Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012

Sáng sớm ngày thứ hai, Hải Đại Phú liền dẫn mấy người hầu của Vân Yên Các chuyển vào Hưng Khánh cung. Hình Ngạo Thiên truyền thánh chỉ lúc lâm triều, phong Hân Vũ làm Hoàng quý phi, đặc chuẩn nàng chuyển vào Hưng Khánh cung thị tẩm!

Tin tức này có thể khiến Lam Cẩm Nhi tức tới bốc khói, Vương thượng làm như vậy, chính là tuyên bố muốn phong ả làm Vương hậu, hiện tại tiện nhân kia cũng là Hoàng quý phi, lại được Vương thượng quá mức ân sủng, tương lai nàng sau này phải trải qua thế nào đây, bây giờ còn có thể là địa vị ngang hàng với nàng, nếu ngày sau ả làm Vương hậu, chẳng phải nàng nhìn thấy phải hành lễ cúi đầu sao?

Hận! Hiện giờ trong lòng của nàng chỉ có hận! Xú nha đầu kia, tiện nữ nhân, Lam Cẩm Nhi nàng tuyệt đối không để ả có cơ hội đó, muốn làm Vương hậu, vậy đến âm tào địa phủ mà làm người của Quỷ vương đi!

Kiều nhan như hoa hiện giờ đã bị cừu hận biến thành khủng bố như ác ma, xem ra nàng phải hạ thủ trước đó, hai mắt mỵ nhân như có suy tính gì nhìn về phía trước, trong đầu đã vẽ ra một đống mưu kế, xem tiện nữ nhân kia có bản lãnh gì tránh khỏi độc thủ của nàng.

Hân Vũ gióng trống khua chiêng chuyển vào Hưng Khánh cung, khiến đám cung tần mỹ nữ hâm mộ không ngừng, đợt quà nịnh bợ thứ hai lại đánh úp tới, sáng sớm Hình Ngạo Thiên lên triều rồi đến Ngự thư phòng xử lý chính sự như ngày thường, tới buổi trưa liền sẽ hồi cung dùng cơm trưa cùng nàng, đám tần phi kia liền vừa khéo chọn khoảng thời gian này, không vì điều gì khác, thứ nhất là vì có thể bợ đỡ được Hân Vũ, thứ hai cũng là nghĩ đến gặp Vương thượng, cũng để Vương thượng chú ý tới mình!


Một bữa ăn, cũng có đến sáu tần phi, nhưng Hình Ngạo Thiên từ đầu tới cuối đều không liếc mắt nhìn các nàng một cái, lạnh lùng ra lệnh các nàng buông bát đũa xuống lập tức biến, sau đó không cho phép các nàng bước vào Hưng Khánh cung nửa bước.

"Ngạo Thiên, chàng làm gì mà hung dữ đối với các nàng như vậy? Các nàng dầu gì cũng là nữ nhân của chàng, là phi tử chàng khâm điểm sắc phong!" Hân Vũ nhìn thấy những cô gái kia cả đám đều ăn mặc dễ thương mê người, chỉ là vì có thể làm cho Vương thượng nhìn các nàng một lần.

Gắp một miếng thịt kho tàu nàng thích ăn nhất bỏ vào trong bát nàng, Hình Ngạo Thiên khẽ thở dài nói: "Những nữ nhân kia chẳng qua chỉ là hạng thấp hèn thấy người sang bắt quàng làm họ, là cha của các nàng nghĩ hết cách đưa vào cung, mỗi một người đều có mục đích, nếu không có, các nàng cũng chẳng chịu khó tặng quà nàng như vậy, mục đích nịnh bợ nàng chính là nghĩ một ngày kia, có thể mượn đầu của nàng vươn lên trên thôi!"

Hân Vũ bị nói đến á khẩu không đáp lại được, ngoan ngoãn im lặng ăn cơm, xem ra trong cung đình này thật hiểm ác, nàng lại không lõi đời không thể nhìn thấu.

"Vương thượng, có tín hàm của Giai Lạc công chúa được khoái mã đưa về!" Tử hách đem tín hàm trình lên Hình Ngạo Thiên, lần đầu tiên Hân Vũ nghe đến cái tên xa lạ này, thì ra hắn còn có một muội muội?

Sau khi Hình Ngạo Thiên xem qua thư, trên mặt lộ ra một sắc thái vui mừng, nói: ‘Hân Vũ, đã tới lúc ta giới thiệu tiểu công chúa nghịch ngợm của nhà ta cho nàng biết, tin rằng hai người nhất định có thể chung sống rất tốt."

