Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012

Tĩnh lặng trong nhát mắt, không khí có vẻ căng thẳng, ánh mắt lạnh như băng của Hình Ngạo Thiên xuyên thấu thân thể nàng, chẳng biết từ lúc nào, tay hắn đã cầm nhuyễn kiếm, một lát sau, quần áo trên người Hân Vũ ở dưới kiếm hắn,bay lên giống như bông tuyết đầy trời, thân thể tiếp xúc với không khí lạnh như băng, khiến toàn thân nàng không kìm được lạnh run.

"Ngươi làm bất cứ việc gì đối với ta, ta cũng không sợ ngươi, dù sao ta cũng đã chuẩn bị để chết rồi!" Nhục nhã như vậy, bảo Hân Vũ có thể nào khuất phục, ánh mắt quật cường cùng ánh mắt sắc bén của hắn đấu tranh chính diện, hắn có chuẩn bị, vậy nàng cũng sẽ không nhẫn nhục chịu đựng.

"Biết ở trong quân doanh, sẽ đối xử với quân cơ không vâng thời như thế nào?" Hình Ngạo Thiên đột nhiên nói một câu, vang vọng bên tai Hân Vũ, chẳng lẽ hắn muốn cho mình bị vạn người chà đạp sao.

Ác ma chết tiết dám dùng phương pháp không bằng cầm thu như thế đối xử với nàng, nếu ánh mắt có thể giết người, hắn sớm đã bị nàng bắn thành trăm lỗ.

Hắn dường như vô cùng thích xem biểu tình hoảng sợ của nàng, xem ra nếu đêm nay không có biểu hiện, chẳng phải làm cho mình quá thất vọng rồi sao?


Hân Vũ còn chưa kịp phản ứng, trên mặt lập tức bị u ám che kín, hai tay nắm chặt khung sắc, ngay cả gân xanh cũng nổi lên.

Không cho nàng có thời gian thích ứng, Hình Ngạo thiên đã cầm lấy xích sắt kéo hai hai tay nàng mở ra hai bên, Hân Vũ cố gắng khép lại hai chân bị hắn tách ra hai bên, tay chân bị xích sắt khống chế bốn góc, ngay cả cơ hội giãy dụa nàng cũng không có.

Thỏa mãn nhìn tư thế nhục nhã của nàng, trong bóng đêm hắn hơi động môi mỏng nói: "Ở trong quân doanh, đây cũng là một loại đối đãi với quân cơ không nghe lời."

"Đau đau, ngươi ác ma hạ lưu đê tiện buông ra!" Giữa hai chân truyền đến cảm giác bị xé nứt đau đớn, bắt đùi của nàng đã bị kéo đến không thể lớn hơn nữa, hai tay cũng bị kéo ra, bày ra một tư thế hình chữ đại trước mắt hắn (Chữ đại: 大).


"Ác ma đê tiện hạ lưu? Tên như vậy thật hay, vật cưng nhỏ, ta sẽ không để cho ngươi thất vọng, ta sẽ đem ngươi ăn một chút xương cốt cùng không còn." Trên mặt Hình Ngạo Thiên hiện lên ý cười méo mó, hai tay vỗ một cái, trong chớp mắt nhà tù hắc ám đèn đuốc sáng trưng, Hân Vũ không tiếng động khóc ồ lên, ở hoàn cảnh như vậy, sớm khiến tôn nghiêm của nàng không còn sót lại chút gì.

Tư thế khiến huyết mạch sôi sục của kia nàng nhảy vào trong mắt Hình Ngạo Thiên, hắn biết như thế nào mới có thể làm nàng phục tùng như con mèo nhỏ nhu thuận, nàng càng kiêu ngạo, hắn càng muốn chà đạp ngạo khí của nàng, cho đến khi nàng phục tùng mới thôi!

Khung xương mềm mại tinh xảo, làn da trong suốt, ở dưới đèn đuốc sáng trưng, làm cho người ta suy nghĩ. Bởi vì tức giận không thôi mà ngực phồng phồng cao thấp. Bộ ngực bày ra lớp sóng mê người, vòng eo nhẹ nhàng bị hắn nắm chặt, tay nắm chặt nhìn thấy hắn khẽ liến của mình, Hân Vũ nắm chặt hai đấm phẫn hận mắng: "Hình Ngạo Thiên, ta nguyền rủa ngươi xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được siêu độ làm người."

"Ha ha ha ~~ Ta xuống địa ngực, ngươi cùng đồng hành!" Bàn tay to tà ác vuốt ve thân hình run rẩy của nàng, lưu lại từng dấu hiệu nóng bỏng, liều mạng muốn đốt nàng, muốn nàng không ngừng bị thiêu đốt, cho đến khi bị hủy diệt.

Đối mặt với bàn tay lớn nóng bỏng của hắn, thân thể mẫn cảm hiện lên một tầng hồng xinh đẹp, Hân Vũ nhụt chí cắn môi tê dại nhắm mắt lại, nhưng xúc cảm thô ráp kia, lại không cách nào tiêu trù cực nóng trên người kia.

Thân mình trong suốt, bất lực rung động theo một số động tác từ bàn tay qua lại, cặp mắt lại lạnh lùng nhìn thấy linh hồn quật cường của nàng bại bởi thân thể trung thực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận