Bạo Chúa, Bổn Cung Đến Từ 2012

Nhìn sắc trời, tối nay thật sự đã muộn quá rồi: "Hình đại ca, tối nay dừng lại ở đây đi, ta mệt rồi, muốn trở về nghỉ ngơi, ngươi cũng sớm trở về với Hân Vũ đi, đừng cho nàng cảm thấy tịch mịch."

Nhìn bóng lưng Vũ Hàm rời đi, Hình Ngạo Thiên nói một câu lặng lẽ: "Vũ Hàm, ta sẽ đem tình cảm của mình đối với nàng, chốn ở nơi sâu nhất trong lòng ta, để nó vĩnh viễn chôn sâu ở nơi đó!"

Hình Ngạo Thiên chờ bóng lưng Vũ Hàm biến mất khỏi tầm mắt mới rời đi về phía Hưng Khánh cung, nhưng nhìn thấy cái giường không một bóng người, không khỏi nhíu mày, Hân Vũ đi đâu, vừa rồi không phải ngủ say ở trên giường sao?

Vừa định gọi người tiến vào gặng hỏi, cửa đã bị người tử ngoài mở ra, thân hình nhỏ xinh của Hân Vũ hiện ra trước mắt hắn, mà khi Hân Vũ nhìn thấy sự xuất hiện của hắn cũng rất kích động, sao hắn nhanh như vậy đã trở lại rồi?

"Hân Vũ, nàng không phải đã ngủ sao, nàng lại đi đâu vậy?" Hình NgạoâThiên tiên lên xoay ngang người ôm lấy nàng trở lại giường, cởi áo của mình, giáp thân để nàng bao trùm dưới thân thể mình.

Hơi né tránh nụ hôn của hắn, quay mặt nhỏ giọng nói: " Vừa rồi ta tỉnh ngủ thấy chàng không có ở đây liền đi dạo một vòng, cảm thấy hơi mệt chút nên trở lại."


Hình Ngạo Thiên bất mãn đem gương mặt nàng xoay lại đối mặt với mình, khẽ cắn vành tai của nàng, bàn tay to cởi bỏ quần áo trên người nàng, khẽ cắn vành tai của nàng, dùng thanh âm trầm ổn khàn khàn nỉ non bên tai: "Sau này buổi tối nếu không ngủ được có thể đi ra ngoài, nhưng nếu không ở bên cạnh ta, nhất định phải mang theo Hải Đại Phủ, ta sợ nàng gặp nguy hiểm, hiểu không?"

Người Hân Vũ cứng đờ, hắn không ở bên, ngủ không được không ở bên cạnh, vậy hắn có thể đi sao? Buổi tối, hắn lại có khả năng chạy tới cùng ai đó?

Quên đi, nàng thật sự không dám suy nghĩ, càng nghĩ lòng nàng càng loạn, Hình Ngạo Thiên cách lớp quần áo từ từ dạo chơi trên thân thể mềm mại của nàng, để lên môi của nàng, dùng lưỡi mình cạy mở môi nàng, mạnh mẽ đưa lưỡi vào trong miệng nàng, hấp dẫn, lôi kéo.

Sự tiếp xúc thân mật của hắn khiến Hân Vũ lúc này cảm thấy chán ghét, có lẽ vì tối nay nhìn thấy một màn trong đình kia, hai tay bất giác dùng lực đẩy hắn ra, mà Hình Ngạo Thiên cảm giác được sự kháng cự của nàng, ấn đường căng chặt, lại càng tăng thêm đòi hỏi với nàng, Hân Vũ là của hắn, hắn không cho phép nàng cự tuyệt mình.

"Ừm, chàng làm gì, Ngạo Thiên.. Chàng làm đau ta, Ngạo Thiên..." Hân Vũ cố gắng gọi hắn, nam nhân ở trên chẳng những không dừng lại, ngược lại còn dồn dập, xâm nhập nhanh hơn.

Bàn tay to dùng sức xé một phất, quần áo mỏng manh trên người Hân Vũ liền bị hắn thô lỗ xé nát, da thịt tuyết trắng lõa lổ rất nhanh hiện lên trước mắt hắn.

Hân Vũ bị hành động này của hắn dọa sợ tới mức toàn thân run rẩy không thôi, điều này làm nàng nhớ lại lần đầu tiên hắn ở Ôn Tyên cường bạo nàng, vì sao lại biến thành như vậy, vừa rồi hắn không phải còn tốt sao? Chẳng lẽ là học tỷ cự tuyệt hắn rồi, trong lòng hắn không thoải mái?

Trước thân thể nữ nhân mê người, là môt nam nhân đều sẽ nổi lên phản ứng, Hình Ngạo Thiên đã không khống chế nổi dục vọng muốn nàng của mình, rất nhanh cởi bỏ quần áo trên người cả hai, lại đè lên trên người của nàng, bàn tay to thô lỗ di chuyển trên mặt ngọc thể, da thịt vốn tắng như tuyết, khi hắn hôn không một chút ôn nhu nào, sớm đã phủ đầy dấu hôn!

"Ngạo Thiên... Ngạo Thiên... Chàng làm đau ta, ta là Hân Vũ, ta không phải Vũ Hàm tỷ tỷ, chàng buông tay —" Hân Vũ cố gắng hét lên, nhất định là vậy, nhất định hắn lại xem mình như là Vũ Hàm học tỷ, chẳng lẽ trước giờ khi hắn làm với mình đều là bởi vì mình có bóng dáng của Vũ Hàm học tỷ sao?


"Vũ Hàm... Vũ Hàm... Không có Vũ Hàm..." Hình Ngạo Thiên đột nhiên nghe được cái tên quen thuộc,trong miệng cũng lặng lẽ nhắc đến, trong lúc bất tri bất giác, chính hắn cũng không chút để ý đã làm tổn thương trái tim của Hân Vũ.

Hân Vũ vô lực nhắm nghiền hai mắt, mặc hắn làm gì, nàng đều không còn chống cự cũng không đáp lại, chỉ sợ hãi run rẩy thân mình, nước mắt đau đón chảy dọc theo khóe mắt, một giọt lại một giọt chậm rãi chảy xuống.

Thân thể run rẩy khiến Hình Ngạo Thiên cảm nhận được, khi hắn ngẩng đầu nhìn lên Hân Vũ nước mắt ràn rụa thì lý trí tỉnh lại một chút, nhìn trên thân thể da thịt tuyết trắng khắp nơi đều là dấn hôn hồng tím, gần như lần đầy toàn thân!

"Hân Vũ... Hân Vũ..." Lý trí thanh tỉnh nhắc hắn ý thức được bản thân đã làm sai chuyện gì, nhẹ giọng gọi tên Hân Vũ, nghiêng thân dịu dàng ôm chặt thân thể vì sợ hãi mà không ngừng run rẩy của nàng.

Cảm nhận được người trong lòng vẫn còn run rẩy, Hình Ngạo Thiên nhu tình hôn lên cái trán trơn bóng của nàng, Hân Vũ không biết hiện tại hắn rốt cuộc là ai? là ác ma cầm thú tra tấn cường bạo? Hay là Hình Ngạo Thiên tình nguyện vì nàng mà chết?

"Hân Vũ, thực xin lỗi, ta không phải cố ý, thật sự không phải là.. ngay cả chính ta cũng không biết tại sao lại biến thành như vậy?" Ôn nhu hôn từng chút một, thâm tình giải thích, nhưng không thể khiến tâm tình Hân Vũ yên tĩnh trở lại, nàng không dám mở mứt, nàng sợ hãi nhìn thấy trong mắt hắn sẽ xuất hiện một bóng dáng khác.

"Hân Vũ, nhìn ta được không? Ta có rất nhiều chuyện muốn nói với nàng?" Vuốt ve gương mặt của nàng, khẽ vuốt trán nàng.


Vô luận hắn đang nói gì bên tai, nàng đều không chịu mở mắt, Hình Ngạo Thiên bất đắc dĩ lui vào trong đệm, đôi môi ấm áp an ủi từng chút một trên da thịt của nàng, cố gắng gieo xuống thân thể nàng một ngọn lửa tình mãnh liệt.

"Ngạo Thiên, đừng..." Tuy rằng lý trí của Hân Vũ kháng cự sự đụng chạm của hắn, nhưng thân thể của nàng lại chân thật, Hình Ngạo Thiên ôn nhu như lửa trêu đùa nàng, đã khiến thân thể của nàng biểu hiện ra phản ứng chân thật nhất.

Hôn từng chút lên da thịt Hân Vũ, đến mức khắp nơi đều khô nóng khó chịu, làm Hân Vũ kìm lòng không được tràn ra tiếng than nhỏ, bàn tay to chạy trên mỗi tấc da thịt trơn mềm, để lại dư âm hơi thở của hắn.

" Ta nóng quá... Nóng quá..." Hân Vũ cuối cùng cũng chịu không nổi sự trêu chọc của hắn, nhưng Hình Ngạo Thiên không có ý định buông tha nàng dễ dàng như vậy, từ rốn một đường liếm lên nơi đẫy đà trước ngực nàng, sau khi nơi phấn nộn trước ngực bị hắn xâm lược giờ đã nâng đầu chờ hắn an ủi.

"Hân Vũ.. Hân Vũ..." Hình Ngạo Thiên nhẹ giọng gọi tên nàng, Hân Vũ mở hai mắt, đồng thời nhìn về phía hắn, đôi nam nữ ôm nhau, giờ phút này đều chỉ nhìn thấy bản thân từ trong mắt đối phương, ngoài ra không còn ai khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận