Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012

Hai tay Hình Ngạo Thiên chống đỡ lên mặt băng, lại đứng lên, di động từng bước một, chân rốt cuộc cũng không phục lại tri giác: "Hân Vũ, nàng ở đâu? Mau ra đây...!"

"Ta ở phía trên đỉnh đầu của ngươi!" Thanh âm của Hân Vũ đã không phục một chút, không còn suy yếu nữ, cũng để cho hắn nghe được rõ ràng hơn.

Hình Ngạo Thiên ngẩng đầu, trên mép cao của hầm băng, Hân Vũ nằm úp sấp quan sát xuống phía dưới, hai ánh mắt giao nhau,ánh mắt hắn thế nhưng lại ẩm ướt kích động, dịu dàng cười khẽ, vẻ mặt vui sướng: "Thật tốt quá, Hân Vũ, nàng còn sống!"

Hân Vũ cũng vui sướng than nhẹ, nói: ‘Ngươi cũng còn sống, thật sự là quá tốt, ta nghe thấy tiếng kêu của ngươi mới tỉnh lại, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Đám nhện đáng sợ này chết hết rồi? Là bị ngươi giết sao?"

Hình Ngạo Thiên cúi đầu nhìn thoáng qua đám nhện đầy trên đất, ngẩng đầu khẽ mỉm cười: " Là ta giết chúng nó, bởi vì ta tưởng rằng nàng bị chúng làm thịt rồi."

"A—–!" Nhìn thấy hắn máu tươi đầy người, còn cả đầu tóc rối bời, Hân Vũ có thể tưởng tượng mới vừa rồi xảy ra chuyện gì.


Hình Ngạo Thiên vươn hai tay ra: "Hân Vũ, ta ở đây bảo hộ nàng, nàng từ từ trượt xuống khỏi vách động!"

Hân Vũ gật gật đầu, nàng ngồi ngay ngắn dậy, đụng vào băng lạnh khiến thân thể nàng có chút vụng về, hai chân đặt trên vách băng lạnh, từ trên thẳng xuống.

Tuyết chảy xuống, trong chớp mắt rơi vào trong quần áo đôn cứng của hắn, nhưng vẫn không ngăn cách được nhịp tim đập của hắn, càng không ngăn cách được hơi ấm áp từ trong thân thể hắn truyền ra.

Hân Vũ nhấc đầu dán trên vai hắn, rất lưu luyến độ ấm trên thân thể hắn, dùng sức ôm sát cổ của hắn, nghẹn ngào nói: "Vừa rồi ta thật sự sắp chết, trên đường đi xuống hoàng tuyền, ta nghe thấy có một đứa ngốc kêu tên của ta, cho nên, ta đã trở lại."

"Hì hì —-!" Hình Ngạo Thiên ngây thơ mà cười, ôm chặt Hân Vũ ở trước ngực, thật chặt, thầm nghĩ cứ như vậy, muốn ôm nàng như vậy, đem nàng hòa vào trong thân thể của mình.

"Lạnh quá, như vậy mới cảm giác được một chút ấm áp!" Hân Vũ mơ hồ nói một câu, Hình Ngạo Thiên thoáng lặng đi một chút, đưa tay sờ sờ hai má cùng hai tay đã đông lạnh đến cứng của Hân Vũ, vội vàng nòi: "Không được, chúng ta mau rời khỏi nơi này, ở đây quá lạnh, thời gian lâu sẽ bị đông lạnh mà chêt!"

Hân Vũ rời khỏi lồng ngực của hắn, ngửa đầu nhìn, nhìn bộ dáng rách rưới lúc này của hắn, nở nụ cười rực rỡ, nhưng vừa rời khỏi ngực của hắn, thân thể nàng liền suy yếu tới cực điểm, đầu choáng mắt hoa, cuối cùng hết kiên trì nổi, bùm một tiếng ngã trên mặt đất!

"Hân Vũ, nàng sao vậy?" Hình Ngạo Thiên vội vàng cúi đầu kéo nàng, trong khoảng khắc cúi đầu, thân thể của hắn cũng ngã xuống mặt đất, vừa rồi chiến đấu hăng hái, bọn họ đều đã tiêu hao hết toàn bộ khí lực.

Thì ra, tìm kiếm được đối phương, đấy chính là nghị lực cuối cùng để bọn họ kiên trì đứng lên, sauu khi thả lỏng dây thần kinh bị buộc chặt, đã nhũn như bùn, Hân Vũ toàn thân hư mềm, vô lực tựa vào trong lồng ngực của hắn, vừa đói vừa khát, vừa đau lại lạnh, dùng như linh hồn đã tách khỏi thân thể, giống như sắp chết.

"Hình Ngạo Thiên, ta lạnh, ngươi thế nào?" Hân Vũ khẽ hỏi một cau, càng rúc chặt vào trong lồng ngực của hắn.


"Ừm, đừng sợ, có ta ở đây!" Hình Ngạo Thiên mơ hồ một tiếng, không... còn tiếng động, Hân Vũ cảm giác thân thể hắn trầm xuống, ngẩng đầu, thấy hắn vô lực cúi thấp đầu.

"A, ngươi ngủ rồi, ta cũng muốn ngủ..." Từ từ nhắm hai mắt lại, gió lạnh thấu xương, trong hầm băng mờ mịt, hai linh hồn tìm kiếm số mệnh tương lai của mình, ở trong động băng giãy dụa giữa cái chết và sự sống.

Sắc trời tối dần, lúc núi lửa phun, cả Nam Bình Sơn đất rung núi chuyển, khi Long Trạch mang theo một đám thị vệ chạy tới Ôn Tuyền thì cảnh tượng ở nơi này khiến hắn thiếu chút ngã xuống ngay lập tức, nước ao Ôn Tuyền đã khô cạn từ lâu, tám phần nguyên nhân là do động đất, thấm thấu dưới lòng đất, vốn là một nơi cảnh đẹp như tiên cảnh, giờ đã không còn tồn tại, đường bị lật lên tầng tầng, còn phát hện ra mấy cạm bẫy rất lớn, trong hố tối đen một vùng, căn bản là không biết rốt cuộc là phía dưới sâu bao nhiêu?

Long Trạch dự cảm Vương thượng nhất định đã xảy ra chuyện gì, hoặc là đã rơi vào trong cái hố tối đen này, xung quanh đều tìm kiếm một liệt rồi nhưng vẫn không tìm được nửa điểm bóng dáng của Vương thượng!

Mộ Nguyệt mở đàn làm phép, cố gắng mượn thần lực tìm ra nơi Vương thượng rơi xuống, mỗi một lần Phong thành quốc thay quân vương, lúc đăng cơ thì Thánh Nguyệt giáo đều gieo xuống một mạng phù để bảo hộ ngôi sao của đế vương trên cao, không bao giờ rơi xuống..

Trăng sáng trên cao, Mộ Nguyệt cầm la bàn bát quái trong tay tìm kiếm chỗ Vương thượng, sau khi nhìn thấy la bàn bát quái đi đến dưới chân bà, lại đứng im không di động, liền lập tức bảo Long Trạch sai người đào tảng đá lớn ở nơi này.


Một nhóm người ngựa thay nhau lên, nhanh chóng mở ra mặt động bên trong, một khối đá nặng ngàn cân cản trở bọn họ cứu viện, Long Trạch nhíu chặt ấn đường, dồn toàn bộ nội lực vào lòng bàn tay, dùng hết sức bổ về phía tảng đá lớn, tảng đá vô cùng lớn bị ngoại lực xâm nhập, không chịu đựng nổi rút ra một vết, bọn thị vệ lập tức từ vết nứt, dùng toàn lực đập vỡ tảng đá.

Lạnh, hơi lạnh thấu xương kích thích lên tạng phủ! Đau đớn chạy khắp toàn thân! Dưới hai tầng kích thích rét lạnh cùng đau đớn, Hân Vũ từ từ mở mắt tỉnh lại, hàn băng lọt vào trong tầm mắt, nơi nơi đều là hàn băng.

Đám nhện chết đã đóng thành băng, máu lõng đỏ cũng trở thành băng huyết, nơi nơi đều là hình ảnh rét mướt, chỉ có trước ngực là ấm áp như lửa, cùi đầu nhìn, đầu Hình Ngạo Thiên để ở trước ngực của nàng, giống như đứa bé trai, có thể cảm nhận được hơi thở mỏng manh của hắn, nhưng rất ngắn, trong lòng đau xót, Hân Vũ nhẹ nhàng đẩy hắn một chút: "Hình Ngạo Thiên!"

Hai chân Hình Ngạo Thiên hơi rung động, hai tay ôm chặt nàng lại cuộn một chút. Hân Vũ thấy được phản ứng của hắn, đưa tay sờ mặt cùng tay của hắn, đều lạnh như băng, không có một chút hơi thở người sống, trong lòng kinh hãi vô cùng.

Bọn họ không thể ngồi ở đây như vậy, nếu tiếp tục, bọn họ nhất định sẽ bọ đông cứng mà chết, cúi xuống thân thể của hắn, lớn tiếng hô hoán hắn: "Hình Ngạo Thiên... Hình Ngạo Thiên... Ngươi mau tỉnh lại, không thể nằm ở đây được, bằng không chúng ta sẽ chết cóng tại đây."

Đưa tay nâng hai má của hắn lên, nhìn thấy trên mặt mang theo bụi bặm cùng vết máu, tái nhợt nhìn không ra một chút sinh khí. Hân Vũ dùng sức thở lên một hơi khí nóng lên mặt hắn, muốn dùng hơi ấm làm hắn tỉnh lại, nhưng hắn vẫn như cũ không có chút phản ứng nào, tâm Hân Vũ đau xót, vẫn không từ bỏ lớn tiếng quát hắn: "Hình Ngạo Thiên... Ngạo Thiên... Vương của ta, chàng tỉnh lại nhanh lên được không, không có chàng ở bên cạnh ta, ta nên làm gì bây giờ? Làm thế nào bây giờ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận