[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Sau khi mọi người về tới quân doanh, Công Tôn kiên trì ở trong trướng nghiên cứu cách phá giải thạch trận kia, còn Triệu Phổ tập hợp tất cả các tướng lãnh đến cùng nhau nghiên cứu phương pháp tấn công Thạch thành.

Tiểu Tứ Tử vốn cũng muốn đi giúp vui, nhưng không có quân hàm, hơn nữa chuyện đánh giặc cũng không phải chuyện đùa, cho nên bị đuổi ra, Tiêu Lương cùng hắn hai người đứng ở bên trong lều, mắt to trừng mắt nhỏ, hình như mấy ngày nữa, Triệu Phổ còn có ý muốn đem Tiểu Tứ Tử đuổi về Tiêu Dao đảo đi.

Tiểu Tứ Tử dẩu miệng, vẻ mặt mất hứng ngồi bên giường quơ chân, cúi xuống nắm tai Thạch Đầu đến cùng nó cọ cọ.

“Cẩn nhi, đừng giận., Vương gia và tiên sinh cũng là vì an toàn của ngươi.” Tiêu Lương nhìn Tiểu Tứ Tử mất hứng, có chút đau lòng, tiến đến nói với hắn, “Hiện tại tình thế nguy cấp, chờ đánh bại quân Liêu, chúng ta trở ra làm thần bộ, ngươi nói có được không a?”

Tiểu Tứ Tử không lên tiếng, Tiêu Lương ngồi cạnh hắn, đưa tay chọt chọt cái miệng

Nhỏ đang dẫu ra của hắn, cười nói, “Chốc sẽ biến thành tiểu thử bây giờ.”

Tiểu Tứ Tử lắc lắc chân, nhìn chằm chằm chân mình, nhỏ giọng hỏi, “Thế Tiểu Lương Tử, ngươi có trở về không?”

Tiêu Lương trầm mặc trong chốc lát, “Ta đương nhiên cùng ngươi trở về.”

Tiểu Tứ Tử lại lắc lắc chân, nói, “Ta không muốn trở về… Tất cả mọi người đều ở lại đánh giặc, dựa vào cái gì ta không thể lưu lại a.

Tiêu Lương ôn nhu xoa xoa quai hàm Tiểu Tứ Tử, “Ai…Cẩn nhi, kỳ thật ta cũng muốn lưu lại… Chẳng qua… Quân lệnh như núi, Vương gia là nguyên soái, nếu hắn đã mở miệng, không phải chúng ta phải vâng lời sao?”

Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu nhìn Tiêu Lương, “Vậy ngươi nói xem, nếu như lần này không phá được thạch trận, phụ thân và Cửu Cửu cũng không có, sau đó chúng ta quay về Tiêu Dao đảo… Về sau không phải sẽ hối hận sao? Nói không chừng chúng ta ở lại đây có thể hỗ trợ được.”

Tiêu Lương có chút sửng sốt, gật gật đầu, “Cẩn nhi, ngươi nói đúng, nhưng chúng ta làm sao bây giờ?”

Tiểu Tứ Tử từ trên giường nhảy xuống nói, “Ta đi tìm phụ thân, Cửu Cửu ai cũng không nghe, chỉ nghe lời phụ thân thôi!” Nói xong, mang theo Tiễn Tử và Thạch Đầu cùng nhau chạy ra ngoài.

Tiêu Lương đứng ở cổng đại trướng, suy nghĩ thấy Tiểu Tứ Tử nói đúng, hắn không lưu lại, nói không chừng ngày nào đó sẽ hối hận. Sau đó xoay người, đi về một hướng khác tìm Triệu Phổ.

Công Tôn lúc này đang cau mày nhìn chằm chằm bản vẽ trên bàn, đó là hắn dựa theo trí nhớ mà vẽ ra, bản đồ địa hình của thạch trận, trận thế này hắn đã nghĩ được phương pháp phá giải, hiện tại trọng yếu hơn là tình hình thực tế của Thạch thành. ( ta nói chứ cứ thạch trận rồi thạch thành muốn líu cả lưỡi (_ __”))

Tiểu Tứ Tử chạy tới trước cửa lều, hướng bên trong liếc mắt một cái, “Phụ thân.”

Công Tôn quay đầu lại nhìn Tiểu Tứ Tử, khẽ cười, “Tiểu Tứ Tử.”

“Phụ thân, ta không muốn đi.” Tiểu Tứ Tử vào đại trướng, thành thành thật thật nói.

Công Tôn cũng dự đoán được Tiểu Tứ Tử sẽ không dễ dàng vâng lời rời đi, liền gật đầu, để hắn ngồi bên cạnh mình.

“Phụ thân, ngươi đang phát sầu cái gì nha?” Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ hỏi, “Chuyện phá trận sao?”

Công Tôn gật đầu, “Thạch thành này, kỳ thật chính là dùng nhiếp hồn thuật mà dựng nên, muốn phá cũng không quá khó khăn… Dựa theo tình hình của Da Luật Chân, nhân mã, lương thảo cũng không nhiều, vừa mới hành động thất bại, có thể có bao nhiêu binh tướng a? Hơn nữa, Liêu vương hẳn là sẽ không buông tha hắn, vì vậy hắn trong Thạch thành này, ngoại trừ đối kháng chúng ta, còn phải chống lại cả Liêu vương… Chỉ cần công phá thành của hắn, như vậy nhân mã của hắn căn bản không thể chịu được một kích.

Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, tiến đến ôm Công Tôn, “Phụ thân, người thông minh như vậy, Thạch thành này nhất định không làm khó được người.”

Công Tôn có chút bất đắc dĩ nở nụ cười, “Tiểu Tứ Tử, kỳ thật đại đa số trận pháp, đều là đổi thang mà không đổi thuốc, công phá cũng không khó khăn, mấu chốt chính là phải biết mạch trận.”

“Mạch trận là cái gì nha?” Tiểu Tứ Tử hỏi, “Nói rõ ràng chút a.”

“Ân, ngươi có chơi Cửu liên hoàn không?” Công Tôn hỏi.

“Có chơi nha.” Tiểu Tứ Tử gật đầu.

“Kỳ thật phá Cửu liên hoàn cùng phá trận giống nhau, mấu chốt là từng bước phải tìm được điểm trọng yếu.” Công Tôn nói, “Từng trận pháp đều có quy luật nhất định, giống như thạch trận kia, nó có thể là hàng trăm hàng nghìn khối thạch cấu thành, nhưng mà trong đó có một khối là mấu chốt nhất, chỉ cần đem khối đá kia dịch chuyển, vậy trận kia liền mất, các khối đá trong thạch thành sẽ trở nên vô dụng, cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi nhiếp hồn và quái trận.”

“Mạch trận kia là ở nơi nào thế?” Tiểu Tứ Tử hỏi.

“Điểm này phải hỏi người bố trí trận thế.” Công Tôn nói, “Là Uông Huyễn bày nên trận thế, điểm này chỉ có chính hắn rõ.”

“Mạch trận kia không phải cố định sao?” Tiểu Tứ Tử khó hiểu.

Công Tôn lắc đầu, “Không phải, mạch trận là sống, có bao nhiêu khối thạch thì có khả năng có bấy nhiêu cái mạch trận, này chỉ có người bày trận hiểu rõ, những người khác đoán không được.”

“Đúng rồi phụ thân.” Tiểu Tứ Tử sờ sờ cằm, hỏi, “Uông Huyễn kia, vì sao nói Cửu Cửu hại chết phụ thân hắn? Còn nói lời thề, giống như có căn cứ xác thực a?”

Công Tôn nhíu mày ngồi ở đó, sờ sờ đầu Tiểu Tứ Tử, “Ngươi cũng rất hiểu Cửu Cửu, cảm thấy hắn có thể làm như vậy hay không?”

Tiểu Tứ Tử lắc đầu, “Sẽ không, Cửu Cửu đích thực là đại anh hùng!”

Công Tôn gật đầu nói, “Nhưng Triệu Phổ cũng là Vương gia… Năm đó Uông lão tướng quân chết, quả thực có điều kỳ quái, Uông Huyễn nghi ngờ là đúng… Mặt khác, Triệu Phổ đích thực là không tham dự, nhưng không đảm bảo các hoàng thất khác không tham dự, những đại thần trong triều không tham dự, bọn họ cũng có thể phía sau hãm hại Uông lão tướng quân, đem hết thảy tội trạng đổ lên người Triệu Phổ… Uông Huyễn không phân biệt phải trái, chỉ nhìn mặt ngoài câu chuyện, hơn nữa người Liêu còn châm ngòi ly gián, làm cho hắn đối toàn bộ hoàng thất Đại Tống sinh ra hận ý, vì vậy mới có thể hận thù đến cực đoan như vậy.”

“Thật hèn hạ a.” Tiểu Tứ Tử nâng cằm nghĩ nghĩ, “Vậy nói đến nói đi, Cửu Cửu kỳ thực là bị oan uổng, nếu như có thể khiến Uông Huyễn hiểu rõ không phải lỗi của Cửu Cửu, hắn chỉ là bị người lợi dụng, như vậy hắn có thể nói cho mọi người mạch trận nơi nào, việc này có thể bình ổn mầm tai họa của trận chiến này.”

Công Tôn gật đầu nói, “Chính xác, nhưng mà hiện tại muốn đến gặp Uông Huyễn quá khó khăn.”

“Phụ thân, công phá thạch trận có thể làm được có phải hay không?” Tiểu Tứ Tử cực kỳ hứng thú hỏi.

“Đúng.” Công Tôn gật đầu, “Mạch của thạch trận ta đã tìm được rồi, hơn nữa trận này cũng bày trí khá đơn giản, rất dễ phá.”

Tiểu Tứ Tử mở trừng hai mắt hỏi, “Vậy phụ thân người nói, nếu như đem thạch trận phá mất, sau đó chúng ta gọi Tiễn Tử đào địa đạo hướng vào trong Thạch thành thì sao?”

Công Tôn sửng sốt, cảm thấy biện pháp này cũng rất được, Tiễn Tử dưới tác dụng của nhiếp hồn thuật khẳng định sẽ không bị ảnh hưởng nhiều, Tiễn Tử đào đường vào trong… Công Tôn nghĩ đến đây, bất thình lình vỗ đùi, bổ nhào đến ôm lấy Tiểu Tứ Tử hôn một cái, “Tiểu Tứ Tử, ngươi thật là hài tử thông minh.” Sau đó, cầm bản vẽ bỏ chạy.

Tiểu Tứ Tử nghệch mặt ra nháy mắt mấy cái, tâm nói, vì cái gì mỗi lần ta tùy tiện nói một câu, tất cả mọi người đều cho là ý kiến hay? Rồi cũng mang theo Thạch Đầu cùng Tiễn Tử đi theo.

….

“Triệu Phổ.” Công Tôn một nghen xốc lên màn trướng, chỉ thấy Triệu Phổ bọn họ đang nói chuyện, Công Tôn vẻ mặt hưng phấn bỗng nhiên tiến vào, Triệu Phổ trong lòng vui vẻ, Công Tôn hẳn là có tin tốt.

“Ta có biện pháp.” Công Tôn chạy đến bên cạnh Triệu Phổ.

Triệu Phổ trong mắt hữu thần, hỏi Công Tôn, “Biện pháp gì?”

Công Tôn đi qua, ở bên tai Triệu Phổ nói nửa ngày, Triệu Phổ nghe xong, cười ha ha, đứng lên ôm Công Tôn nói, “Chiêu này hảo! Thân ái, ngươi thực là thông minh tuyệt đỉnh, phương pháp này mà cũng có thể nghĩ ra.”

Công Tôn cười lắc đầu, “Tiểu Tứ Tử đã nhắc nhở ta a.”

Tiêu Lương bên cạnh nghe xong, xoay mặt chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đang mang theo Thạch Đầu và Tiễn Tử từ ngoài cửa hướng vào bên trong nhìn xung quanh, trong đại trướng thật nhiều người xa lạ nha, hắn cũng không nhận biết ai.

Chúng tướng trong doanh của Triệu Phổ là lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Tứ Tử, vội vàng đứng lên hành lễ, “Tiểu Vương gia.”

Tiểu Tứ Tử nhìn một vòng, thấy toàn là đại thúc bá, nhỏ giọng nói, “Ân, thúc thúc bá bá hảo.”

Chúng tướng nghe xong khóe miệng khẽ rút, hai mặt nhìn nhau – này thật sự là nhi tử của Cửu vương gia? Biến chủng sao? Vốn không phải là tiểu lang sao, như thế nào lại biến thành một tiểu thỏ tử a?

Sau đó, Triệu Phổ hạ lệnh đi an bài mọi chuyện, lúc này nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là trước hết cứu hai mươi vạn đại quân bị nhốt ra ngoài.

Mục Phương nghe Công Tôn nói ra phương pháp, cũng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, chuẩn bị một phần ăn cho Tiễn Tử, vỗ vỗ đầu nó, “Tiễn Tử, lần này hết thảy nhờ vào ngươi!”

Tiễn Tử nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu nhìn mọi người, Thạch Đầu từ từ tiến lên, ngửa mặt nhìn mọi người như là hỏi – Muốn cây kéo làm gì? Ta cũng đi.

“Thạch Đầu, ngươi không thể đi.” Công Tôn vỗ vỗ đầu Thạch Đầu, “Hảo an thai đi, lần này có Tiễn Tử đi là được rồi.”

Thạch Đầu tựa hồ mất hứng, cọ cọ Tiểu Tứ Tử bên cạnh – Tiểu Tứ Tử, ngươi xem bọn họ, họ khinh thường kẻ mang thai. Chán muốn chết!

Tiểu Tứ Tử ngồi xổm xuống an ủi Thạch Đầu, sau cùng, chủ ý đã định, mọi người phân công hành động.

….

Trong Thạch thành, Uông Huyễn một mình ngồi ở bên trong lều trướng, trên tay là di thư chính tay cha hắn viết, Uông Huyễn nhìn nét chữ quen thuộc kia, bên trong tỉ mỉ nói Triệu Phổ như thế nào hại chết cha hắn, vì tranh đoạt binh quyền, hoàng thất Đại Tống như thế nào không buông tha cha hắn. Bên trong di thư, cha hắn muốn hắn dựa vào người Liêu, đem quan viên Đại Tống từng người giết hết, không lưu một ai.

Uông Huyễn có chút mờ mịt, bên tai hồi lại lời nói của Triệu Phổ… Hắn đây là lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Phổ, nhưng từ xa nhìn lại là ngườicó khí phách của anh hùng, không giống như người làm xằng làm bậy, nhưng phụ thân đã viết trong di thư, còn có lúc trước hắn đi thăm dò chứng cứ những tên hôn quan tham gia việc này, đều một mực chắc chắn đây là Triệu Phổ an bài, Triệu Phổ nắm binh quyền, tuy không phải Hoàng đế nhưng công cao chấn chủ, Hoàng thượng căn bản không có cách nào động hắn…

“Uông tướng quân.”

Uông Huyễn đang ngẩn người, trướng liêm được nhấc lên, Da Luật Chân đi đến.

“Vương gia.” Uông Huyễn đối hắn gật đầu.

Da Luật Chân đi đến bên cạnh Uông Huyễn, kỳ thực vừa rồi hắn đã nhìn ra, Uông Huyễn này trong lòng đã có hoài nghi, bất quá hắn biết rõ lần này đã an bài rất chu đáo, Uông Huyễn không có khả năng cảm thấy gì không thích hợp, hơn nữa, Triệu Phổ chỉ nói sơ qua mấy câu, cũng không có khả năng dễ dàng nói động hắn. Hắn hiện tại phải đối địch cả hai bên, nếu muốn đại sự thành công, hết thảy phải nhờ vào Uông Huyễn và quái trận kỳ diệu của hắn.

Hai người đang thương lượng kế hoạch cho bước tiếp theo, thì có binh sĩ báo, “Vương gia, Tống quân đã phá hỏng thạch trận.”

“Cái gì?” Uông Huyễn và Da Luật Chân đồng thời kinh hãi, đứng lên hỏi, “Làm sao có khả năng?”

“Dạ không biết.” Tham báo nói, “Chỉ nhìn thấy bọn họ sau khi mang đi vài khối thạch, đại quân liền tiến quân thần tốc, theo đó đem thạch trận toàn bộ lật đổ, hiện tại đang ở bên ngoài di dời các khối thạch, Triệu Phổ còn muốn hạ đại doanh bên ngoài Thạch thành.”

“Lại có loại sự tình này?” Da Luật Chân vươn tay hung hăng vỗ cái bàn, “Triệu Phổ, ngươi thật đúng là danh bất hư truyền a, khó trách phụ vương ta năm đó cũng đánh không lại ngươi.” Nói xong, liền hỏi Uông Huyễn, “Uông Tướng quân, này nên làm thế nào?”

Uông Huyễn cũng buồn bực, vừa nghe tham báo nói, ý là có người tìm được mạch trận, đem thạch trận phá bỏ… Thế nhưng này thật sự là kỳ quái…. Ai có tài cán như thế, chỉ nhìn thoáng qua, đã đem thạch trận kia phá vỡ, thủ hạ dưới tay Triệu Phổ, có người tài a!

“Đi ra nhìn kỹ hẵn nói đi.” Uông Huyễn vén trướng lên, đi lên phía trên đỉnh Thạch thành, nhìn xuống phía dưới, quả nhiên Triệu Phổ đã đem toàn đá phá sạch. Nguyên lai thạch trận bất quá cũng chỉ có mấy nghìn khối thạch, Triệu Phổ lại có đến ba mươi vạn đại quân, những khối thạch này sao có thể chống lại được, chớp mắt đã biến thành một mảnh đất phẳng. Triệu Phổ để đại quân tản ra, đóng hạ doanh trại, không bao lâu, ba mươi vạn đại quân khai phá bốn phía, gần như vây quanh toàn bộ Thạch thành.

Da Luật Chân cau mày, nghiến răng nghiến lợi nói, “Triệu Phổ, ngươi muốn vây khốn ta sao? Ngươi đừng quên, trong thành này còn có hai mươi vạn đại quân, ngươi có bản lĩnh vây khốn ta, cũng chuẩn bị tốt vây chết hai mươi vạn Tống quân kia đi!”

Uông Huyễn đứng ở một bên, nghe điều này khẽ nhíu mày – Nếu như Triệu Phổ thực sự muốn vây chết bọn họ, vậy hai mươi vạn đại quân tù binh bị bắt trước kia đều phải chết… Hắn trước kia đã gặp qua tướng lĩnh đại quân kia, tướng lĩnh kia cũng chửi hắn ầm lên một hồi, nói hắn não heo, không xứng làm con cháu Uông gia, còn nói Triệu Phổ là đại anh hùng, cũng không phải kẻ tiểu nhân, chính bản thân bị tiểu nhân lợi dụng còn không biết… Trong tay hắn nắm chặt di thư của cha hắn…. Hay là, chính mình thực sự làm sai sao?

…..

Tạm thời chuyện Triệu Phổ dựng doanh trại không đề cập tới, lại nói đến Công Tôn, Tiểu Tứ Tử bọn họ.

Triệu Phổ để lại một vạn binh mã cho Công Tôn, này đều là quật tử quân, có sở trường đào địa đạo, trong đó ba nghìn người cầm xẻng, mặt khác bảy ngàn người cũng cầm sọt đựng đất cùng đòn gánh,mọi người cùng đi ra phía bờ sông Hắc Phong.

Sông Hắc Phong chổ gần sườn núi phía trên, dòng nước chảy rất xiết.

Công Tôn đứng ở ven sông, nhìn thế chảy của dòng nước một chút, lựa chọn một góc độ tốt, kêu Tiễn Tử. Đối nó chỉ chỉ mấy dặm dưới chân núi hướng ra Hắc Phong thành, nói, “Tiễn Tử, hướng dưới lòng đất mà đào, đào thông đến giữa Thạch thành kia.”

Tiễn Tử liếc mắt một cái, vẫy vẫy cái đuôi, dùng chân sau gãi gãi cổ, chi chi hai tiếng – Chuyện nhỏ. Sau đó, liền thả người hai ba cái xông vào trong mà đào, theo sau liền thấy đất đá tung lên xuất hiện một cái động lớn.

Đào hầm đích thực là bản tính của trảo ly, đối với chúng mà nói là một chuyện rất thú vị, Thạch Đầu trông thấy cũng lên tinh thần, muốn bổ nhào qua đào, Tiểu Tứ Tử nắm chặt, “Thạch Đầu, ngươi không được đi, coi chừng động thai.”

Sau đó, Tiêu Lương chỉ huy ba nghìn quật tử quân cũng đi theo Tiễn Tử vào trong, đem bùn bên trong địa đạo đào ra hết, tiếp đó gia tăng chiều rộng của vách động, mặt khác bảy nghìn người cũng không nhàn rỗi, cũng bắt đầu vận chuyển đất đá, bùn sỏi tất cả đều lặng lẽ chở đến bên trong quân doanh Triệu Phổ.

Tiểu Tứ Tử ở một bên, nhìn mọi người bận rộn, lôi kéo tay áo Công Tôn bên cạnh nói, “Phụ thân, chủ ý thực thú vị nha!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui