Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012

Hân Vũ nhìn biểu tình nghiêm túc của hắn, trong lòng vô cùng nặng nề, nhưng nàng vẫn gật đầu với Hình Ngạo Thiên, hắn đã bị thương như vậy cũng không từ bỏ, nàng sao có thể dễ dàng nói không!

Lại là một tiếng vang thật lớn, hai người kinh ngạc quay đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy hơi nước trắng xóa, nham thạch nóng chảy cung hòa vào nhau. Băng hỏa giao nhau, sương mù mờ mịt, dòng nước mãnh liệt cuồn cuộn xông về trước, trong nháy mắt dưới chân hai rét lạnh đến tận xương, tình cảnh kinh động, khiến Hân Vũ sợ hãi ôm chặt hắn.

Nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, băng thủy càng lúc càng nhiều, nước lạnh chuyển nóng bỏng thành lạnh lẽo thấu xương, ở hoàn cảnh như vậy, cả hai người bắt đầu run mạnh.

"Ngạo Thiên, ngươi sao vậy, chân của ngươi còn đau chứ?" Hân Vũ lo lắng nhìn Hình Ngạo Thiên bên cạnh.

"Không cần lo lắng cho ta, Hân Vũ, chúng ta chạy mau, bằng không sẽ bị nước đá đông cứng, không nhổ ra được, chờ nham thạch tới, chúng ta cũng sẽ bị tan chảy!" Hình Ngạo Thiên dùng sức cầm tay Hân Vũ, khó khăn đi lên phía trước.

Cũng may có hàn băng ngăn cách, khí thế của lửa và nham thạch yếu bớt, để cho bọn họ có nhiều thời gian hơn để thoát đi, hoàn cảnh băng hỏa đan xen khiến thân thể của bọn họ run rẩy, cả người tràn ngập hơi lạnh, chỗ ấm áp duy nhất là hai bàn tay nắm chặt lấy nhau.


Trước mắt đột nhiên hiện lên một bức tường băng cao hơn người, trong suốt uốn lượn giống như trường thành, diễn dịch lên đủ loại đồ án kỳ huyễn, Hình Ngạo Thiên chỉ lên vách tường nói: "Hân Vũ, ôm chặt ta, chúng ta phải đi lên."

Nói xong, hắn ôm ngang Hân Vũ, vận hết khí lực toàn thân tung người một cái về phía trước, có lẽ nội lực thật sự chưa đủ, vừa ngồi ở trên đầu tường, thân thể hắn liền mềm nhũn, hai người cùng nhau ngã xuống mặt khác của tường, trước mắt Hân Vũ tối sầm, thân thể trượt nhanh xuống dưới.

Gió xoáy lớn xen lẫn theo mùi hôi thối nồng nặc, hai người rơi xuống như lá rungj, loại hương vị này, Hân Vũ vừa ngửi liền cảm giác là mùi hôi thối của rắn, là loại động vật nàng sợ nhất.

Lực đạo trượt xuống nhanh, khiến hai bàn tay nắm chặt của hai người lại chia lìa, bàn tay lớn ấm áp vừa rời khỏi nàng, Hân Vũ mất đi chỗ dựa duy nhất, cảm thấy mình như bay vào địa ngục.

Sợ hãi vô biên vọt vào nội tâm của nàng, nàng lớn tiếng kêu lên: "Ngạo Thiên, ngươi ở đây? Ngươi ở đâu?"

"Hân Vũ, đừng sự, ta ở ngay bên cạnh nàng.’ tiếng suy yếu của Hình Ngạo Thiên vang lên, tiếp đó, nàng cảm nhận được tiếng thở dốc rất nhỏ, rồi chính mình liền rơi vào một vòng ôm ấm áp.

Tình cảnh như thế, cảnh như vậy, lời nói như vậy, quả thực còn hơn bất cứ lời ngon tiếng ngọt nào, Hân Vũ ôm chặt lấy cổ hắn, nước mắt chảy ra: "Ngạo Thiên, nơi này hình như có rắn, ta sợ rắn."

Đột nhiên trong lúc này, nàng cảm thấy như vậy thực tốt, làm một tiểu nữ nhân, ôm một bờ ngực rộng lớn, cảm thụ nhịp tim của hắn, hưởng thụ sự che chở của hắn, có thể vướt qua hết thảy kiếp nạn, giờ phút này Hân Vũ muốn ôm lấy hắn, tìm kiếm sự bảo hộ của hắn.

"Không sợ, không sợ, Hân Vũ yên tâm,chỉ cần ta sống, nhất định sẽ bảo vệ nàng rời đi!" Thanh âm của Hình Ngạo Thiên vẫn kiên định, hắn ôm chặt lấy Hân Vũ, tựa hồ như muốn ôm nàng hòa vào trong thân thể mình.

Mùi hôi thối càng lúc càng nồng,khiến người ta sợ hãi vô cùng, hai người ôm chặt nhau, tuy rằng quần áo ẩm ướt, lưng lạnh, được sự ấm áp trước ngực giảm bớt, mặc dù đang ở trong hoàn cảnh như vậy nhưng giữa họ lại sinh ra lòng an bình và tin cậy.

Vừa rồi bọn họ trượt xuống từ trên tường băng, tránh khỏi nham thạch truy đuổi, rồi lại bị nhốt ở trong hầm băng rộng hơn mười thước do hàn băng ngàn năm hình thành lên,băng bích bốn phía trong suốt như thủy tinh, phản xạ lên ánh sáng chói mắt.


Bên cạnh hầm băng, lại là một miệng động cao hơn người, cái động kéo dài vào bên trong, không biết thông đi đâu, tối đen, có thể cảm nhận được sự âm u lạnh lẽo bên trong, hơi thở nguy hiểm lưu động trong không khí, mùi hôi thối nồng nặc chính là phá ra từ nơi này, không biết bên trong có loài vật nào ở.

"Nhất định là rắn, cái mùi hôi thối ghê tởm này, nhất định là vậy!" Thẩn thân Hân Vũ run một cái, ở nơi mặt băng rét lạnh gặp phải loại động vật nàng kỵ nhất, đối mặt với rắn mà nàng sợ hãi, nàng đã sớm sợ tới mức toàn thân run rẩy.

Không nhịn được rùng mình một cái, sắc mặt Hân Vũ trắng bệnh ôm lấy cánh tay.

Hình Ngạo Thiên đưa tay ôm nàng chặt hơn, nói: "Hân Vũ đừng sợ, chúng ta ôm chặt như vậy có thể ấm hơn."

Hình Ngạo Thiên ngẩng đầu nhìn cửa động cao mấy trượng, nói khẽ: ‘Hân Vũ, chúng ta phải mau rời khỏi nơi này, bằng không, vừa lạnh vừa đói, nhất định sẽ không kiên trì nổi quá ngày mai, hiện tại đường ra phía trên chúng ta không thể đi lên, chỉ có nơi này là đường ra duy nhất."

Đưa tay chỉ vào trong cửa động tối đen, mùi tanh hôi càng nồng hơn, Hân Vũ không khỏi rùng mình một cái: "Nhưng mà... bên trong... hình như có rắn?"

"Nếu như là rắn, chúng ta nhất định phải dụ nó ra, ở ngoài sáng mới giết được nó, bằng không vào trong động, chúng ta sẽ bị động!" Trong lúc nói Hình Ngạo Thiên rút hai thanh chủy thủ từ mang trong ngực ra (dao găm hay kiếm ngắn), đưa một cái cho Hân Vũ, nàng cầm chặt trong tay, rắn là khắc tinh của nàng, chỉ cần gặp rằn thì nhất định không có chuyện tốt.


Hai người bước một cách khó khăn, cả người đông cứng như mất đi tri giác, hành động vô cùng ngốc, nhưng so với việc ở chỗ này chờ chết chi bằng liều mạng.

"Hân Vũ, chúng ta cùng nhau hô to, dụ nó đi ra!" Quay đầu lại nhìn nàng, lo lắng dặn dò: "Nhất định phải chú ý tốt cho chính mình, lúc tất yếu nhớ trong tay nàng còn có chủy thủ, ngàn vạn lần không được sợ hãi, nhớ kỹ, ta vĩnh viên ở bên cạnh bảo vệ nàng."

Hân Vũ nhìn hắn, quần áo rách rưới, sắc mặt tái nhợt, đầu tóc rối tung, ánh mắt sáng như sao kia, ở dưới tình huống này, cũng không che hết phong thái tuyệt sắc của hắn, nhưng hắn lúc này, đâu còn một dáng vẻ của đến vương chứ.

Hình Ngạo Thiên cũng nhìn nàng, ánh mắt sắc bén ngày trước đã đổi thành mềm mại khiến người ta động tâm, Hân Vũ cảm giác hàn ý tiêu tán đi rất nhiều, cả người đã tràn ngập sức mạnh, bây giờ là lúc!

"A a a... A a a..." Thanh âm xuyên qua phổi vang lên, thanh âm vừa dứt, một luồng gió lạnh thấu xương ùa đến, trong động tỏa ra sương khói dày đặc, trong sương mang theo mùi hôi thối nồng nặc.

"Ngao.... ngao...!" Theo một tiếng thê lương tru lên, bão cát nổi lên bốn phía, đất đát bắn ra, một bóng đen lớn như bánh xe bay ra khỏi động, thân hình của nó đầy tơ, tanh hôi khó ngửi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận