[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương bọn họ dưới sự hướng dẫn của lăn cầu đạo tặc Vu Đức Dương, đi đến nơi sâu bên trong cánh rừng, liền nhìn thấy ở nơi này có một căn nhà nhỏ, tuy đơn sơ nhưng lại rất ấm áp, Vu Đức Dương la to, “Uy, đều đi ra a!”

Không bao lâu, có nhiều người từ trong nhà đi ra, nhìn bọn Tiểu Tứ Tử phía sau Vu Đức Dương một chút, có phần cảnh giác.

“Bọn họ là đến tra chuyện của đại ca.” Vu Đức Dương thuận miệng đáp một câu.

Sau đó, Tiểu Tứ Tử chỉ thấy đám người kia sắc mặt khẩn trương mà tụ lại, Mục Phương khẽ nhíu mày, sau khi nhìn nhận một chút, tiến đến bên tai Tiểu Tứ Tử nói, “Tiểu Tứ Tử, này đều là phạm nhân triều đình truy bắt.”

“Thật sự?” Tiểu Tứ Tử kinh hãi, Tiêu Lương cũng sửng sốt, hỏi, “Chẳng lẽ đây là đạo tặc Mạc Bắc… Như vậy, đại ca Uông Huyễn của bọn họ…”

“Đại ca của ta chính là Huyễn Ảnh đạo tặc mà mọi người hay gọi.” Một câu nói của Vu Đức Dương, đem hết thảy nghi hoặc của bọn Tiểu Tứ Tử trở nên minh bạch, này mọi người mới hiểu được, khó trách có thể bày ra loại tình huống làm người nghe kinh sợ thế, nguyên lai chính là Huyễn ảnh đạo tặc trong truyền thuyết.

Sau cùng, Tiểu Tứ Tử tỉ mỉ hỏi mọi người về những việc từng trải của Uông Huyễn và đặc thù của hắn, hơn nữa còn ghi chép cẩn thận từng cái, cho rằng đây là manh mối trọng yếu, có thể quay về giao cho Cửu Cửu. (phần này ta không hiểu sao lại là hỏi về Vu Đức Dương, nếu tra về Uông Lam thì phải hỏi về Uông Huyễn chứ (__ ____???))( Theo ta thì chổ này nên để là Uông Huyễn mới đúng hơn,,có nghĩa là hỏi thăm về sự tình của Uông Huyễn để tìm thêm manh mối. Bản gốc và QT để là Vu Đưc Dương nhưng bọn ta sẽ sửa lại là Uông Huyễn nhá ^^)

————

Không đề cập đến Tiểu Tứ Tử chờ ở trong rừng cùng mấy người đạo tặc hỏi thăm tình hình, lại nói đến hai ảnh vệ cùng Thạch Đầu đang ngây ngô chờ ở khách ***.

Thạch Đầu không có Tiểu Tứ Tử bên cạnh cảm thấy hảo buồn, hơn nữa thân thể đặc biệt nặng nề cũng không thoải mái, do đó cứ xoay quanh trong phòng, Bạch Ảnh ra ngoài nghe ngóng tin tức, Hắc Ảnh bất đắc dĩ đối Thạch Đầu nói, “Thạch Đầu a, tiểu tổ tông, ngươi đừng có xoay quanh nữa, đầu ta đều choáng đến sắp hôn mê cả rồi.”

Thạch Đầu bất mãn chi chi hai tiếng, lúc này… cảm giác mặt đất tựa hồ có chút chấn động.

“Chi chi!” Thạch Đầu kêu to, bổ nhào sang đè trên người Hắc Ảnh – Chạy mau Hắc Ảnh, động đất a! (sao ta cứ có cảm giác là Thạch Đầu ăn đậu hủ A Hắc nhở? =)))

Hắc Ảnh bị Thạch Đầu đè ép lên, ruột gan thiếu chút nữa trào cả ra, dở khóc dở cười nhìn Thạch Đầu, “Thạch Đầu…muốn chết ta, hảo nặng a, mau xuống!”

Thạch Đầu đi xuống, Hắc Ảnh đi đến bên giường, mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy cách đó không xa bụi đường mù mịt, chỉ nhìn ra được một đại đội nhân mã đang tiến đến nơi đây. Lúc này, đại môn bị đẩy ra, Bạch Ảnh vọt vào nói, “Hắc Ảnh, Nguyên soái đến!”

“Có hạ doanh trại luôn không?” Hắc Ảnh hỏi, “Không xong, tiểu Vương gia còn chưa có trở về, nếu để Vương phi biết đã đi Thung lũng quỷ Hắc Phong, không phải sẽ liều mạng cùng chúng ta a?”

Bạch Ảnh cũng rụt cổ, “Hiện tại đang hạ trại, ngươi mang Thạch Đầu đi trước, ta đi tìm người.” Nói xong, Bạch Ảnh nhanh như chớp bỏ chạy.

“Uy!” Hắc Ảnh gấp đến độ đứng thẳng, tâm nói ngươi cái tên Bạch Ảnh đáng chết rất nhanh trí a, các ngươi đều chạy cả, lưu lại ta bị ăn mắng!

Hắc Ảnh do dự có nên đi gặp Triệu Phổ bọn họ hay không, thế nhưng Thạch Đầu lại cắn góc xiêm y của hắn kéo ra bên ngoài.

“Thạch Đầu, ngươi làm gì a?” Hắc Ảnh ôm cột trụ không buông, “Chờ tiểu Vương gia bọn họ cùng đi, bằng không phiền toái a….”

Thạch Đầu cắn chết không buông – Không muốn, ta buồn bực muốn chết, Cửu Cửu cùng Công Tôn bọn họ đến, ta muốn theo bọn họ ngoạn!

Hắc Ảnh không có biện pháp, hắn lại không dám dùng sức mà tránh, Thạch Đầu bây giờ là phụ nữ mang thai, không cẩn thận một cái để có sơ suất không còn Tiểu Bố Bố của Tiểu Tứ Tử, vậy hắn nhất định chết chắc rồi, đừng nói Tiểu Tứ Tử, Tiễn Tử cũng sẽ liều mạng với ngươi… Bất đắc dĩ không biết làm sao, Hắc Ảnh đành phải đi theo Thạch Đầu ra khỏi khách ***, đi đến bên ngoài doanh trại của Triệu Phổ.

Các tướng sĩ trong doanh trại đi đứng rất ngay ngắn có trật tự, Hắc Phong thành trở thành cứ điểm, họ đang đóng doanh trại làm nơi ngụ tạm thời, Hắc Ảnh mang theo Thạch Đầu đi tới soái trướng của Triệu Phổ.

“Chi chi.” Thạch Đầu chạy tới cọ cọ Công Tôn, Công Tôn vươn tay vân vê lỗ tai nó, cúi xuống vừa nhìn chính là cả kinh, “Ai nha, Thạch Đầu, bụng ngươi lớn như vậy?”

Thạch Đầu rất đắc ý vẫy vẫy cái đuôi – Hơn hai ngày nữa sẽ sinh nha.

Triệu Phổ nhìn Hắc Ảnh một người đến, xác định có việc xảy ra, hỏi, “Tiểu Tứ Tử bọn nó đâu?”

“Nga, tiểu Vương gia bọn họ đi thu thập manh mối, lập tức đến ngay.” Hắc Ảnh nơm nớp lo sợ trả lời, tâm nói, ngàn vạn lần đừng hỏi ta đi nơi nào nha.

Triệu Phổ cũng không hỏi, thế nhưng Công Tôn đã có chút buồn bực, hỏi, “Đi nơi nào thu thập manh mối? Tìm manh mối gì?”

“Ách…” Hắc Ảnh do dự một chút.

Công Tôn nhíu mày, hỏi, “Tiểu Tứ Tử đi đâu vậy?”

“Việc này, tiểu Vương gia… Đi Hắc Phong…. Thung lũng quỷ.”

“Cái gì?”

Hắc Ảnh khóc không ra nước mắt, Công Tôn quả nhiên nổi bão.

“Bạch Ảnh đã đi gọi bọn họ trở về, hơn nữa còn có Tiểu Lương Tử đi theo.” Hắc Ảnh khẩn trương nói, “Hẳn là không có việc gì.”

“Ngươi đừng lo lắng.” Triệu Phổ vỗ vỗ Công Tôn, đối Hắc Ảnh nói, “Ngươi lập tức mang mấy trăm tinh binh tìm Tiểu Tứ Tử về, không cần vì bất luận cái gì lưu lại…”

Triệu Phổ nói còn chưa dứt lời, chợt nghe bên ngoài truyền đến âm thanh nộn nộn quen thuộc, “Phụ thân!”

Công Tôn vội vã đến độ thứ gì cầm trên tay cũng đều buông, liền xông ra ngoài, “Tiểu Tứ Tử.”

“Phụ thân!” Tiểu Tứ Tử bổ nhào đến, ôm Công Tôn, cười tủm tỉm nói, “Cửu Cửu có đây không, ta tra được manh mối quan trọng.”

“Manh mối gì?” Triệu Phổ từ doanh trướng bên trong đi ra, Tiểu Tứ Tử chỉ ngón tay về phía sau nói, “Bọn họ nói, Uông Huyễn chính là Huyễn Ảnh đạo tặc, chính hắn giúp đỡ người Liêu tạo nên thạch trận.”

Triệu Phổ sửng sốt, giương mắt nhìn những người kia, nhíu mày, “Uông Huyễn?”

Những đạo tặc kia vốn thật sự không nghĩ đến đây, bất quá Bạch Ảnh vội vã đến nói Tiểu Tứ Tử, Vương gia đã đến, Tiểu Tứ Tử vội vàng muốn gặp Công Tôn, Triệu Phổ bọn họ, liền dứt khoát để Mục Phương và Hoa Phi Phi mời toàn bộ đạo tặc đến.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau khi nhìn thấy Triệu Phổ, cũng không nhịn được mà líu lưỡi, tâm nói này chính là Cửu Vương gia Triệu Phổ trong truyền thuyết a, hảo uy nghiêm a!

Triệu Phổ nhìn nhìn mấy người kia, nói, “Các ngươi vào đi, đem sự tình từ đầu đến cuối, từ gốc đến ngọn nói một lần với ta.”

“Được!” Mấy người đạo tặc cũng thành thật, theo vào soái trướng, đem chuyện Uông Huyễn vì phụ thân báo thù thế nào, linh tinh các loại đều nói ra.

Triệu Phổ nghe xong thở dài, “Đứa nhỏ này từ đâu nghe được điều loạn thất bát tao gì đó, Uông lão tướng quân rõ ràng chính là bị người Liêu mưu hại mà chết, hắn này không phải cõng rắn cắn gà* nhà sao?”

“Đại khái là có người châm ngòi ly gián.” Công Tôn nói, Ta nghĩ trước tiên đi xem thạch trận kia a!”

Triệu Phổ gật đầu, mang theo đám người Công Tôn, trước khởi hành tới Thung lũng quỷ quan sát.

……..

Tới Thung lũng quỷ Hắc Phong, Công Tôn từ phía trên đi xuống quan sát phía xa, sau đó nhìn thoáng qua khẽ nhíu mày, cảm thấy thật phiền toái, nói, “Trận pháp này bên trong dùng nhiếp hồn thuật.” Nói xong, đưa tay chỉ chỉ thạch trụ có họa đồ án bên trên, “Ngươi xem bức vẽ này, chính là chú phù, dùng để thực thi nhiếp hồn thuật.” Nói xong, tìm Thanh Ảnh và Xích Ảnh vừa mới vào thạch trận.

Hai người cũng gật đầu nói, “Đích thật là bản thân thấy được bên trong có điều đáng sợ gì đó, cũng may chỉ ngây ngốc bên trong một lúc, nếu như cứ đứng ngốc lâu thêm một chút, nói không chừng không chịu đựng được.”

Triệu Phổ gật gật đầu, hỏi Công Tôn, “Có biện pháp phá giải không?”

Công Tôn nhìn một chút, nhíu mày lắc đầu, “Rất khó nói… thạch trận này cũng không phải nan giải, chẳng qua thạch thành phía sau kia, ta không có nắm chắc.”

Mọi người theo ngón tay Công Tôn chỉ nhìn ra phía xa, chỉ thấy thành lũy phía sau thạch trận kia, bị một cỗ điềm xấu đầy khói đặc bao phủ, tựa hồ bên trong giông tố, mây đen cuồn cuộn, sấm chớp dữ dội, tương đối dọa người.

“Phụ thân, nơi đó vì sao thời tiết cùng bốn phía không đồng dạng như vậy?” Tiểu Tứ Tử khó hiểu hỏi, “Thật kỳ quái.”

“Này hẳn đều là ảo giác.” Công Tôn trả lời.

“Ảo giác?” Mọi người bên cạnh có chút không thể lý giải.

Tiêu Lương hỏi, “Ảo giác… Có khả năng nhiều người như vậy cùng nhìn thấy chung một ảo giác sao?”

Công Tôn gật đầu, “Này đích thực là ảo giác, bất quá không giống với sự hình thành của thạch trận, chủ yếu là dựa vào một chút dấu hiệu giả tạo… Nói chung rất phức tạp.”

“Vậy hai mươi vạn quân Tống, có thể hay không bị nhốt trong thạch thành này?” Triệu Phổ hỏi.

Công Tôn nghĩ nghĩ, “Có thể… Ân, ta nghĩ biện pháp xem.”

Mọi người lại nhìn ra xa một chốc, đang muốn quay về, đột nhiên nghe thanh âm “ầm ầm” vang lên từ phía xa, đại môn thạch thành mở ra, một đại đội nhân mã đi ra, đều mặc quân phục người Liêu có đánh số, dẫn đầu là một người cưỡi con ngựa màu vàng cao to phía trên, cất cao giọng nói, “Cửu Vương gia, biệt lai vô dạng a.”

Mọi người nghe thanh âm cảm thấy có chút quen tai, vừa cúi đầu nhìn, Tiểu Tứ Tử chân mày tức khắc dựng thẳng, nói “A, là Da Luật Chân!

Ngồi ở trên ngựa, đích thật là Da Luật Chân, hắn đầu đội kim khôi, người mặc kim giáp, vẻ mặt đầy sức sống, hắn tự nhiên nhìn đến Tiểu Tứ Tử, lập tức cười nói, “Tiểu Vương gia, gần đây vẫn khỏe chứ?”

Vẻ mặt Tiểu Tứ Tử chuyển sang tức giận, Tiêu Lương kéo Tiểu Tứ Tử ra phía sau, để hắn bớt nóng vội, lắng nghe Triệu Phổ.

Tiểu Tứ Tử đứng đằng sau, bất mãn nhìn quân Liêu, trong miệng nói thầm, “Thật đáng ghét, ngày tốt lại muốn đánh trận!”

Triệu Phổ tà mắt liếc Da Luật Chân một cái, lúc lâu sau mới nói, “Ta nghe nói không lâu trước đó Liêu quốc nội loạn, Liêu vương đã chết, trưởng tử kế thừa vương vị… Ngươi cũng không phải là trưởng tử, lúc này lại mang binh mã đến Hắc Phong thành… Chẳng lẽ là đoạt vị thất bại, bị đuổi ra ngoài?”

Da Luật Chân biến sắc, tâm nói Triệu Phổ ngươi thật lợi hại, loại chuyện này cũng biết, liền cười nói, “Ngôi vị Hoàng đế truyền lại cho hoàng huynh ta, đó là nguyện vọng của phụ hoàng, ta không khả năng làm trái, bất quá cùng huynh trưởng mình tranh đoạt vương vị Liêu quốc, chẳng bằng đến tranh đoạt lãnh thổ Đại Tống, có đúng hay không? Hơn nữa phải nói đến hoàng đế các ngươi ngu ngốc vô năng, tướng lĩnh không chịu được một kích, không bằng để người Liêu chúng ta đến thống trị đi, đến lúc đó ta nhất định Hán Liêu một nhà mà đối xử bình đẳng, để người dân an cư lạc nghiệp.”

Triệu Phổ có vài phần khinh thường mà cười, đảo mắt thấy được phía sau Da Luật Chân cách đó không xa, có một chiến mã màu trắng, một người tuổi còn trẻ đang ngồi ngay ngắn, mặc ngân giáp, sắc mặt ngưng trọng.

Triệu Phổ lạnh lùng gật đầu nói, “Ngươi chính là Uông Huyễn?”

Uông Huyễn ngẩng đầu nhìn Triệu Phổ, nghiến răng nghiến lợi, “Triệu Phổ!”

Triệu Phổ lắc đầu nói, “Uông gia bất hạnh sinh ra nghiệp chướng, lão Tướng quân cả đời vì quốc gia dân chúng mà không tiếc chết trên chiến trường, ngươi thế nhưng vì tư dục cá nhân mà chạy đến nương nhờ Liêu quốc, đem tính mạng nghìn nghìn vạn vạn bách tính Đại Tống xem nhẹ, ngươi có tư cách gì nói ngươi là người của Uông gia, sau khi ngươi xuống dưới, còn có mặt mũi gặp người Uông gia cả đời trung liệt?”

Vẻ mặt Uông Huyễn biến hóa, nói, “Triệu Phổ, ngươi ở nơi này ít giả nhân giả nghĩa, ngươi lừa đời lấy tiếng, hại chết người trung lương của Đại Tống ta, ta cùng ngươi không đội trời chung, một nhà Triệu thị các ngươi vì giang sơn chính mình, hại chết bao nhiêu trung thần lương tướng, chính ngươi rõ ràng nhất.”

Triệu Phổ bất đắc dĩ lắc đầu, tâm nói Uông Huyễn cũng không có nói sai, đám hoàng thân quốc thích vì địa vị chính mình, đích thật giết không ít ngươi tốt, bất quá hắn cũng không có biện pháp, dù sao hắn cũng không hại qua.

“Uông lão tướng quân chết cùng ta không quan hệ.” Triệu Phổ chính là thản nhiên nói, “Ngươi không tận mắt chứng kiến, thì chưa chắc là sự thật… Tin hay không cũng được, ta chỉ muốn nói, đại trượng phu dám làm dám chịu, ân oán phân minh, ngươi hận là họ Triệu ta, vậy thì chỉ tìm họ Triệu ta khiêu chiến, sợ đông sợ tây tìm người Liêu làm giúp đỡ, sát hại bách tính thiên hạ, dựa vào điểm này, ngươi sẽ không như họ Triệu… Tự giải quyết cho tốt đi.”

Da Luật Chân quan sát Uông Huyễn, thấy hắn tựa hồ trên mặt có chút xấu hổ, liền nói, “Uông Tướng quân, ngươi đừng nghe hắn mê hoặc lòng người, đó là hắn sợ hãi, thù giết cha không đội trời chung.”

Uông Huyễn gật gật đầu, không nói gì.

“Đúng rồi, Cửu Vương gia.” Da Luật Chân cười, đối Triệu Phổ nói, “Hai mươi vạn binh mã Đại Tống kia, đều bị vây trong thạch thành đã nhiều ngày, ngươi nếu không nhanh chóng cứu bọn hắn, nói không chừng sẽ chết đói…” Nói xong, xoay người mang theo người trở vào thành. Vào trước đại môn, quay đầu nhìn Tiểu Tứ Tử cười, nói “Tiểu Vương gia, trong thạch thành hảo ngoạn, ngươi nếu có hứng thú thì tới tìm ta, ta mang ngươi đi chơi.

Tiểu Tứ Tử tức giận trừng hắn, đưa tay nắm lấy tay Tiêu Lương nói, “Tiểu Lương Tử, lần sau bắt được hắn, hung hăng đánh hắn một chút!:

Tiêu Lương gật đầu, sờ đầu Tiểu Tứ Tử.

Công Tôn nhìn Triệu Phổ bên cạnh hỏi, “Thế nào?”

Triệu Phổ cười lạnh một tiếng, “Đích thực rất đáng đánh.”

* Cõng rắn cắn gà nhà: người mình giúp người ngoài làm việc hại đến người của mình


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui