bị ăn đến không còn xương luôn sao.
Nhưng vừa muốn nói, ánh mắt của Tạ Hoài Chu đã liếc một cái.
Tạ Kha thức thời mà ngậm miệng lại.
Thôi bỏ đi, dù sao đây cũng là chuyện gia đình của Cố Cẩn Diệc, không cần cậu nhọc lòng.
Muốn dạy dỗ anh trai mình, thôi cứ chờ Cố Cẩn Diệc tỉnh lại tự mình ra tay vậy.
Tạ Hoài Chu ôm Cố Cẩn Diệc đi sang một phòng khác.
Trên tầng cao nhất của bệnh viện không có nhiều phòng.
Mỗi cái không giống như phòng bệnh mà được bố trí giống như một căn hộ thu nhỏ.
Tạ Hoài Chu nhẹ nhàng đặt Cố Cẩn Diệc xuống giường.
Trời vẫn còn sáng, trong phòng tràn ngập ánh nắng, ấm áp lạ thường.
Cố Cẩn Diệc vẫn còn nhắm mắt ngủ, đắm mình trong ánh mặt trời, từng chi tiết trên gương mặt đều hoàn hảo như được điêu khắc tỉ mỉ.
Mà anh hơi hơi nghiêng đầu, để lộ ra một vết cắn sau gáy.
Đó là dấu hiệu đánh dấu vĩnh viễn giữa alpha và omega.
Tạ Hoài Chu nhìn anh một cái, sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên trán Cố Cẩn Diệc.
Đó là một nụ hôn vô cùng thành kính.
Người hắn yêu cuối cùng cũng trở về bên hắn..