Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012

Kiếm gỗ đào dẫn theo ánh trăng xuống, bắn thẳng đến trán Hình Ngạo Thiên, Kha Sắt lẩm nhẩm Vu thuật, Hình Ngạo Thiên chỉ cảm thấy đầu càng lúc càng choáng, một cơn mệt mỏi đánh úp lại, liền nhắm hai mắt, đi vào trong mộng cảnh tìm Hân Vũ.

"Hân Vũ... Hân Vũ..." Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, Hân Vũ từ từ mở hai mắt ra, trước mắt tối đen, nàng đang ở trong mơ sao?

"Hân Vũ —-!" Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hô, Hân Vũ xoay người đi nhìn về phía sau, ngay trong khoảng khắc đó, bốn phía không còn tối tăm nữa mà người trước mắt, lại chính là nam tử mỗi ngày nàng đều tâm niệm.

Hình Ngạo Thiên chạy nhanh tới trước nàng, nhìn thấy nàng mặc trang phục quái dị, không kìm được cởi áo khoác ngoài trên người choàng lên cho nàng, kéo nàng ôm chặt vào trong lòng, còn Hân Vũ vẫn chỉ sững sờ đứng nguyên tại chỗ, nàng biết đây chỉ là giấc mộng, chờ tỉnh mộng thì tất cả đều biết mất rồi.

"Thực xin lỗi, Hân Vũ!" Câu đầu tiên Hình Ngạo Thiên mở miệng chính là giải thích với nàng, có thể có cơ hội ôm nàng vào trong ngực, chẳng sợ đây chỉ là cảnh trong mơ, hắn cũng vô cùng hưng phấn.

Hân Vũ không nói gì, chỉ ngơ ngác sững sờ sững sờ đứng yên tại chỗ, cảm thụ được cái ôm chân thật như thế, thản nhiên nói một câu: "Thật hi vong chàng là chân thật, cũng có thể để ý tới ta như vậy."

Thân thể Hình Ngạo Thiên đột nhiên cứng đờ, buông nàng ra nắm chặt lấy cánh tay nàng nói: "Đây không phải là mộng, đây là thật, Hân Vũ nhìn rõ ta, ta là HÌnh Ngạo Thiên, ta muốn mang nàng về, nàng là của ta, nàng là của ta..."

"Nhưng chàng không phải của ta, lòng của chàng lại càng không phải của ta, lời chàng nói với ta, tất cả đều là gạt người, chàng chính là kẻ lừa đảo!" Hân Vũ đột nhiên đẩy hắn ra, cảm xúc cũng có chút kích động.

Hình Ngạo Thiên tiến lên kéo nàng về trong lòng, dối diện vào hai mắt thoáng ướt của nàng, tim của hắn đau quá, hôn cái trán của nàng, hai tay ôm chặt lấy nàng giải thích: "Là ta đáng chết, ta là nam nhân tồi tệ, là ta không biết quý trọng nàng, nhưng ta cầu xin nàng, trở lại bên cạnh ta, ta đáp ứng đem toàn bộ tần phi trong hậu cung trục xuất hết, Hình Ngạo Thiên ta chỉ cần một mình nàng là đủ rồi!"

"Không trở về được.... Nói gì cũng đã chậm rồi... Ta cũng đã hiểu rất rõ, ta đã trở về thì sẽ không có dự định quay lại, cũng căn bản là không về được, chàng đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta bây giờ chỉ là mộng, chờ tỉnh mộng, thì cái gì không không xảy ra!" Hân Vũ hiểu rõ, một khi đã như vậy, nàng càn gì phải đi cưỡng cầu chứ.

‘Hân Vũ, nàng nghe ta giải thích, đây không phải mộng, ta thật sự tới tìm nàng, là Kha Sắt đại phu dung Vu thuật cho chúng ta gặp lại trong mộng cảnh, ta có rất nhiều lời muốn nói với nàng, ta nhất định sẽ làm cho nàng quay lại bên cạnh ta!" Hình Ngạo Thiên ngửi hương tóc của nàng, tham lam hấp thụ mùi hương thuộc về nàng.

Hân Vũ vốn là không rõ hắn đang nói gì, yên lặng cúi đầu không lên tiếng, đây chỉ là giấc mộng, chỉ mong mộng này có thể nhanh tỉnh lại...

Hình Ngạo Thiên căm ghét vô cùng bộ dạng lạnh như băng này của nàng, trong lòng ngay lập tức sốt ruột, liền lên tiếng rít gào: "Hân Vũ, nàng là của ta, nàng nhất định quay về bên cạnh ta."

Nghe hắn bá đạo tuyên bố như vậy, Hân Vũ càng chán ghét ba phần đối với hắn, dùng sức giãy dụa thoát khỏi lồng ngực của hắn, vì sao mộng này giống thực như thế, khiến nàng thiếu chút nữa đã nghĩ đây là sự thật.

"Hân Vũ nàng nói một câu được không, rốt cuộc là nàng muốn ta làm như thế nào nàng mới bằng lòng trở lại bên cạnh ta, nếu nàng muốn ta lập tức chết trước mặt nàng nàng mới bằng lòng tha thứ cho ta, ta nguyện ý, ta nguyện ý vì đạt được sự tha thứ của nàng mà làm chuyện này!" Nói xong, Hình Ngạo Thiên liền buông tay đang nắm nàng ra, từ bên hông rút ra nguyễn kiếm của mình, cố gắng vung lên trước người mình.

Một vết máu từ tuôn ra từ vết thương trên người hắn, Hân Vũ nhìn hình ảnh như thế, sao có thể chịu đực đau lòng, gấp gáp tiến lên ngăn cử động của hắn, ôm chặt lấy hắn, nước mắt lại càng tuôn ra không ngừng.

"Ta không cho phép chàng thương tổn mình như vậy, không cho phép... Hân Vũ thương tâm khóc lóc, khuôn mặt dán chặt vào lòng hắn.

Hình Ngạo Thiên ném kiếm trong tay xuống, giờ phút này hai người ôm chặt lấy nhau, giống như trong thiên địa chỉ có hai người bọn họ.

"Hân Vũ, đáp ứng ta đừng rời khỏi ta... Đừng..." Máu từng giọt từng giọt chảy từ vết thương của hắn, Hân Vũ trong lúc vô tình chạm vào vết thương này, tâm lại đau một hồi.

"Ta đáp ứng chàng, nhưng vị trí trong lòng chàng vĩnh viễn sẽ không phải là ta, đôi khi, ta thật sự không biết nên ở chung thế nào với chàng..." Lại một giọt nước mắt, hai mắt nàng đỏ bừng, trên gương mặt đã loang lổ nước mắt từ lâu.

Hình Ngạo Thiên nắm tay nàng lên, đột nhiên dung sức đánh vào mặt của mình nói: ‘Ta là tên khốn, là ta trước kia phụ nàng, nhưng ta đã thực sự ý thức được, người ta yêu là nàng, người trong lòng ta là nàng, Vũ Hàm đã là quá khứ của ta, lần này nàng rời đi, làm thể xác và tinh thần ta đều tê dại, Hân Vũ, ta yêu nàng, ta không thể không có nàng...."

Tỉnh, Hân Vũ nhìn vết máu trên áo ngủ của mình, đầu chợt nổ ầm một tiếng, trên quần áo của cô tại sao có thể có những vết này? Đêm qua không phải chỉ là một giấc mơ thôi sao? Chẳng lẽ lời Hình Ngạo Thiên nói là thật, đó là sự thật, hắn thực sự tìm cô?

Trước bàn ăn, Hân Vũ nhìn bố, mẹ, ông nội, lời đến miệng lại nuốt trở về, mãi đến khi trong nhà chỉ còn lại cô cùng ông nội, cô mới dám thử hỏi ông nội: "Ông nội, nếu có một ngày con biến mất, mọi người sẽ làm sao nha?"

Đỗ Văn Bác nhìn cháu gái, sao lại đột nhiên hỏi ông vấn đề kỳ quái vậy, đặt sách trong tay xuống, sau khi nghĩ một lúc, chậm rãi nói: " Nếu quả thật có một ngày như vậy, ông nội sẽ báo cảnh sát trước, ai biết con có phải gặp bọn xấu hay không, ông nội phải đi tìm con."

"Ông nội, con không phải là có ý đấy, con là nói, con đột nhiên biến mất, không có bị giết hại, chỉ là đột nhiên biến mất không thấy, ông sẽ làm thế nào?" Hân Vũ lo lắng nhìn lên ông nội, nhưng trong lòng cũng rất sợ câu trả lời của ông.

"Nha đầu ngốc, ông nội đương nhiên sẽ lo lắng, ba mẹ con cũng sẽ vội chết, có phải con xảy ra chuyện gì hay không? Vì sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này vậy?" Đỗ Văn Bác nhìn ra sự bất bình thường của cô, cố gắng muốn hiểu rõ suy nghĩ trong đầu cô.

"Ai nha, không có gì cả, con chỉ là thấy trên phim truyền hình diễn như vậy nên đột nhiên muốn hỏi một chút thôi!" Hân Vũ xoay người sang chỗ khác, né tránh tầm mắt của ông nội, chờ mong buổi tối mau mau đến 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui