Bảo Chủ! Thỉnh Buông Ta (Nương Tử Đi Trước Đất Nước Đi Sau)

* Quá trình giết hoàng đế chơi tác giả xin lược bỏ* ( thật ra do không biết viết)

"Hoàng thượng!" Tiểu thái giám mặt run, tay run, người cũng run. 

Ngài yên vị phê chuẩn tấu chương mắt không nhếch lên.

"Nói"

"Hoàng hậu đem bồn ngọc lưu ly... đập... đập rồi"

"Mang cho nàng vài bồn nữa, nếu nàng thích thì cứ đập"

"..." mấy ngàn lượng vàng người nói đập liền đập thật sao....

--- ----

"Hoàng thượng!!" Trán ướt đẫm mồ hôi.

"Nói"

"Hoàng hậu cùng tiểu hoàng tử đốt Họa Thủy Các rồi!!"

"Nàng tự nhiên đốt?"

"Hoàng hậu là muốn.... nướng khoai"

"Phân phó người trông nom không được để nàng bị thương, cứ để Họa Thủy Các cháy hết đi, đừng để lan sang nơi khác"

"....." Các phi tần a... nô tài hướng các người vô cùng thông cảm.

--- -----


"Hoàng hậu đâu"

"Thưa, người đêm nay cùng tiểu hoàng tử học đếm chữ"

"Mau lui đi, trẫm mệt rồi"

Nửa đêm hôm ấy có một bóng nam nhân lò dò trong đêm, hướng phòng ngủ của con trai trộm nương tử về.

Ặc, nương tử à! Nàng càng ngày càng thông thái, cũng không biết nàng học đâu ra mấy chiêu làm bẫy này.... đi một đoạn lại thấy có các cơ quan bí mật...

Bóng đen đi vào, khi ra trên vai còn vác theo một cái bọc nhỏ. Đem về bàn điện dở ra, nương tử hắn vẫn ngủ ngon tới quên trời quên đất.

Nạp Dương lần theo thân thể nàng bóc dần từng lớp áo cho tới khi nàng hoàn toàn nhẵn ngụi, đem cái đầu hướng ngực nàng cọ cọ vài tiếng sau đó mới chịu an giấc đi đánh cờ cùng Chu Công.

Là hắn thiếu hơi nàng thì ngủ không vào. Vậy nên nửa đêm vẫn phải mò mẫm đi trộm vợ về.

--- -------

"Hoàng hậu đâu?"

"Thưa người cùng Bạch thống lĩnh đi bắt cá"

"Hoàng Thượng người chạy đi đâu!! Lưu tướng công có chuyện khẩn báo!! Người ngàn vạn lần đừng gây khó dễ cho nô tài a!!

"Nương tử đi trước việc nước để sau đi" Hắn vứt lại cho lão thái giám một cái mông đít mà đi thẳng. Hắn còn bận cướp vợ về.

"..." 

--- ----


"A... ta mệt mỏi rồi không chơi nữa"

"Vậy nàng ngủ đi một mình ta chơi cũng được" nam nhân thừa tinh lực hiện tại tiếp tục tiến công thần tốc.

Bệnh hoạn!

"Huynh còn đâm ta ta liền bỏ về Triệu sơn làm "hái hoa tặc"!"

"Nàng dám!"

"Ta muốn nằm trên!!!"

"Không được!" 

"Vậy mai ta sẽ dẫn Tiểu Đậu Phụ bỏ nhà ra đi huhu! Chàng ăn hiếp ta..."

Ai kia liền đem động tác định trệ đau lòng hướng nàng lau nước mắt... 

"Nàng hứa với trẫm sinh hạ ba công chúa, hiện tại nàng lại nhặt về một tiểu hoàng tử nghịch còn hơn giặc cỏ! Nghịch ngợm một mình thì thôi đi còn lôi kéo vợ ta cùng đi phá hoại hoàng cung! Nàng thiếu nợ ta!"

"Chính là đáp ứng ta ba tháng ngủ riêng hồi đầu mới sinh bảo bảo! Hiện tại dính vào như sam! Chàng cũng mắc nợ ta!"

"Là nàng cùng ta hứa trước tiên còn muốn nuốt lời!"

"Chàng cũng nuốt lời!!"

Nạp Dương dục vọng chưa đạt, cái kia trong cơ thể Phùng Phùng bây giờ vẫn như cũ cứng rắn, bắt hắn hạ thì hắn cũng hạ không nổi.

"Ngoan một chút ngày mai liền đem nàng ra ngoài mua kẹo hồ lô"

"Thực... thực sao?.." cái phận nàng mang kiếp cá cảnh chim lồng, nghe nói được ra ngoài từng cái lỗ chân lông hưng phấn.

"Ừ" 

Kết quả là sáng hôm sau nàng mệt tới oanh oanh liệt liệt ngủ chết mê chết mệt... trong mơ còn không ngưng chửi rủa kẻ nào đó... khỏe mạnh quá mức. Quả thực lời hắn nói ngàn vạn lần không thể tin, bằng không chính là bán cả nhà đi trả nợ không hết.

-tử dục-

Hoàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận