Cố Cẩn Diệc đã ở lại tang lễ của Đào Đào cho đến cuối cùng.
Tạ Hoài Chu hôm nay có việc bận cho nên mãi đến khi tang lễ sắp kết thúc mới đến đón anh.
Tạ Hoài Chu bước vào tang lễ, tặng cho Đào Đào một bông hoa.
Giống như Cố Cẩn Diệc, đó cũng là một bông hoa hướng dương.
Hắn và người máy nhỏ này không nhiều lần chạm mặt, nhiều nhất cũng chỉ xem như bèo nước gặp nhau, cùng nhau ngồi một đêm ở quảng trường.
Tạ Hoài Chu thì nghĩ đến người yêu của mình đã gần kề nhưng không thể chạm tới, còn Đào Đào chỉ ngồi yên lặng, có lẽ cũng đang nhớ tới ai đó.
Giờ đây, hắn và Cố Cẩn Diệc đã ở bên nhau.
Người máy nhỏ này cũng nên trở về vòng tay của người mình yêu thôi.
Tạ Hoài Chu đặt bông hoa xuống, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Sau đó, hắn đứng dậy, đưa tay về phía Cố Cẩn Diệc.
Cố Cẩn Diệc quay lại tạm biệt Khúc Khê.
Khúc Khê nói chuyện với anh xong sau đó lại nhìn Tạ Hoài Chu.
Hai người gật đầu lịch sự, nhưng không có gì để nói.
Cố Cẩn Diệc mời Khúc Khê đến Bạch Đế tinh chơi, ở lại vài ngày cũng được.
"Dù sao em cũng nhiều phép năm mà."
Vẻ mặt của Khúc Khê dịu đi: "Để xem đã, nếu không có việc gì thì em tới."
Tạ Hoài Chu nắm chặt tay Cố Cẩn Diệc.
Sau khi ở bên Cố Cẩn Diệc, hắn giống như sau một đêm biến thành vô cùng rộng lượng.
"Hoan nghênh cô tới chơi." Tạ Hoài Chu nói với Khúc Khê.
Khúc Khê không chịu nổi cái loại đi đâu cũng tuyên bố chủ quyền của Tạ Hoài Chu, hơn nửa ngày mới nhịn xuống để không trừng mắt với hắn.
Ngồi trên phi thuyền, bởi vì tang lễ của Đào Đào mà cảm xúc của Cố Cẩn Diệc không khá mấy.
Anh nói chuyện với Tạ Hoài Chu một chút rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tạ Hoài Chu tắt bớt đèn, cũng không làm phiền anh.
Mà Cố Cẩn Diệc nằm một lúc, đột nhiên mở mắt ra, thì thầm: "Tạ Hoài Chu, nếu có một ngày, em phải đi trước..."
Cố Cẩn Diệc nói tới đây lại có chút không biết làm sao, như là không biết phải nói tiếp như thế nào.
Hôm nay trong lúc chờ Tạ Hoài Chu, anh không khỏi nghĩ đến chuyện này.
Không phải Cố Cẩn Diệc bi quan thái quá, cũng không phải tự nhiên mà muốn làm bản thân thêm ngột ngạt.
Nhưng sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người mà anh lại di truyền bệnh tật từ mẹ mình.
Mẹ Cố Cẩn Diệc qua đời ở tuổi ba mươi.
Dù Cố Cẩn Diệc đã trải qua một cuộc phẫu thuật, may mắn có phục hồi nhưng thân thể suy cho cùng đã bị tổn thương, cách xa với chữ khỏe mạnh của người bình thường.
Đào Đào đã sống một mình trong năm mươi năm, liệu rằng một ngày nào đó, anh cũng sẽ để Tạ Hoài Chu một mình mà ra đi không?
Cố Cẩn Diệc mở mắt nhìn Tạ Hoài Chu.
Đôi mắt trong veo như ánh sao, mi dài như lông vũ.
Rõ ràng còn chưa xong câu, nhưng lại giống như cái gì cũng đã nói hết.
Khuôn mặt Tạ Hoài Chu lập tức trầm xuống.
"Tôi không muốn nghe điều này."
Giọng điệu của hắn thậm chí có chút cứng nhắc.
Sau khi ở bên Cố Cẩn Diệc, Tạ Hoài Chu hầu như không nói chuyện với Cố Cẩn Diệc bằng giọng điệu như vậy.
Cố Cẩn Diệc bất lực mỉm cười: "Không phải em muốn ám chỉ cái gì, cũng không phải muốn làm anh không vui, em chỉ là..."
"Em chỉ là, suy nghĩ đến cảnh tượng đó, có chút luyến tiếc."
Cố Cẩn Diệc nói rất nhẹ nhàng và chậm rãi.
Anh quả thật rất luyến tiếc.
Trước khi đoàn tụ với Tạ Hoài Chu, thật ra Cố Cẩn Diệc suy nghĩ rất bình thường về cơ thể mình.
Anh không có tuyệt vọng, chán đời, đối với chuyện sống chết từ trước đến nay vô cùng thản nhiên.
Suy cho cùng sống chết do số trời.
Nhưng sau khi ở bên Tạ Hoài Chu một lần nữa, Cố Cẩn Diệc lại trở nên tham sống sợ chết.
Kỳ thật, thân thể của anh được điều dưỡng rất tốt, lại được hỗ trợ bởi nguồn lực y tế khổng lồ của Tạ gia nên nếu không có gì ngoài ý muốn cũng có thể sống rất lâu.
Nhưng sống ở đời ai biết được ngày mai?
Anh dù sao cũng từng là người cận kệ cái chết.
Vào lúc này, Cố Cẩn Diệc đột nhiên đồng cảm với Albert.
Từng hi vọng rằng cho dù bản thân không còn nữa, người yêu cũng sẽ được bình an dài lâu.
Nhưng lại không nỡ mà luyến tiếc người đó lại một mình bơ vơ trên cõi đời này.
Thà rằng người có thể sống vui vẻ yên vui, còn hơn là cứ mê đắm quá khứ.
Tạ Hoài Chu nắm chặt tay Cố Cẩn Diệc.
Hắn mím chặt môi, trên mặt lộ ra vẻ vừa tức giận vừa kìm nén.
Nhưng Tạ Hoài Chu nhìn Cố Cẩn Diệc trong chốc lát, rồi ủ rũ mà nhắm mắt lại.
"Đừng nhìn tôi như vậy." Tạ Hoài Chu nhẹ quay mặt đi, "Tôi không phải người máy nhỏ đó, sẽ không theo sự sắp xếp của em đâu."
"Nếu em muốn tôi yên tâm, muốn tôi sống lâu một chút thì em phải ở bên tôi cho đến khi già đi."
Đây mới đúng là đáp án mà Tạ Hoài Chu có thể nói.
Cố Cẩn Diệc nhìn hắn một cái, không phản bác, chỉ cười.
"Em biết."
Vẻ mặt Tạ Hoài Chu lúc này mới dịu đi một chút.
Tạ Hoài Chu đương nhiên sẽ ngoan ngoãn mà nghe lời Cố Cẩn Diệc.
Nhưng duy nhất chuyện như vậy, hắn vĩnh viễn không thể bình tĩnh nổi.
Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, Tạ Hoài Chu nguyện ý đánh đổi tất cả chỉ để đối lấy khoảnh khắc đứng bên ngoài chờ đợi Cố Cẩn Diệc khi anh đang nằm trên bàn phẫu thuật.
Hắn nắm chặt tay Cố Cẩn Diệc, nhỏ giọng thì thầm: "Chờ một ngày khi tôi nghỉ hưu, chúng ta cùng đến tinh cầu mà em thích để dưỡng lão nhé."
Cố Cẩn Diệc nhẹ giọng đáp lại: "Được."
Cố Cẩn Diệc muốn ngủ, thế nhưng nhìn thấy Tạ Hoài Chu vẫn còn vương vấn chuyện lúc nãy, vẻ mặt u sầu, anh cảm thấy có chút buồn cười.
Thật ra anh không phải là người suy nghĩ nhiều.
Chỉ là hôm nay vừa mới dự tang lễ của Đào Đào mới có chút bi thương.
Nhưng hiện tại, ngược lại Tạ Hoài Chu mới là người bị ảnh hưởng bởi câu nói của anh.
Cố Cẩn Diệc bắt lấy ngón tay của Tạ Hoài Chu, lắc nhẹ.
"Được rồi mà, em chỉ tùy tiện nói chuyện thôi." anh dịu dàng dỗ dành, "Em sẽ sống cùng anh đến ngày tóc cũng bạc phơ.
Chờ anh nghỉ hưu có khi em chưa được về hưu đâu."
Khóe miệng Tạ Hoài Chu rốt cuộc không còn mím chặt nữa.
Trong ba mươi năm đầu tiên, hắn không có khoảng thời gian được thảnh thơi, cuộc sống như chia thành hai nửa rõ ràng.
Những ngày có Cố Cẩn Diệc và những ngày mất đi Cố Cẩn Diệc.
Vì vậy, nghĩ về cảnh Cố Cẩn Diệc nói, Tạ Hoài Chu lại có chút chờ mong.
Vì đó chắc hẳn là cái kết hạnh phúc nhất trong cuộc đời hắn.
Sau tang lễ, đại học Rander đã chôn cất Đào Đào bên cạnh cố hiệu trưởng Albert.
Cuộc hội ngộ này, đã trải qua năm mươi năm đằng đẵng, cuối cùng sẽ không phải chia xa nữa rồi.
Hiệu trưởng hiện tại là học trò của Albert tiên sinh, theo nguyện vọng của thầy mà không tiết lộ địa chỉ nghĩa trang mà làm một tấm bia mộ đẹp đẽ phủ đầy hoa chạm khắc.
Đó là phong cách mà Đào Đào thích.
Người máy nhỏ Đào Đào nhắm mắt, trông rất yên tĩnh, giống như không có gì thay đổi.
Trước khi con chip chủ của Đào Đào bị hỏng, nó thực sự có linh cảm, biết rằng cuộc đời người máy của mình sắp kết thúc.
Đào Đào không buồn nhưng lại có chút lo sợ.
Trong những đếm khuya khoắt ấy, Đào Đào đã nhiều lần xem đi xem lại câu chuyện cổ tích mà mình yêu thích.
Đây là Albert mua cho nó.
Câu chuyện thật ra không có gì đặc biệt.
Kể về một người máy nhỏ bé đã yêu một con người nhưng cuối cùng người máy đó không thể ở bên người yêu, mà còn vì người đó mà mất đi trái tim máy móc của mình.
Nhưng cuối cùng, người máy này lại trở thành một con người, có được linh hồn, có thể cảm nhận được cuộc sống của loài người.
Albert đặc biệt cười nhạo mấy kiểu lừa dối trẻ em như thế này, lại bởi vì Đào Đào thích nên vẫn mua cho nó.
Đọc xong câu chuyện, Đào Đào nghiêm túc hỏi Albert: "Em cũng có thể có linh hồn chứ?"
"Có phải nếu em làm việc tốt thì cũng sẽ có trái tim không? Giống như ngài vậy."
Khi Đào Đào nói, nó đã chạm vào trái tim của Albert.
Trái tim đang đập thình thịch ở nơi đó, làm Đào Đào hâm mộ không thôi.
Sắc mặt của Albert đột nhiên trở nên u ám.
Một lúc sau, albert ôm lấy nó và nói: "Đào Đào của tôi sẽ có linh hồn.
Em sẽ là một người máy độc nhất vô nhị."
"Vậy em sẽ có kiếp sau chứ?"
"Có." Albert hôn lên trán Đào Đào: "Chúng ta sẽ còn rất nhiều kiếp sau nữa.
Kiếp nào tôi cũng sẽ đợi em."
Nó sẽ luôn nhớ biểu tình của Albert ngày hôm đó, rất ôn nhu, nhưng không hiểu sao lại làm nó có chút rầu rĩ.
Ngay cả khi nó không có "trái tim".
Bây giờ Đào Đào không còn là người máy nhỏ bé dễ bị lừa dối nữa, Đào Đào biết rất nhiều rất nhiều chuyện.
Biết rằng lần này Albert đi vắng, nếu đã không thể trở lại, thì nó sẽ đi tìm Albert.
Đào Đào đọc đi đọc lại câu chuyện cổ tích này, hết lần này đến khác đọc đến đoạn kết mà nó đã biết.
Mặc dù nó không biết lời cầu nguyện của người máy có hiệu nghiệm hay không.
Nhưng Đào Đào vẫn cầu xin một cách thành kính, nếu có thể, hãy cho nó có được một linh hồn.
Albert của Đào Đào vẫn đang đợi Đào Đào.
Đào Đào muốn được cùng Albert làm rất nhiều điều, muốn cùng Albert bên nhau ở nhiều kiếp sau.
Nghĩa trang của cố hiệu trưởng Albert trở lại vẻ bình lặng như thường ngày.
Mà tấm bia mộ có nhiều hơn một cái tên -- Đào Đào.
Mà sau rất nhiều, rất nhiều năm nữa, trong một công viên cách nghĩa trang này không xa, sẽ có một thiếu niên tóc vàng, mắt xanh đi ngang qua nghỉ ngơi.
Và khi cuốn sách của cậu rơi trên mặt đất, sẽ có một người đàn ông trẻ tuổi với mái tóc bạch kim, thoạt nhìn không mấy hiền lành, giúp đỡ nhặt được.
Cậu sẽ biết người đàn ông này tên là Albert.
Bọn họ gặp nhau, sau đó yêu nhau, giống như bao cặp tình nhân bình thường khác trên thế giới này..