"Là muội muội của chàng?" Nàng vừa rồi nghe Tử Hách nói là Giai Lạc công chúa,

‘Đúng, Tử Hách, ngươi bảo người quét dọn tẩm cung của Giai Lạc, nhất định nha đầu kia đã khởi hành mấy ngày rồi, không quá mười ngày nữa sẽ tới!" Từa khi Giai Lạc giả cho Lãnh Liệt, liền ít khi trở về, lần cuối của ngày giỗ của phụ hoàng, trở về được mấy ngày liền vội vàng đi, nghĩ đến cũng đã một năm.


Thiên Diệp quốc, Phượng Loan cung

Uông Vũ Hàm đang cố gắng cầu xin Độc Cô Thác, hai ngày nữa Giai Lạc phải trở về Phong thành, bởi vì tháng sau chính là ngày giỗ của mẫu thân và phụ hoàng nàng, thời gian này hàng năm, nàng đều trở về một thời gian, không biết có phải bởi vì ở trong cung lâu đến ngốc rồi không mà khiến nàng muốn đi ra ngoài một chút, nhân dịp Giai Lạc quay về Phong thành, nàng dự định cũng đã vài năm không về, cũng muốn cùng Giai Lạc đi mấy ngày.

"Không được, nói gì cũng không được, nàng đi đâu cũng có thể đi, nhưng không cho phép đi Phong Thành quốc!" Độc Cô Thác nói gì cũng không chịu đáp ứng để nàng đi, ba năm trước đây, Hình Ngạo Thiên đã đuổi tận giết tuyệt họ thế nào, đến nay hắn cũng không thể quên.

"Vì sao? Chẳng lẽ là bởi vì cái quá khứ đã qua đấy sao?" Uông Vũ Hàm không thuận theo, khuôn từ bỏ truy vấn hắn, ba năm, nàng đã ba năm không có ra ngoài du ngoạn, hiện tại hai con cũng đã lớn, vú em ngày thường đều chăm sóc chúng rất tốt, nàng ra ngoài mấy ngày có gì không thể.

Ánh mắt Độc Cô Thác sắc bén như ưng nhìn lại, xoay người nghiêm túc nói với nàng: "Chuyện cũ này vĩnh viễn ta không thể quên được, ta không quên được hình ảnh năm đó hắn mai phục chúng ta ở cửa thành, càng không thể quên khoảng khắc khi nàng trúng tên ngã vào trong lòng ta, nếu không bởi vì hắn, năm đó nàng cũng không phải chịu những khổ sở kia, chúng ta càng không phải đau khổ ra đi lâu như vậy, đều là tại Hình Ngạo Thiên hắn!"

Uông Vũ Hàn nhìn hai mắt đỏ đậm kia, từ trong ánh mắt của hắn, nàng thấy sự phẫn nộ, nàng hiểu được hắn không bỏ được ân oán tình cừu năm đó, nhưng đã ba năm, còn có gì phải tính toán chứ?


Tiến đến ôm hông của hắn, đem hai má vùi vào trong lồng ngực của hắn, nàng không kích động cùng hắn cãi vã nữa, sử dụng sự nhu tình trước hắn, nói: "Thác, chàng đừng tức giận, chỉ cần mỗi lần chàng tức giận, ta sẽ rất sợ hãi, rất sợ hãi!"

Sát chiêu của Vũ Hàm vẫn rất hữu hiệu, nữ nhân mình yêu ôm mình, ở trước người hắn nói từng tiếng, hắn há có thể nhẫn tâm đối với nàng đây?

"Vũ Hàm đừng sợ, ta không tức giận, ta sao có thể tức giận với nàng chứ? Chỉ là nhớ đến hình ảnh nàng đỡ mũi tên kia cho ta,ta liền không thể không kinh hãi, nàng có thể hiểu được lòng ta đối với nàng không? Vũ Hàm...?" Độc Cô Thác sủng nịnh ôm chặt vợ yêu tròng lòng, đời này, hắn sẽ không để cho Vũ Hàm chịu một chút thương tổn nào nữa.

"Độc Cô Thác, chàng thật sự là nam nhân ngu ngốc nhất trên đời này, chúng ta đã trải qua nhiều mưa gió như vậy, hiện tại chàng còn đi hỏi ta có hiểu được lòng của chàng hay không, chàng thật sự là đồ ngốc... Đại ngu ngốc..." Vừa nói, Vũ Hàm còn đưa tay nhẹ nhàng đánh lên lồng ngực của hắn, thật là một nam nhân ngu ngốc!

"Đúng, Độc Cô Thác ta ở trước mặt Uông Vũ Hàm, chính là một tên đại ngốc, là một đại ngốc yêu nàng tận xương tủy, một người có thể vì nàng mà từ bỏ tất cả mọi thứ, thậm chí còn ngu ngốc cam tâm tình nguyện vì nàng mà chết, một đứa ngốc như vậy, nàng còn cần không?" Độc Cô Thác nâng lên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Vũ Hàm, hàm tình yên lặng nhìn nàng, chờ mong đáp án của nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận