Báo Cáo Thiếu Hụt Tin Tức Tố


Cố Cẩn Diệc cảm nhận được tin tức tố của alpha còn sót lại trong chăn bông.

Anh từ từ ngồi dậy, thấy trên đầu giường có một ly nước chanh vẫn còn ấm.

Anh nhấp một ngụm làm ấm cổ họng rồi nhìn xung quanh.

Hôm qua tâm trạng lo lắng nên Cố Cẩn Diệc chưa có thời gian nhìn quanh phòng ngủ của Tạ Hoài Chu.

Giờ khi tỉnh dậy, anh nhận ra mặc dù căn phòng đều trầm mặc và lạnh lẽo, nhưng trên giá sách có một bức ảnh của Tạ Hoài Chu và mẹ hắn.

Tạ phu nhân trong ảnh có lẽ chưa đến 40 tuổi nhưng còn rất trẻ và có khí chất cao quý.

Bà có nét giống Tạ Hoài Chu nhưng mềm mại hơn hắn rất nhiều.

Còn Tạ Hoài Chu mới mười bảy, mười tám tuổi.

Hắn mặc đồng phục của Học viện Đế quốc, mang vẻ mặt kiêu ngạo của thiếu niên, đặt tay lên vai mẹ.

Bức ảnh chỉ có thế, nhưng lại cảm nhận được Tạ Hoài Chu cùng mẹ mình vô cùng thân thiết.

Trong bức ảnh không có bóng dáng cha của Tạ Hoài Chu.

Tất cả bức ảnh trong Tạ gia cũng đều không có bóng dáng ông ta.

Ngay cả những người không quan tâm đến tin lá cải như Cố Cẩn Diệc cũng đã nghe tin đồn về gia tộc họ Tạ.

Theo tuyên bố chính thức, Tạ phu nhân chết vì bệnh tật.

Nhưng lại có lời đàm tiếu rằng mẹ của Tạ Hoài Chu chết vì bị đầu độc.

Chưa đầy nửa năm sau cái chết của Tạ phu nhân, cha của Tạ Hoài Chu đã dẫn người mới về.

Đó là một nữ omega ba mươi tuổi, yếu ớt, xinh đẹp, trông rất đáng thương.

Cô ta hoàn toàn khác với Tạ phu nhân độc lập mạnh mẽ.

Cố Cẩn Diệc uống nốt ly nước chanh.

Ánh mắt anh có chút phức tạp khi nhìn tấm ảnh.

Mặc dù Tạ Hoài Chu đã sớm dọn sạch chướng ngại, trở thành chủ nhân của Tạ gia, nhưng năm đó khi Tạ phu nhận qua đời, hắn ta chỉ mới là một thiếu niên trẻ tuổi.

Cố Cẩn Diệc cũng không phải đột nhiên thương hại Tạ Hoài Chu.

Tính cách mạnh mẽ của Tạ Hoài Chu cũng không cần đòi hỏi sự thương xót của kẻ khác.

Anh chẳng qua nhớ tới chính bản thân mình lúc mẹ anh qua đời.

Mẹ Cố Cẩn Diệc chỉ là một ca sĩ ở khu ổ chuột.

Khi gặp cha anh, bà còn không biết đây là thiếu gia nhà họ Cố.

Cố Cẩn Diệc được sinh ra như sự trêu đùa của ông trời.

Cả đời bà giống như bèo nước, không thể bảo vệ bản thân cũng như đứa con của mình.

Cho dù vậy, thời điểm bà qua đời, Cố Cẩn Diệc vẫn cảm thấy bầu trời của anh như sụp đổ mất một nửa.

- /-
Cố Cẩn Diệc cũng không ở trên lầu lâu.

Trước chín giờ, anh xuống phòng khách.

Những người hầu đã đặt bữa sáng sẵn sàng trên bàn.

Vì Tạ Hoài Chu không có ở đó nên tất cả được nấu theo khẩu vị của Cố Cẩn Diệc và Sở Tiêu Niên.

Sở Tiêu Niên ngồi trong vòng tay của Cố Cẩn Diệc để ăn sáng.

Bé con không quên khoe ba mình món đồ chơi mới.

Một mô hình bộ cơ giáp mới nhất trên thị trường, phiên bản thu nhỏ của một cơ giáp thật.

Ngoài việc không có khả năng gây sát thương, tất cả đều không chêch lệch lắm với mô hình thật.

Tất nhiên, giá cả phải vô cùng đắt.

Cố Cẩn Diệc đoán là được Tạ Hoài Chu.

Anh hỏi bé con thì quả nhiên là vậy.

Anh không khỏi âm thầm đau đầu.

Anh biết Sở Tiêu Niên luôn được người khác yêu thích.

Hồi còn ở G61, nhóc con luôn bị hàng xóm hết ôm lại thơm.

Nhưng Cố Cẩn Diệc không ngờ những người này còn bao gồm cả Tạ Hoài Chu.

Cố Cẩn Diệc biết những thứ này chẳng là gì với Tạ Hoài Chu.

Nhưng từ khi anh với Sở Tiêu Niên chuyển đến ở, những món quà mà Tạ Hoài Chu tặng đã có thể lấp đầy một căn phòng.

Dù anh có vòng vo hay khéo léo từ chối thế nào, Tạ Hoài Chu cũng cứ làm bộ như mắt điếc tai ngơ, lần sau vẫn cứ đưa đến.

Cố Cẩn Diệc trong lòng tự hỏi, Tạ Hoài Chu có thực sự là người thích trẻ con như vậy không?
Anh xoa đầu Sở Tiêu Niên, nhẹ nhàng nói nó: "Tiêu Niên có thích chú Tạ không?"
"Thích ạ." Sở Tiêu Niên đáp một cách dứt khoát.

Không thể nói Tạ Hoài Chu tặng quà là vô ích.

Mấy đứa trẻ con cảm nhận rất rõ về lòng tốt và ác ý của người khác.

Mặc dù mặt Tạ Hoài Chu lúc nào cũng lạnh lùng nhưng trong lòng Sở Tiêu Niên, Tạ Hoài Chu đã được nâng cấp gần với thầy Đường ở lớp mẫu giáo.

"Chú Tạ đẹp hơn thầy Đường." Sở Tiêu Niên lúc trò chuyện có hơi cong lưỡi, "Nhưng thầy Đường có thể hát và làm bánh ngọt nữa."
Cố Cẩn Diệc cũng mỉm cười.

Thầy Đường là thầy phụ trách lớp mẫu giáo của Sở Tiêu Niên lúc ở G61, là một nam beta hiền lành.

Các bạn nhỏ trong lớp rất thích thầy Đường, Sở Tiêu Niên cũng không ngoại lệ.

Nói đến thầy Đường, Cố Cẩn Diệc nhớ đến một chuyện khác.

Hai ngày nữa Sở Tiêu Niên sẽ tiếp tục đi mẫu giáo.

Trường mẫu giáo tư thục này do Tạ gia đứng tên, không có vấn đề gì trong giáo dục và sự an toàn.

Dù sao thì Sở Tiêu Niên cũng là nửa đường mới vào lớp, thân phận có chút ngượng ngùng, không biết có hòa nhập với mấy bạn nhỏ khác được không.

Cố Cẩn Diệc cũng có chút hơi lo âu.

Thế nhưng anh tự an ủi, lấy tính cách của Sở Tiêu Niên, hẳn là không khó để kết giao bạn bè.

- /-
Sau khi cơm nước xong, Sở Tiêu Niên đi học cùng gia sư.

Nhóc con khóc lóc chào ba với bảo mẫu.

Sở Tiêu Niên hết lần này đến lần khác cứ ngoái đầu, bĩu môi đáng thương, hi vọng ba mình sẽ đổi ý.

Cố Cẩn Diệc nhìn cũng buồn cười.

Anh nhớ Sở Mịch Vân năm đó cũng là một học sinh rất thích trốn học.

Rõ ràng là có tài năng hơn bất cứ ai, thế nhưng cách nhanh nhất để giết Sở Mịch Vân là bắt cô ngồi im học năm tiếng.

Giờ đây, Sở Tiêu Niên thừa hưởng hoàn toàn tính cách của mẹ mình, bắt đầu một thế hệ mầm non không thích đi học.

Cố Cẩn Diệc nhìn Sở Tiêu Niên một lát rồi lại lên lầu.

Anh vắt hết trí não để viết hồ sơ nộp cho một số công ty, rồi bắt đầu làm một số đơn thiết kế trang sức mà chưa hoàn thành trước đó.

Cố Cẩn Diệc có một xưởng trang sức ở G61.

Mặc dù đã chuyển đến Bạch Đế Tinh, Cố Cẩn Diệc vẫn có thể phục vụ những khách hàng cũ thông qua phương pháp chiếu ảnh ba chiều.

Nhưng anh vẫn tìm thêm một công việc khác.

Mặc dù nhà họ Tạ rất thân thiện với anh nhưng ở đây vẫn làm anh hơi gò bò.

Không bằng ra ngoài làm việc, cũng có thể mở rộng vòng giao tiếp.

Cố Cẩn Diệc một mực cắm đầu làm việc cho đến tối.

Khi anh hoàn thành xong việc thiết kế một chiếc nhẫn cho cô gái nào đó thì cũng đã tám giờ.

Cố Cẩn Diệc vừa rồi đã thông báo với quản gia không cần phần bữa tối cho anh, tự mình chuẩn bị xuống bếp làm vài món đơn giản.

Thế nhưng khi bước ra khỏi phòng làm việc, Cố Cẩn Diệc thấy Tạ Hoài Chu đang ngồi trong phòng khách.

Không biết Tạ Hoài Chu trở về lúc nào, hình như đã lâu lắm rồi, trên đầu gối còn trải vài tập tài liệu.

Nghe thấy động tĩnh, Tạ Hoài Chu ngẩng đầu.

Vào lúc ánh mắt chạm nhau, trong đầu Cố Cẩn Diệc không ngừng nghĩ đến nụ hôn hôm qua.

Anh suýt nữa cắn vào đầu lưỡi, cuối cùng vẫn loạng choạng đi xuống chào Tạ Hoài Chu, sau đó khách khí hỏi: "Anh ăn tối chưa?"
Cố Cẩn Diệc đương nhiên cảm thấy Tạ Hoài Chu đã ăn tối rồi.

Dù sao Tạ gia cũng không có khả năng để Tạ Hoài Chu đói bụng được.

Thế nhưng Tạ Hoài Chu đóng tập tài liệu lại, nói một cách bình thản: "Chưa, tôi đang đợi em."
Một dấu chấm hỏi to tướng hiện trong đầu Cố Cẩn Diệc, may mà anh kìm lại được câu hỏi "Chờ tôi làm gì?".

Cuối cùng hai người đã ăn tối cùng nhau.

Kĩ năng nấu nướng của Cố Cẩn Diệc chỉ giới hạn ở việc làm sandwich.

Tất nhiên anh không thể để chủ nhân nhà họ Tạ ăn sandwich với mình được nên cuối cùng cũng phải nhờ đến đầu bếp chuyên nghiệp nấu bữa tối.

Sau bữa ăn, quản gia đem cho Cố Cẩn Diệc một chén thuốc, phân lượng không nhiều lắm, màu sắc trong suốt.

Khi Cố Cẩn Diệc còn ở G61, bác sĩ gia đình của Tạ gia đã giúp anh kiểm tra sức khỏe toàn diện.

Lúc đó bác sĩ đã nhận thấy thể lực của Cố Cẩn Diệc không tốt nên đã đề ra một kế hoạch hồi phục cho anh, trong đó có uống ba loại thuốc, uống hằng tuần để bổ sung các chất còn thiếu.

Mặc dù vị không ngon lắm, nhưng Cố Cẩn Diệc vẫn thành thật uống hết.

Môi Cố Cẩn Diệc nhợt nhạt, chén thuốc ấm áp chạm vào môi khiến chúng hơi ửng đỏ.

Tạ Hoài Chu yên lặng ngồi phía đối diện, nhìn chén thuốc nhỏ rồi lại nhìn khuôn mặt gầy gò xanh xao của Cố Cẩn Diệc.

Cuối cùng hắn cụp mắt xuống để che đi cảm xúc trong mắt.

Tạ Hoài Chu nhớ rằng Cố Cẩn Diệc không gầy đến như vậy.

Tạ Hoài Chu đã từng xem những bức ảnh của Cố Cẩn Diệc khi còn đi học.

Khi đó Cố Cẩn Diệc còn chưa chuyển sang học thiết kế mà vẫn còn đang học hệ chỉ huy.

Thiếu niên đứng giữa các bạn cùng lớp, nhận vô số lời khen ngợi.

Đồng phục trắng thêu viền vàng trên người rất đẹp.

Đôi mắt trong veo cùng khuôn mặt sáng sủa, Cố Cẩn Diệc mỉm cười có chút đắc ý với bạn học bên cạnh, trông tràn đầy sức sống.

Nhưng không biết từ khi nào, Cố Cẩn Diệc năng động hay cười đùa với bạn bè, lén lút cùng bạn học uống rượu đã biến mất.

Chỉ còn lại một Cố Cẩn Diệc điềm đạm và dịu dàng trước mặt hắn.

Tạ Hoài Chu cảm giác được như có một cái kim nhỏ đang đâm vào tim.

Tuy giờ đã không còn đau đớn như trước, nhưng vẫn vô cùng khó chịu.

Hắn nhắm mắt tự hỏi chén thuốc đó có đắng hay không?
Và ở nơi mà hắn không thể nhìn thấy, Cố Cẩn Diệc đã phải chịu đựng những đau khổ gì để biến thành một người như ngày hôm nay?
- /-
Buổi tối trước khi đi ngủ, Tạ Hoài Chu và Cố Cẩn Diệc lại hôn nhau.

So với nụ hôn mạnh mẽ ngày hôm qua, nụ hôn ngày hôm nay nhẹ nhàng hơn rất nhiều, giống như một con mưa xuân đến muộn.

Thế nhưng khi hôn xong, Tạ Hoài Chu không buông Cố Cẩn Diệc ra mà đem người ôm vào trong ngực, tư thế như muốn nói chuyện phiếm.

Hắn đặt tay lên lưng Cố Cẩn Diệc, nói: "Hôm nay, bác sĩ Hà Khải đã nói với tôi về báo cáo sức khỏe và kế hoạch phục hồi của em."
Trên thực tế, bác sĩ đã sớm gửi cho Tạ Hoài Chu nhưng hắn và Cố Cẩn Diệc không quá quen thuộc, nên Tạ Hoài Chu không thể tìm thấy cơ hội để nói về chuyện này.

Nhưng lúc này Cố Cẩn Diệc lại đang ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn.

Có lẽ bởi vì ánh đèn ấm áp, đôi mắt Cố Cẩn Diệc nhìn hắn vô cùng dịu dàng.

Điều này tạo cho Tạ Hoài Chu một ảo giác, như thể bọn họ là đôi tình nhân vô cùng khắng khít.

Tạ Hoài Chu nhìn không được mà ôm chặt Cố Cẩn Diệc, hỏi anh.

"Bác sĩ nói rằng em đã có cuộc phẫu thuật cách đây bốn năm.

Đó là loại phẫu thuật gì?"
Hắn biết đó là cuộc phẫu thuật gì, nhưng vẫn chọn cách hỏi Cố Cẩn Diệc.

Cố Cẩn Diệc không trả lời ngay lập tức.

Thật ra anh không muốn nhắc đến chuyện này.

Chuyện cửu tử nhất sinh trên bàn mổ không phải chuyện gì đáng nói, mà điều đau đơn hơn cả chính là anh biết ngoài phòng mổ, ngoại trừ Sở Mịch Vân ra, không ai đợi anh trở về.

Nhưng sau khi cùng Tạ Hoài Chu ở một thời gian, Cố Cẩn Diệc biết tuy Tạ Hoài Chu có vẻ bĩnh tình hỏi anh, nhưng thật ra là vô cùng quan tâm.

Anh không muốn lạnh nhạt phần tâm ý này.

Cố Cẩn Diệc suy nghĩ một lúc rồi không giấu giếm: "Đó là bệnh di truyền, bẩm sinh đã di truyền từ mẹ tôi.

Phẫu thuật chỉ có tỉ lệ sống sót là 50%, nhưng nếu không phẫu thuật thì chỉ có thể sống đến bốn mươi tuổi.

Mẹ Cố Cẩn Diệc qua đời khi chỉ mới ba mươi lăm.

Mặc dù hiện nay việc điều trị y tế đã được nâng cao nhưng con người sống trên nhiều hành tinh khác nhau rồi kết hôn giữa các chủng tộc khác nhau gián tiếp dẫn đến việc sinh ra những bệnh di truyền.

Mặc dù khả năng mắc bệnh là rất thấp, nhưng nếu mắc phải thì hầu hết đều không chữa khỏi.

Khi còn bé Cố Cẩn Diệc không đi kiểm tra.

Mãi đến năm mười bảy tuổi anh mới phát hiện mình bị di truyền căn bệnh này, may mắn là có thể chữa khỏi một cách suôn sẻ.

Vì vậy, Cố Cẩn Diệc mỉm cười với Tạ Hoài Chu: "Vận khí của tôi cũng không tệ lắm, 50% kia cũng trúng."
Thế nhưng Tạ Hoài Chu lại không thoải mái.

Lòng bàn tay hắn có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim của Cố Cẩn Diệc, có chút run run mà vỗ về lưng anh.

Thật ra mấy năm nay Tạ Hoài Chu đều biết tin tức của Cố Cẩn Diệc.

Biết anh vốn theo học hệ chỉ huy, học hành vô cùng xuất sắc, tương lai đầy hứa hẹn, sau khi tốt nghiệp có thể trực tiếp tiến vào quân đội.

Tuy nhiên do phải phẫu thuật, thể lực của Cố Cẩn Diệc sa sút nhanh chóng.

Cuối cùng, Cố Cẩn Diệc chỉ có thể từ bỏ hệ chỉ huy, từ bỏ giấc mơ của mình, chuyển sang học thiết kế trang sức.

Cố Cẩn Diệc không nói một lời nào về quá khứ đau thương của anh với hắn.

Tạ Hoài Chu im lặng một lúc lâu sau mới hỏi: "Lúc ấy ai cùng em đi phẫu thuật?"
Quả nhiên, Cố Cẩn Diệc trả lời: "Là Sở Mịch Vân."
"Lúc đó, mẹ tôi đã qua đời, cha tôi thì...!có cũng như không?" – Cố Cẩn Diệc nhớ lại, "Chỉ có Sở Mịch Vân ở với tôi trong thời gian đó.

Tôi đã sợ rằng mình không thể bước xuống bàn mổ nên đã viết một bức thư tuyệt mệnh.

May là cuối cùng cũng không cần đọc."
Cố Cẩn Diệc có chút buồn khi kể lại.

Di thư anh để lại cho Sở Mịch Vân thì vô dụng, còn những gì Sở Mịch Vân để lại thì anh lại dùng tới.

Mặc dù Tạ Hoài Chu đã biết những điều này, nhưng khi chính tai mình nghe được Cố Cẩn Diệc kể lại giống như dùng một con dao cùn cắt thịt vậy.

Rốt cuộc, hắn vẫn là người đến muộn, không thể nhìn thấy một Cố Cẩn Diệc tràn đầy năng lượng ở bộ chỉ huy.

Hắn biết hắn nên buông Cố Cẩn Diệc ra ngay bây giờ.

Là một alpha xa lạ, quen nhau chưa được một tháng, ôm nhau chỉ để chữa bệnh, Tạ Hoài Chu có chút lấn lướt.

Nhưng hắn không khỏi ôm lấy Cố Cẩn Diệc chặt hơn một chút.

"Mọi chuyện kết thúc rồi." Giọng Tạ Hoài Chu bình tĩnh hơn nhiều so với nội tâm hắn bây giờ, "Ở Tạ gia, em sẽ không gặp bất kì nguy hiểm nào nữa."
Cố Cẩn Diệc cũng cười.

"Tạ tiên sinh, anh không cần thông cảm cho tôi." Anh nhận ra Tạ Hoài Chu có vẻ mềm lòng, "Còn rất nhiều người có hoàn cảnh khó khăn hơn tôi nữa.

Những đứa trẻ ở khu ổ chuột thậm chí còn không có cơ hội đến trường.

Tôi chẳng là gì cả."
Tạ Hoài Chu không giải thích nhiều nên Cố Cẩn Diệc cũng hiểu lầm hắn thương hại mình.

Tạ Hoài Chu từ từ buông Cố Cẩn Diệc ra, kiềm chế ý muốn hôn lên trán anh, nhẹ nhàng nói chúc ngủ ngon..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui