Bảo Đảm Chất Lượng Tình Yêu

Ba rương hành lý đang đặt ở phòng khách. Trên mặt Diệp Chuyết Hàn thoáng qua sự quẫn bách như tuyết mỏng, Kỳ Lâm chớp mắt, người này đã khôi phục lại phong thái thong dong.

Lớp tuyết mỏng kia tan không còn một mảnh.

“Tôi đặt ảnh cưới của mình trong nhà tôi.” Diệp Chuyết Hàn đi tới quầy bar, cầm lấy khung ảnh, liếc mắt nhìn, tư thế mười phần ưu nhã, “Có vấn đề gì không?”

Kỳ Lâm: “…..”

Hình như là không có vấn đề gì.

Nhưng anh vì sao lại nói dối tôi?

Ảnh cưới của anh chẳng lẽ không phải ảnh cưới của tôi?

Tôi, con mẹ nó, còn ngồi trên đùi anh đó!

Ngày đó ở khuôn viên mới của đại học Nhạc Thành, bọn họ chụp ảnh cả ngày, thay qua mấy bộ quần áo, ảnh chụp nhiều vô số, nhưng Diệp Chuyết Hàn lại cố tình chọn tấm ảnh ngồi trên đùi đặt ở quầy bar!

Ông trời ơi! Quầy bar gần cửa lớn như vậy, bất kể là ai, chỉ cần vừa bước chân vào nhà là có thể nhìn thấy.

Diệp Chuyết Hàn thực sự rất cẩu a!

Thấy Kỳ Lâm không nói lời nào, Diệp Chuyết Hàn hừ nhẹ, “Có vấn đề gì không?”

Kỳ Lâm hít sâu, trừng mắt với Diệp Chuyết Hàn.

Trong lòng suy bụng ta ra bụng người.

Nếu cậu trốn Diệp Chuyết Hàn, trộm trang trí ảnh cưới ở nhà mình bị hắn phát hiện, cậu đã sớm xấu hổ đến bay lên trời luôn rồi, làm sao được như Diệp Chuyết Hàn, vẫn thong dong nhàn nhã như vậy?

Bảo sao Diệp Chuyết Hàn là đại tổng tài, còn cậu chỉ là một ông chủ nhỏ.

Đại tổng tài có thể dùng sự kiêu ngạo che đậy xấu hổ, thậm chí còn phản công lại!

Nhưng Kỳ Lâm nhất quyết không chịu thua, “Tôi nghi ngờ nội tâm của anh đang mất bình tĩnh.”

Diệp Chuyết Hàn nhướn mày, “Cậu sai rồi. Tôi rất bình tĩnh.”

“Anh mất bình tĩnh.”

“Tôi rất bình tĩnh.”

“Anh mất.”

“Tôi rất.”

Khóe môi Kỳ Lâm giật giật.

Lại là cái loại đối thoại “vô hạn lưu” này!

Lúc cậu và Diệp Chuyết Hàn gặp nhau lần đầu tiên, hắn đã giáo huấn cậu một bài “chúng ta rất thích hợp”.

Xem ra đây là bản chất của con người này.

Diệp Chuyết Hàn dựa vào quầy bar, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve khung ảnh, “Sao cậu lại nhìn ra tôi đang mất bình tĩnh?”

Kỳ Lâm bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác thất bại toàn tập.

Không phải cậu luống cuống khi lâm trận, mà là dọn dẹp cả một ngày, cả người đều mệt mỏi.

Đánh giặc cần sĩ khí, hiện tại cậu là người kiệt sức, ngựa hết hơi, muốn thắng Diệp Chuyết Hàn rất khó, ngày sau tái chiến, nói không chừng có thể làm Diệp Chuyết Hàn bỏ của chạy lấy người.

“Ngài quá bình tĩnh, quả thật có thể so sánh với thái bình công chúa.” Kỳ Lâm ôm quyền, “Xin hỏi công chúa, đêm nay tiểu nhân ngủ ở đâu?”

Diệp Chuyết Hàn nhíu mày, “Công chúa?”

Kỳ Lâm lười dỗ.

Thỉnh thoảng cậu cảm thấy áy náy vì vui đùa quá mức, lo lắng sẽ mạo phạm đến Diệp Chuyết Hàn. Nhưng ở chung lâu, da mặt dày lên rồi, đã thăm dò được tính cách của Diệp Chuyết Hàn, giờ chả buồn áy náy nữa, ngược lại còn cố gắng chọc tức Diệp Chuyết Hàn, nhìn Diệp Chuyết Hàn khó chịu cũng là một loại thú vui cực phẩm.

Ai bảo Diệp Chuyết Hàn thích làm gì thì làm, cái danh đệ nhất ghẹo người đâu phải hư danh đâu!

“Gọi công chúa không dễ nghe, đừng gọi tôi như vậy nữa.” Đưa Kỳ Lâm lên lầu, dừng ở một gian phòng ngủ cho khách, Diệp Chuyết Hàn nói.

Kỳ Lâm suýt nữa đập tay vào lưng hắn, “Vậy cái gì dễ nghe?”

Diệp Chuyết Hàn tỏ vẻ đứng đắn nói: “Ông xã dễ nghe hơn.”

Hành lang tầng hai bật hết đèn, đầu óc Kỳ Lâm nóng lên, đột nhiên duỗi tay, đè lên ngực Diệp Chuyết Hàn.

Diệp Chuyết Hàn đứng nghiêng với ánh sáng, ngũ quan hiện lên sự lập thể.

Kỳ Lâm nhìn thấy rõ, lúc tay cậu cách lớp quần áo chạm vào Diệp Chuyết Hàn, trong chớp mắt, ánh mắt của Diệp Chuyết Hàn trở nên thâm trầm khó đoán.

Hai người cứ giằng co như vậy, không nói chuyện, ánh mắt chặt chẽ dây dưa.

Một hồi lâu sau – có lẽ chỉ là Kỳ Lâm cảm thấy lâu, hầu kết Diệp Chuyết Hàn di chuyển, lạnh lùng mở miệng, “Cậu sờ tôi?”

Kỳ Lâm kiềm chế một cỗ cảm xúc rung động, ‘Sờ anh thì làm sao?”

Diệp Chuyết Hàn: “…..”

Kỳ Lâm: “Tôi là chồng anh, sờ anh là điều kỳ lạ sao?”

Là một người hiếu học, hằng ngày bị Diệp Chuyết Hàn hạ độc, bước đầu cậu đã học xong bộ dáng cưỡng từ đoạt lý* kia.

(*cưỡng từ đoạt lý: không có lý nói thành có lý)

Diệp Chuyết Hàn không đáp, không biết đang nghĩ cái quỷ gì, Kỳ Lâm hừ lạnh, “Anh nói nội tâm anh bình tĩnh, tôi kiểm tra chút, xem có đúng thật như anh nói hay không.”

“May mắn là tôi đã kiểm tra.” Kỳ Lâm cười hì hì, “Diệp tổng, tim anh đập hơi nhanh đó nha.”

Đúng lúc này, Diệp Chuyết Hàn mở cửa ra.

“Rầm” một tiếng, đèn bên trong cũng tự mở lên.

Kỳ Lâm ngó vào. Đây là một căn phòng có diện tích khá lớn, bên ngoài cửa sổ sát đất là một ban công lớn, có thể nhìn ra gian phòng này rộng bằng “căn nhà nhỏ” của cậu.

Kẻ có tiền thật dễ khiến người khác phẫn nộ.

“Bỏ móng kỳ lân của cậu ra.” Giọng nói Diệp Chuyết Hàn lành lạnh, mặt không biểu cảm, tỏa ra một cảm giác rất áp bức.

Áp bức này ập lên người Kỳ Lâm rồi.

Cho nên cậu nhanh chóng rút tay lại, quên luôn không phản bác “móng kỳ lân”.

“Tạm thời cậu ở phòng này.” Diệp Chuyết Hàn hất cằm vào bên trong, “Nếu ở không quen, hoặc là không thích, ngày mai chọn lại một phòng khác.”

Kỳ Lâm một lòng muốn quậy Diệp Chuyết Hàn, “Hiện tại tôi muốn chọn phòng khác.”

Diệp Chuyết Hàn: “Hửm?”

“Đừng hửm!” Kỳ Lâm nói, “Tôi có quyền chọn phòng khác mà.”

Diệp Chuyết Hàn: “Không chuẩn.”

Kỳ Lâm: “…..”

“Đêm nay cậu chỉ có thể ở đây.” Diệp Chuyết Hàn làm bộ muốn rời đi, “Tôi nói cậu biết, nhà này chỉ có mình tôi ở, đây là gian phòng duy nhất dành cho khách, những phòng khác không có giường không có đồ dùng, cậu ở thế nào?”

Thực sự Kỳ Lâm không nghĩ tới điểm này.

Diệp Chuyết Hàn rũ mi, trong mắt nhiều thêm một tia nguy hiểm, “Đương nhiên còn có một gian phòng khác có thể ở, đó là phòng ngủ của tôi.”

Kỳ Lâm: “Chậc.”

Diệp Chuyết Hàn: “Chúng ta là bạn đời hợp pháp, theo lý thuyết hẳn là nên chung chăn gối. Nếu cậu không ngại ngủ với tôi, thì sang phòng tôi ở.”

Kỳ Lâm: “Anh cố ý chọc tôi à?”

Diệp Chuyết Hàn: “Tôi nói sự thật.”

Kỳ Lâm hít sâu một hơi.

Diệp Chuyết Hàn bày ra tư thế “mời”, “Muốn chung chăn gối với tôi không?”

Kỳ Lâm đi vào trong phòng, “Miễn!”

Cửa phòng khép lại, cuối cùng cũng yên tĩnh.

Kỳ Lâm lặng lẽ ghé sát tai vào cửa nghe một lát, biệt thự này cách âm quá tốt, động tĩnh bên ngoài thế mà không nghe được chút gì.

Cậu không thể biết, Diệp Chuyết Hàn đi rồi, hay là cũng giống cậu, đang ghé vào cửa?

Không thể nào, thần tiên ca ca sao có thể nghe lén như vậy?

Kỳ Lâm hậm hực, bắt đầu dọn hành lý, tiện thể quan sát thêm gian phòng cho khách này.

Cậu không có hiểu biết về kết cấu của biệt thự ở Thần Trang, nhưng cậu có thể nhận ra, nếu gian phòng này chỉ làm phòng ngủ cho khách thì dường như hơi rộng quá mức.

Không chỉ rộng, vị trí còn rất tốt, cái ban công lớn kia thậm chí tương đương với một cái sân thượng.

Có phòng tắm riêng, điều này thì không có vấn đề gì.

Nhưng sau khi Kỳ Lâm đẩy ra một cánh cửa gỗ, phát hiện bên trong đã có sẵn quần áo, điều này lại kì quái.

Gian phòng này cho cậu cảm giác không phải phòng cho khách, nó giống phòng ngủ của chủ nhân biệt thự hơn.

Nhưng rõ ràng Diệp Chuyết Hàn không sống ở đây.

Phòng này rất sạch sẽ. Có thể thấy dấu vết của việc dọn dẹp, nhưng lại không hề có dấu vết của sinh hoạt.

Đúng là thế giới của tổng tài, đến một căn phòng cho khách cũng được chăm sóc tỉ mỉ như vậy.

Kỳ Lâm bội phục, bỗng rất muốn đi xem phòng của Diệp Chuyết Hàn như thế nào.

Vừa rồi Diệp Chuyết Hàn chọc cậu, cậu lại thua.

Thực sự việc chung chăn gối này không phải là Kỳ Lâm chưa từng nghĩ qua. Kết hôn không phải vì điều đó sao? Nhưng hiện tại nếu ngủ với thần tiên ca ca, trong lòng cậu vẫn có chút áp lực.

Có cảm giác vẫn chưa thể tiến đến bước đó.

Di động rung lên, Kỳ Lâm nhận điện thoại, “Có việc gì vậy?”

Cố Nhung lo lắng, “Nghe nói nhà trên tầng nhà cậu vỡ ống nước?”

Kỳ Lâm nằm lên giường, “Tin tức rất nhạy.”

Cố Nhung này, nắm tin tức rất nhanh. Xuất Tẩu có thể phát triển tới quy mô như ngày hôm nay không thể không kể tới công của Cố Nhung.

Xuất Tẩu cho ra sản phẩm từ rất sớm, nhưng không phải cứ cho sản phẩm ra thị trường là sẽ có lợi nhuận. Kỳ Lâm chỉ biết vẽ, hàng mẫu ra rất nhiều, tất cả đều nhờ Cố Nhung tạo quan hệ khắp nơi, mới khai hỏa được phát súng đầu tiên.

“Chuyện đó không quan trọng.” Cố Nhung lại hỏi: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”

Kỳ Lâm: “Tôi nói hiện tại tôi đang ở Thần Trang anh tin không?”

Cố Nhung: “… Là nơi Hoàng Vũ muốn trồng rau? Diệp Chuyết Hàn sống ở đó?”

“Đúng vậy.” Kỳ Lâm xoay người, thở dài, “Đừng nói với Hoàng Vũ tôi dọn tới đây.”

Cố Nhung hỏi: “Vì sao?”

Kỳ Lâm nói: “Mất công cậu ta cố ý chạy tới trước mặt tôi mở hộp mù chọc giận tôi.”

Cố Nhung cười, “Anh đã nói để Diệp Chuyết Hàn sống ở nhà cậu không thích hợp, bây giờ cuối cùng cũng dọn được về nơi thích hợp.”

“Lời này tôi không thích nghe.” Kỳ Lâm nói, “Hôn nhân thời hiện đại, không phân biệt đắt rẻ sang hèn, tại sao Diệp Chuyết Hàn không sống được ở “căn nhà nhỏ” của tôi?”

“Cậu cũng nói đó là “căn nhà nhỏ”.”

“”Căn nhà nhỏ” cũng có thể tàng kiều* nha.”

(*kim ốc tàng kiều: nhà đẹp giấu mỹ nhân)

Cố Nhung khựng lại một giây, “Diệp Chuyết Hàn giờ thành mỹ nhân của cậu rồi?”

Kỳ Lâm cười, “Nếu Diệp Chuyết Hàn biết anh gọi hắn là mỹ nhân, hắn có thể làm cho Xuất Tẩu của chúng ta phá sản.”

Lao động cả ngày, Kỳ Lâm rất mệt, nhưng sau khi ngắt điện thoại một hồi lâu sau vẫn không ngủ được.

Cậu muốn biết, ngoài tầng một ra, Diệp Chuyết Hàn còn để ảnh cưới ở đâu nữa.

Phòng ngủ của Diệp Chuyết Hàn ở tầng ba, nếu vừa rồi cậu không lui bước, mạnh mẽ đồng ý cùng chung chăn gối, sẽ sớm biết hai gian phòng ngủ kết cấu trên dưới không khác nhau mấy, đều là phòng ngủ chính.

Mất một buổi chiều ở Hiểu Phong Uyển, hiện tại Diệp Chuyết Hàn đang bưng cà phê, ngồi trước máy tính xử lý công việc.

Tiếng chuông di động vang lên rất rõ, biểu thị lúc này đêm đã khuya.

Diệp Chuyết Hàn liếc mắt qua, cầm lên.

[Kỳ Thiên Đại Thánh]: [Tiểu Mỹ Long nghiêm túc.jpg]

[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Kiều kiều~

[Kỳ Thiên Đại Thánh] đã thu hồi một tin nhắn.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt lãnh đạm của Diệp Chuyết Hàn nhiều thêm một chút ôn nhu.

[.Diệp]: Rút về cũng vô ích, tôi thấy rồi.

[.Diệp]: Kiều kiều là cái gì?

[.Diệp]: [Tiểu Mỹ Long cái đuôi ném phân.jpg]

Kỳ Lâm ôm di động cười.

Cậu cứ tưởng Diệp Chuyết Hàn đang làm gì đó, không ngờ lại đọc tin nhắn ngay, thấy được tin nhắn cậu thu hồi.

Tổng tài rất bận rộn mà nhỉ?

[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Có dám trả lời tôi một vấn đề không?

Khung chat hiện “đang nhập vào…” cả nửa ngày.

[.Diệp]: Cậu muốn hỏi gì?

Mấy chữ này mất bao nhiêu thời gian đánh ra chứ? Do dự cái gì vậy?

Kỳ Lâm sờ miệng, ép khóe môi xuống. Sự do dự của Diệp Chuyết Hàn khiến cậu vui vẻ.

[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Ảnh cưới, anh để những chỗ nào rồi?

Lại chờ một hồi lâu mới có tin nhắn mới.

[.Diệp]: Cậu hỏi làm gì?

[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Tò mò.

[Kỳ Thiên Đại Thánh]: [Tiểu Mỹ Long chớp mắt.jpg]

[.Diệp]: Meme mới?

[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Đừng lảng sang chuyện khác.

Diệp Chuyết Hàn đứng dậy, dựa lưng vào bàn, tay nắm di động, khuôn mặt chìm trong bóng tối.

[.Diệp]: Không nói cho cậu biết.

Kỳ Lâm: “…..”

Lại ngạo kiều rồi?

Không thèm giải thích gì luôn?

[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Không được, nói cho tôi biết, tôi có quyền biết.

[.Diệp]: Hửm?

Vào lúc không mặt đối mặt nhau, dường như chẳng còn kiêng nể gì, tay Kỳ Lâm đánh chữ như bay.

[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Ông xã không được có riêng tư.

[Kỳ Thiên Đại Thánh]: [Tiểu Mỹ Long nghiêm túc.jpg]

[.Diệp]: …..

[Kỳ Thiên Đại Thánh]: Hay là anh giấu ảnh cưới ở phòng ngủ của anh rồi?

[.Diệp]: Không có.

[.Diệp]: Không còn sớm nữa, ngủ đi.

[.Diệp]: [Tiểu Mỹ Long buồn ngủ.jpg]

Gửi xong ba tin nhắn này, Diệp Chuyết Hàn không có động tĩnh gì nữa.

Kỳ Lâm đợi nửa ngày, gửi mấy cái tin nhắn sang hòng oanh tạc, bên kia vẫn an tĩnh như gà.

Kỳ Lâm là ai chứ, ông chủ của Xuất Tẩu đó!

Mặc dù lười xuống giường lấy công cụ vẽ, nhưng vẫn có thể vẽ đơn giản trên di động.

[Kỳ Thiên Đại Thánh]: [Tiểu Mỹ Long giả chết.jpg]

Qua mười phút, không có phản ứng.

Đậu! Giả chết thật à?

Kỳ Lâm hưng phấn một lúc lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Cái này gọi là gì?

Yêu đương qua QQ?

Trước khi lúc Kỳ Hãn theo đuổi Trần Ngâm, cả ngày ôm di động, lúc nào cũng một bộ dạng như vừa cắn thuốc.

Cậu còn cười nhạo Kỳ Hãn.

Không ngờ phong thủy luân chuyển, cậu cũng biến thành cái dạng quỷ này.

Xem lại lịch sử trò chuyện, tất cả đều là những câu không có dinh dưỡng. Diệp Chuyết Hàn phớt lờ cậu, cậu còn ngồi vẽ thêm meme. Nói chuyện với bạn bè cũng chưa bao giờ phấn khích như vậy.

Kỳ Lâm xuống giường, uống một cốc nước, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, mở weibo, định đăng bản nháp lên.

Weibo của cậu là “Xuất Tẩu Tiểu Kỳ”, là Cố Nhung tạo cho, là weibo cá nhân của cậu, cũng coi như là tài khoản của Xuất Tẩu.

Vốn dĩ cậu không muốn quan tâm, nhưng Cố Nhung bảo, đây cũng là một bước tuyên truyền quan trọng.

Thời gian như chớp mắt, cậu quản lý tài khoản này đã được hơn hai năm, thỉnh thoảng đăng lên vài bản nháp hoặc bản phác thảo bỏ đi, kiếm được hơn bảy vạn người theo dõi.

Kỳ Lâm đăng bản nháp vừa vẽ [Tiểu Mỹ Long giả chết.jpg] lên, không thấy có bình luận nào, dâng trào hứng thú tìm kiếm “móng kỳ lân”.

Trên mạng không có ảnh nào đẹp, nhìn cong queo như mấy cành cây bị sấy khô.

“Bỏ móng kỳ lân của cậu ra.”

Móng vuốt khó coi như vậy, sao từ trong miệng Diệp Chuyết Hàn nói ra lại có cảm giác không giống lắm?

Kỳ Lâm cúi đầu nhìn tay phải của mình, năm ngón tay làm động tác nắm lại mở ra, sau đó cười rộ lên, “Móng vuốt kỳ lân.”

Ngày thường Kỳ Lâm không xem weibo trước khi đi ngủ, hôm nay lại khác thường, muốn xem bình luận một chút.

Bản phác thảo của hệ liệt Tiểu Mỹ Long lần đầu tiên được đăng lên weibo, không biết các fans có thích không.

Không bao lâu sau, hơn trăm bình luận xuất hiện, hầu như tất cả đều la hét, thi nhau hỏi liệu đó có phải là sản phẩm mới của Xuất Tẩu.

Kỳ Lâm rất thích những fans này, chọn một vài bình luận trả lời.

Mọi người càng hưng phấn, mãnh liệt thổ lộ tình cảm, trong đó có rất nhiều người là fans của “Đầy Sao”.

Kỳ Lâm xem từng cái, lát sau giữa lông mày nhíu lại.

Một tài khoản để avatar chân dung của hệ thống nói: Mấy người không biết sao? Hệ liệt “Đầy Sao” kia, bất kể là ý tưởng hay hình ảnh, đều ăn cắp của “Thủy Thiên”!

Lời tác giả:

Diệp Long Long: Tim ta vừa bị móng kỳ lân sờ một chút, hít thở không thông.

*** Hết chương 25


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui