[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Tinh mơ hôm sau, Tiểu Tứ Tử đã dậy, Tiêu Lương mặc cho hắn y phục thật dày, bao lấy hắn thật kín rồi ôm ra ngoài.

Tiểu Tứ Tử mang Thạch Đầu đang rất muốn đi theo đến vỗ vỗ rồi lấy ra cái đệm mềm mại ấn nó lên trên bắt nó ngủ, sau đó cùng những người khác ly khai, Thạch Đầu bất mãn ngẩng đầu nhìn, cùng Hắc Ảnh và Bạch Ảnh mắt to trừng mắt nhỏ, không hài lòng chi chi hai tiếng – Vì cái gì không mang ta đi?

Hắc Ảnh và Bạch Ảnh dở khóc dở cười, đưa tay sờ sờ tai nó – Thạch Đầu, chờ người sinh xong tiểu Bố Bố thì tốt rồi.

Thạch Đầu tựa vào đệm ý sinh hờn dỗi.

….

Nhóm người Tiểu Tứ Tử vội vã chạy đến Hắc Phong, chỉ thấy trên sườn núi cách Hắc Phong một quãng, phía trên có dựng một tấm bia đá, viết – Thung lũng quỷ.

Tiểu Tứ Tử ngồi trên lưng Tiễn Tử, cùng mọi người đi lên đỉnh núi, nhìn thấy thung lũng phía dưới đúng là một mớ hỗn độn, giống như vùng đất bỏ hoang, phía sau kiến tạo ra một thành trì rất lớn, thoạt nhìn cũng như là một thạch trận, chỉ là ở đây sương mù dày đặc, không trung mây đen bao phủ, thoạt nhìn thật là cổ quái.

“Sao có thể như thế?” Tiểu Tứ Tử có chút buồn bực, lên tiếng, “Tiểu Lương tử nha, chúng ta đi xuống nhìn thử đi.”

“Chờ một chút.” Thanh Ảnh vội vã ngăn cản, “Tiểu vương gia, chúng ta đi trước, ngươi chờ ở chỗ này.”

Tiểu Tứ Tử nhăn mặt cau cau mũi, tựa hồ nghĩ bản thân muốn đi tiếp xuống dưới, bị Tiêu Lương cản lại, nói, “Cẩn nhi, ngoan nào, để ảnh vệ xuống đi, ngươi ở nơi này chờ a.”

Hoa Phi Phi nhắc nhở, “Tốt nhất nên thăm dò ở bên ngoài, ngàn vạn lần chớ đi vào!”

Tiêu Lương cùng Mục Phương lấy ra sợi dây thừng dài sớm chuẩn bị tốt, trói chặt vào thắt lưng hai ảnh vệ, mỗi người nắm một đầu, Tiểu Tứ Tử ở phía sau nói, “Cẩn thận nha!”

Hai ảnh vệ gật đầu, tay cầm binh khí, cẩn thận trượt xuống dốc núi, đi đến cạnh quái thạch trận kia.

Hai người ở bên ngoài quan sát một chút rồi đi vào.

Bọn Tiểu Tứ Tử ở trên nhìn xuống, chỉ thấy Thanh Ảnh và Xích Ảnh đi vài bước vào trong, còn muốn đi sâu vào, Tiêu Lương ở trên hét to, “Uy! Thanh Ảnh, Xích Ảnh, đừng đi nữa!”

Nhưng kỳ quái là, hai ảnh vệ một chút phản ứng cũng không có, dường như không nghe bất cứ thanh âm gì, tiếp tục hướng bên trong đi tới, dần dần, hai người cũng tựa hồ cho rằng có điều bất thường, nghĩ muốn trở về… Nhưng giống như xoay quanh vòng tròn tại chỗ, tựa hồ là bị lạc phương hướng.

“Có điều cổ quái!” Hoa Phi Phi đối Tiêu Lương và Mục Phương nói, “Mau kéo bọn hắn trở lại!”

Hai người gật đầu một cái, nhanh chóng kéo dây thừng.

Cảm giác được dây thừng bên hông đang động, Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh tựa hồ cũng phát giác ra có gì đó bất thường, lập tức ngưng động, tùy ý để sợi dây đem bản thân kéo ra ngoài… Một chốc sau, hai người ly khai thạch trận quỷ dị kia.

Sau khi rời khỏi trận quái thạch, hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, ngồi phịch xuống trên nền đất trống.

Nhóm Tiêu Lương khẩn trương chạy lại nơi hai người.

“Thế nào?” Tiểu Tứ Tử trông thấy sắc mặt trắng bệch của hai ảnh vệ, liền hỏi.

Thanh Ảnh lắc lắc đầu, hỏi Xích Ảnh, “Ngươi vừa mới nhìn thấy sao?”

“Ân.” Xích Ảnh gật đầu, “Nhìn thấy.”

“Thấy cái gì?” Tiểu Tứ Tử tò mò hỏi, “Nói nha, gấp chết người mà!”

“Chúng ta sau khi tiến vào thạch trận, căn bản không phân biệt phương hướng được rõ ràng, cũng nghe không được thanh âm,không xong nhất chính là, còn nảy sinh một loại ảo tưởng, cảm thấy những tảng đá này đang di chuyển.” Thanh Ảnh nói, “Nhưng lại thấy….sương mù dày đặc tràn ngập cảm giác kỳ lạ.”

“Không sai.” Xích Ảnh gật đầu, “Còn có a, ta còn chứng kiến được quỷ ảnh chợt hiện chợt mất, giống như những cố nhân đã nhận thức trước đây…Còn có những người đệ đã chết trước kia.”

“Ta thấy chính là những Liêu binh bị ta giết trước kia.” Thanh Ảnh nói, “Bất quá nửa thật nửa giả, nhìn không ra nguyên do nào.”

“Xem ra trong trận này, tựa hồ là có môn đạo gì đó.” Hoa Phi Phi nói, “Chẳng lẽ có mê hồn thuật a, nhiếp hồn pháp linh tinh gì đó.”

“Mê hồn thuật, nhiếp hồn pháp?” Tiểu Tứ Tử sờ sờ đầu, “Ân… Nhưng mà, không phải nói thạch trận này trước còn có sao.. Là ai làm a?.” Nói xong, giương mắt nhìn thành trì to phía sau một chút, “Đám thạch trận nhỏ này đã khó đối phó, vậy tiếp sau thạch thành to lớn đó, phải làm sao a… Còn có hai mươi vạn quân Tống mất tích, không biết sinh tử nha.”

“Hô hô…”

Tiểu Tứ Tử vừa mới dứt lời, chợt nghe Tiễn Tử phía sau bất thình lình đối phía xa hô hô hai tiếng, mọi người xoay mặt nhìn lại, chỉ thấy trong rừng cây nhỏ phía xa kia, có một cái gì đó đen nhẻm, lăn vào trong.

“Chi chi chi!” Tiễn Tử kêu một tiếng liền vọt tới.

“Tiễn Tử, đừng chạy loạn a!” Bọn Tiểu Tứ Tử vội vã truy theo.

Tiễn Tử đuổi theo gần kịp bóng đen kia, sau đó một phen bổ nhào lên.

Trong lúc mọi người đang buồn bực bóng đen này là cái gì, chợt nghe bóng đen bị Tiễn Tử bổ nhào đến bên kia phát ra tiếng hét thảm, “Nương nha! Quái vật a!”

Tất cả mọi người sửng sốt, là một người nha!

Chờ Tiểu Tứ Tử bọn họ vây tới bên cạnh, Tiễn Tử có chút nới lỏng chân, nhưng vẫn như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm bóng đen. Mọi người đi đến vừa thấy, là một nam tử ục ịch, lưng hắn còng rất lợi hại, lại vô cùng béo, tay chân nhất mực cuộn về trước, giống như một quả hắc cầu.

Tiểu Tứ Tử híp mắt dõi theo hắn trong chốc lát, hỏi, “Ngươi là ai nha?”

Người nọ thoạt nhìn tuổi tác không nhỏ, cũng cỡ ba bốn mươi tuổi đi, giương mắt nhìn Tiểu Tứ Tử một chút, liền mở to hai mắt, “Ai nha… Đây là tiểu đồng tử bên người Quan Âm nương nương chạy đến đi, thế nào mà đáng yêu đến thế?”

Tiểu Tứ Tử trừng mắt nhìn hắn, “Không được nói ta đáng yêu!”

Lão nhân kia bĩu môi, ngoảnh lại nhìn Tiễn Tử, “Ta nói, đông tây này là cái gì vậy nha, ngươi khiến nó đem móng vuốt buông ta ra, ta không đứng lên nổi.”

Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ Tiễn Tử, để nó buông tấm lưng còng mập mạp của người kia ra.

Tiễn Tử buông hắn ra, lùi về một bên, nó chẳng qua vừa rồi cảm nhận có người, sau đó liền thấy vật thể bất minh này lăn qua lăn lại, cho nên liền xông lên bắt giữ, không nghĩ tới là một người.

“Ngươi là… Lăn cầu đạo tặc Vu Đức Dương?” Mục Phương bất thình lình hỏi. (=)))) nói chứ nghe cái danh hào của chú này mà phụt nước miếng ( =3=))

Lão oa tử kia đứng lên vỗ vỗ đầu gối, hắc hắc hai tiếng nói, “Người trẻ tuổi có kiến thức a, thế nhưng nhận ra ta, ta cũng đã lâu không đi lại trên giang hồ.”

Mục Phương cười nhạt một tiếng, “Ngươi sát thê giết quan, chạy trốn tới vùng Mạc Bắc, không nghĩ tới hôm nay bắt được ngươi, ngoan ngoãn theo ta quay về quan phủ chịu kiện đi thôi!”

“A?” Vu Đức Dương tựa hồ có chút giật mình, chợt nghe Tiểu Tứ Tử nhảy ra nói, “Cái gì? Ngươi vậy mà sát thê, ngươi còn là người sao? Bắt ngươi lên quan!”

“Hừ!’ Vu Đức Dương bất mãn bĩu môi, “Các ngươi không biết chân tướng đừng nói hưu nói vượn, con tiện nhân kia cùng tên Tri phủ câu thông với nhau, thừa dịp lúc ta ra ngoài buôn bán, chiếm đoạt gia tài, hại chết nương ta, còn muốn hãm hại ta, lão tử hiển nhiên phải làm thịt đôi gian phu *** phụ kia.”

Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn Mục Phương, Mục Phương cũng im lặng, đối với chuyện của lăn cầu đạo tặc hắn cũng không hẳn là hiểu rất rõ, chẳng qua nghe nhiều bộ khoái đều nói qua, hắn cũng không rõ ràng, đặc biệt Tri phủ bị giết hại kia, tính tình cực kỳ không được đứng đắn, lời nói của Vu Đức Dương vừa rồi có thể là thật, bằng không không lý do làm một người buôn bán lại không làm, chạy tới địa phương băng thiên tuyết địa này làm đạo tặc…

“Ngươi vì sao lại ở chỗ này?” Hoa Phi Phi hỏi hắn, “Ngươi đối thạch trận này có bao nhiêu hiểu biết?”

Vu Đức Dương nhún nhún vai, “Ta chỉ là muốn ngăn cản mọi người tới gần mà thôi… Địa phương này quá nguy hiểm.”

“Ngươi có biết thạch trận này là chuyện gì xảy ra?” Tiêu Lương truy hỏi.

Vu Đức Dương gật đầu, “Thạch trận này, là đại ca của ta làm.”

“Cái gì?” Tất cả mọi người mở to hai mắt, hỏi, “Đại ca ngươi làm?”

“Đại ca ngươi là ai?” Mục Phương hỏi.

“Đại ca của ta gọi là Uông Huyễn.” Vu Đức Dương thở dài nói, “Là hậu nhân đại tướng quân Uông Mạc Lam.”

“Uông Mạc Lam?” Tiêu Lương nhíu mày thật sâu, “Ngươi nói bậy bạ gì đó, Uông Mạc Lam là danh tướng Đại Tống ta, thời điểm chiến với người Liêu đã chết trận trên sa trường, ngươi nói hậu nhân hắn lại nương nhờ Liêu quốc tấn công Đại Tống?”

Vu Đức Dương sau khi nghe xong, hung hăng dậm chân, “Đại ca ta không biết thư từ và tin tức đến từ đâu… Nghe nói cha hắn là bị chính người bên trong Đại Tống triều hại chết, cho nên hắn liền bị người Liêu châm ngòi… Sau đó đi hỗ trợ.”

“Hắn điều tra ra Uông Mạc Lam là bị ai hại chết?” Tiêu Lương khó hiểu.

“Nói là Cửu vương gia Triệu Phổ.”

“Thúi lắm” Thanh Ảnh lập tức tiến đến, “Nguyên soái nhà ta cùng tướng quân Uông Mạc Lam là bạn vong niên, sau khi Uông tướng quân chết, nguyên soái tự mình thống lĩnh đội quân vì hắn báo thù, huyết tẩy doanh trại người Liêu, ai con mẹ nó nói hưu nói vượn? Lão tử lột da hắn.”

“Đại ca của ta chỉ nói chứng cứ vô cùng xác thực.” Vu Đức Dương thở dài, “Chúng ta cũng không tin, bất quá đại ca cứ khăng khăng, vốn trước đây loạn thạch trận chỉ là nơi ẩn náu của chúng ta… Vì để trốn tránh sự truy đuổi của quan phủ, đại ca đặc biệt dựng lên.”

“Không phải nói thật lâu trước kia đã có sao?” Tiểu Tứ Tử hỏi.

Vu Đức Dương gật đầu, “Đại ca từ bé đã tinh thông trận pháp và nhiếp hồn thuật, thời gian chúng ta ở vùng đại mạc gặp nhau khi trước, tất cả mọi người đều là kẻ lưu vong, luôn bị người truy sát còn chịu oan khuất, liền kết bái thành huynh đệ, cùng nhau tại sa mạc này đồng sinh cộng tử. Đại ca nghe có một cái loạn thạch trận như thế, đã nói….nhất định là trước kia có một cao nhân nào đó, dùng trận pháp bày nên thạch trận này, lưu truyền đến hôm này.”

“Sau đó các ngươi trốn ở chỗ này?” Tiêu Lương hỏi.

Vu Đức Dương gật gật đầu, “Đại ca chỉ nhìn thoáng qua, đã nói đây là cái gì gì trận (Chú í cũng ko nhớ tên trận luôn á), tiếp đó tùy ý lộng vài cái, dọn sạch vài khối thạch, chúng ta liền tiến vào.”

“Các ngươi ngụ ở bên trong?” Mục Phương hỏi.

“Ân.” Vu Đức Dương gật đầu, “Chúng ta một đoàn huynh đệ đi theo đại ca cùng nhau ngụ ở bên trong, có loạn thạch trận này bảo hộ, không có người tìm được chúng ta, hơn nữa cũng không sợ người Liêu đến quấy rối… Thời gian ngắn kia, chúng ta mỗi ngày uống rượu ăn thịt, con mẹ nó cao hứng, còn tính toán dựng nên Thạch Bảo.”

Tiểu Tứ Tử nhìn vẻ mặt của Vu Đức Dương, tựa hồ tương đối khổ sở, liền hỏi, “Vậy về sau, như thế nào lại hóa thành hiện tại cái dạng này?”

“Đại ca vẫn cảm thấy cha của hắn là bị người bán đứng, mới có thể bị đánh bại bởi Liêu quốc. Vu Đức Dương nói, “Sau này hắn tìm mọi cách dò la, cuối cùng tìm được manh mối, nói năm đó tính kế hết thảy chính là Triệu Phổ.”

“Này tuyệt đối là gạt người!” Tiểu Tứ Tử thật nghiêm túc nói, “Cửu Cửu là người tốt, hắn mới sẽ không làm loại chuyện này, hơn nữa Uông Huyễn nếu như thật sự hoài nghi Cửu Cửu, vì cái gì không đi Tiêu Dao đảo tìm hắn, mà lại nhờ vả Liêu quốc, khơi mào chiến tranh, hại chết nhiều người vô tội như vậy, cha của hắn thực sự là chết không nhắm mắt mà.”

Vu Đức Dương tiếp tục thở dài, nói “Chúng ta cũng nói đại ca là hồ đồ… Đều muốn tìm được hắn. Nhưng mà… Đại ca đem thạch trận sửa lại, chúng ta căn bản không vào được, hắn chỉ nói với chúng ta một câu, ‘hắn muốn cho Triệu Phổ nợ máu trả bằng máu’ sau đó rời đi.”

Tiểu Tứ Tử sau khi chờ nghe xong, nhíu mày thật sâu, thật không nghĩ tời, lúc này nguyên nhân câu chuyện, thế mà lại hướng về Triệu Phổ.

“Ngươi nói các ngươi còn có huynh đệ, như vậy người đâu?” Hoa Phi Phi hỏi.

“Ở trong rừng.” Vu Đức Dương nói, “Đại ca sau khi sửa lại thạch trận, nơi đây liền trở nên rất nguy hiểm, cho nên chúng ta thay phiên trông chừng, sợ có người sai lầm đưa mạng tới, về phương diện khác, chúng ta hy vọng cuối cùng đại ca có thể trở về, theo chúng ta đem sự tình nói rõ ràng.”

Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, “Mang chúng ta đi gặp nhóm người các ngươi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui