Bảo Đảm Chất Lượng Tình Yêu

Sự xuất hiện đột ngột của Thôi Y khiến Kỳ Lâm trở tay không kịp. Ban đầu cậu bị một cỗ cảm xúc sợ hãi mãnh liệt xâm chiếm, sau đó là phẫn nộ vì bị lén quan sát dần dần xuất hiện –

Vì sao Thôi Y lại trở về lúc này? Vì sao không thông báo trước một tiếng? Là muốn ngầm tìm hiểu những mối quan hệ của cậu?

Đi thẳng một mạch về nhà, không nói nên lời.

Đầu hè, trời tối khá muộn, những tòa nhà cao tầng được ánh hoàng hôn bao phủ, vài quán lẩu ven đường ồn ào tiếng người, có không ít người xếp hàng bên trong, vừa chờ đợi vừa cắn hạt dưa.

Kỳ Lâm siết chặt nắm tay.

Hôm nay lẽ ra là một ngày rất vui vẻ, cuối cùng Diệp Chuyết Hàn cũng thi xong, cậu cầm nước và chocolate đi đón Diệp Chuyết Hàn, còn trốn học.

Mặc kệ cậu đề nghị làm gì Diệp Chuyết Hàn đều cười nói “được”.

Diệp Chuyết Hàn còn nhuộm tóc, vẻ đẹp kinh diễm hoa lệ dưới ánh đèn, giống như một tiểu vương tử.

Nhưng mẹ của cậu đã phá hủy tất cả.

Kỳ Lâm nhớ rất rõ ràng, ánh mắt của Thôi Y nhìn về phía cậu ngập tràn sự kinh ngạc, không thể tin được, khiếp sợ, thậm chí còn có một tia ghê tởm.

Trong nháy mắt Thôi Y nhìn thấy cậu, biết cậu thích một nam sinh, biết cậu là đồng tính luyến ái!

“Không phải con nói không có liên hệ gì với cậu ta sao?” Thôi Y mở đèn phòng khách, nhìn con trai mình, giọng nói run rẩy.

Biểu cảm của bà không giống như lúc ở cửa hiệu cắt tóc, không còn sự dữ tợn cứng ngắn, có vẻ như đã bình tĩnh lại, thậm chí Kỳ Lâm còn nhìn thấy sự khẩn cầu và mong đợi.

Mẹ của cậu mang theo một tia hi vọng cầu xin cậu.

Cầu xin cậu không phải là đồng tính luyến ái.

“Con…” Kỳ Lâm cảm thấy như có thứ gì đó chặn ở yết hầu.

Cậu thích Diệp Chuyết Hàn, hơn nữa cũng có thể nhìn ra Diệp Chuyết Hàn để ý cậu, nhưng cho tới bây giờ quan hệ thực sự của bọn họ cũng chỉ là bạn tốt, cậu hoàn toàn có thể đáp ứng mong muốn của Thôi Y, nói rằng con không phải là đồng tính luyến ái, con và Diệp Chuyết Hàn không giống như tưởng tượng của mẹ.

Nhưng nói vậy Thôi Y có tin không?

Lúc này Kỳ Lâm mới phát hiện, mình căn bản không hiểu gì về người phụ nữ đã sinh ra mình này. Cậu chỉ thấy một Thôi Y hiền hậu, sự việc vừa rồi đã khai sáng cho cậu một Thôi Y đầy hận ý.

“Con nói đi!” Một hồi lâu không nghe được đáp án, Thôi Y đột nhiên kích động. Bà đi tới chỗ Kỳ Lâm, đưa tay muốn giữ lấy hai vai cậu.

Kỳ Lâm tránh ra.

Thôi Y ngơ ngác nhìn hai tay trống không của mình, bộc phát ra một tiếng thét chói tai.

Cả người Kỳ Lâm phát run, buột miệng thốt ra: “Mẹ, mẹ nghĩ thế nào rồi?”

Một tiếng này như thể giúp cho Thôi Y lấy lại hi vọng, “Con nói chuyện với mẹ đi, nói cho mẹ biết, vì sao con và cậu ta đi cùng nhau? Con… Con chưa bao giờ trốn học!”

Kỳ Lâm cố gắng đè ép bản thân bình tĩnh lại, hầu kết không được chuyển động.

Cậu đang nghĩ gì? Phải, cậu chưa hề tỏ tình với Diệp Chuyết Hàn, bây giờ bọn họ chỉ là bạn bè bình thường, bất kể Thôi Y tìm cách tra hỏi ai cũng sẽ không nhận được câu trả lời nào khác!

Hôm nay cậu và bạn bè chỉ cùng nhau trốn học, việc này quá bình thường, cậu không phải là học sinh lớp trọng điểm khoa học tự nhiên, trong lớp có ai không từng trốn học?

Căn bản là cậu không được hoảng loạn! Việc cấp bách bây giờ là trấn an Thôi Y. Chỉ cần cậu cắn chết không nhận thì Thôi Y không thể làm gì được nữa!

Những chuyện khác cứ để về sau rồi tính.

Chỉ còn một tháng nữa là kiểm tra cuối kỳ, sau khi nghỉ hè, cậu sẽ đến thủ đô tham gia bài thi nghệ thuật, năm cuối cấp sẽ nhanh qua đi. Chờ cậu trưởng thành, chờ cậu thi xong đại học thì sẽ không phải nơm nớp lo sợ nữa.

Kỳ Lâm hít sâu, tự động viên bản thân hãy dũng cảm lên, áp xuống toàn bộ sợ hãi, “Tiểu Long tới trường con tham gia thi vật lý toàn quốc, con và cậu ấy đã rất lâu rồi không gặp nhau, buổi chiều con có một tiết thể dục một tiết tự học, không có tiết học văn hóa nên mới hẹn cậu ấy đi ăn cơm, thuận tiện đi cắt tóc chúc mừng một chút.”

Bộ dáng Thôi Y không giống như là đã bị thuyết phục, “Con nói thật?”

“Con lừa mẹ làm gì?” Kỳ Lâm căng da đầu tiếp tục nói, “Hơn nữa con thiếu cậu ấy rất nhiều nhân tình, toán học và vật lý của cậu ấy đều rất tốt, hai môn này con có thể kéo điểm hoàn toàn dựa cả vào cậu ấy. Bữa cơm này con đã sớm muốn mời từ lâu nhưng mãi không có cơ hội.”

Thôi Y lớn tuổi hơn đa số các bậc cha mẹ khác của bạn học Kỳ Lâm, ngày thường luôn dịu dàng cười, không thể hiện rõ tuổi tác, hiện tại lại sợ hãi, tức giận, bộc lộ đặc điểm khó kiềm chế cảm xúc của người già.

“Lâm Lâm, con nói thật với mẹ, Tết Âm lịch có phải là con cố ý thử mẹ và ba con không?”

Kỳ Lâm vừa lấy lại bình tĩnh thái dương đã chạy xuống một giọt mồ hôi lạnh, “Mẹ vừa nói gì? Vì sao con lại muốn thăm dò hai người?”

Đồng tử Thôi Y co rút, lẩm bẩm: “Bởi vì con thích nam sinh.”

“Mẹ!” Kỳ Lâm chỉ có thể nâng cao âm lượng, làm vậy mới có thể bổ sung sự tự tin.

Nhưng tất cả sự tự tin này chỉ là giả, Thôi Y không hề nói sai, cậu thích nam sinh, cậu muốn thử cha mẹ!

“TV là mẹ bật, lúc ấy đang xem truyền hình Nhạc Thành phát lại tiết mục ca nhạc.” Thôi Y nhìn chằm chằm cậu, “Sau đó lại bị đổi sang kênh truyền hình thủ đô. Ba con chưa hề chạm vào điều khiển, chỉ có con, chỉ có con có khả năng đổi kênh. Lâm Lâm, con muốn cha mẹ xem tuần hành đồng tính luyến ái phải không?”

Kỳ Lâm kinh ngạc tột độ, không ngờ Thôi Y có thể nhạy cảm đến mức này.

Cậu nghiến răng, biết rằng không thể nói là mình không làm, chỉ có thể thừa nhận.

“Mẹ suy nghĩ nhiều rồi. Con còn chẳng nhớ con chuyển sang kênh nào, cùng lắm chỉ tùy tiện ấn một cái.” Kỳ Lâm nói, “Con có thể bảo đảm với mẹ, không hề có chuyện thăm dò, con cũng không thích nam sinh. Chẳng lẽ mẹ cho rằng con thích Tiểu Long? Sao có thế? Cậu ấy chỉ là bạn của con thôi.”

Không biết từ khi nào, trên mặt Thôi Y đầy nước mắt.

Bị đôi mắt đẫm lệ kia nhìn, trong lòng Kỳ Lâm ngũ vị tạp trần*.

(*Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn)

Dù sao Thôi Y cũng chính là mẹ ruột của cậu, hơn nữa từ trước tới giờ bà làm mẹ không hề có sai sót gì, không hề có chỗ nào có thể bắt bẻ. Sự áy náy ngập tràn trong ngực nhưng cậu không thể mềm lòng.

“Lâm Lâm, lại đây.” Thôi Y vẫy vẫy tay, “Ngồi cạnh mẹ một lát.”

Kỳ Lâm đi qua, ngồi xuống sofa.

“Xin lỗi, là mẹ quá kích động.” Thanh âm Thôi Y hơi nghẹn ngào, “Mẹ trách oan con rồi, con hãy bỏ qua cho mẹ.”

Kỳ Lâm cảm thấy trống rỗng, Thôi Y không sai, là cậu lừa bà.

“Lần này mẹ quay về không báo trước với con là vì rất bất an.” Thôi Y vừa nói với run lên, “Mẹ sợ con là đồng tính luyến ái, muốn đi xem thử con rốt cuộc đã kết giao với ai. Nhìn con và nam sinh kia trốn học, mẹ… mẹ bị dọa sợ, vội vàng nói lời tổn thương con.”

Kỳ Lâm nhịn không được, hỏi: “Dọa sợ?”

Thôi Y bắt đầu nói năng lộn xộn, “Lâm Lâm, từ nhỏ con là một đứa trẻ ngoan, ngàn vạn lần con không thể rẽ sang đường khác, làm tổn thương mẹ…”

“Mẹ!” Kỳ Lâm vỗ nhẹ lưng Thôi Y, ngữ khí hòa hoãn, “Sao con lại có thể làm tổn thương mẹ?”

Thôi Y quay mặt đi, “Đồng tính luyến ái đều là biến thái! Mẹ đã bị tổn thương một lần, con ngàn vạn lần không thể giống như người đó được!”

Nghi vấn trong lòng Kỳ Lâm dâng lên, “Ai làm tổn thương? Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?”

Thôi Y lại không muốn nói nữa, mờ mịt đứng dậy, đi vào WC. Không lâu sau, Kỳ Lâm nghe thấy bên trong truyền ra tiếng khóc đè nén.

Diệp Chuyết Hàn đứng yên trong cửa hiệu cắt tóc một lúc lâu, không chớp mắt nhìn chằm chằm về hướng Kỳ Lâm rời đi. Jinny gọi hắn vài lần hắn đều không nghe thấy.

Màu hồng trên mu bàn tay lan ra, như đang chảy máu.

Trong ngực có một nơi nào đó đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn, cảm xúc này quá xa lạ, không phải là không thể chịu được, nhưng từ trước đến nay hắn chưa bao giờ trải qua khổ sở như vậy.

Hắn không rõ đau đớn này từ đâu mà đến. Thế giới tình cảm cằn cỗi của hắn chỉ bao dung một người là Kỳ Lâm, bây giờ Kỳ Lâm lại làm hắn đau khổ.

Nhưng Kỳ Lâm chỉ gạt tay hắn ra, nói với hắn “tôi đi về trước”, bỏ hắn ở lại.

“Tôi…” Hắn bất lực cúi đầu nhìn mu bàn tay của mình.

Cảm xúc buồn bã ngày đó ngồi trên tảng đá ở bờ sông đã quay trở lại, còn mãnh liệt hơn rất nhiều, lần đầu tiên Diệp Chuyết Hàn nhận ra hóa ra mình cũng có thể có những cảm xúc rõ ràng sống động như vậy.

“Sắc mặt của cậu không tốt lắm.” Jinny đã tiếp xúc với đủ loại khách hàng, lúc này cũng bị bộ dạng của Diệp Chuyết Hàn dọa sợ, “Có phải là thấy khó chịu chỗ nào không? Ngồi xuống đây đã.”

Diệp Chuyết Hàn lắc đầu, sau khi trả tiền thất thểu rời khỏi cửa hiệu cắt tóc như một du hồn.

Đèn ở trung tâm thương mại sáng trưng, buổi tối cũng như ban ngày. Hắn đi không có mục đích, trong đầu trống rỗng.

Kỳ lạ.

Hắn tìm một nơi ngồi xuống, một tay chống lên trán, nhớ lại trước kia mình không nghĩ gì, không để trong lòng thứ gì, nhưng cảm giác trống rỗng lúc đó khác hoàn toàn cảm giác trống rỗng bây giờ.

Dường như có một thứ gì đó bị đào đi, để lại một mảnh màu trắng xóa, sáng tới mức đâm vào mắt hắn phát đau.

“Người kia là ai? Tóc vàng!”

“Cậu ta đẹp trai thật, tất cả những người tóc vàng ở xung quanh đây đều làm nền cho cậu ta!”

“Không phải là minh tinh chứ? Tối nay có minh tinh tổ chức sự kiện ở đây sao?”

“Nhưng sao nhìn cậu ta lại có vẻ rất buồn rầu?”

Người qua đường thi nhau bàn luận sôi nổi, từng giọng nói mơ hồ truyền vào tai Diệp Chuyết Hàn, hắn nhìn về phía những ngọn đèn sáng ngời, đột nhiên nhớ ra có một bức tranh chưa vẽ xong.

Khăn trùm đầu, khăn trùm đầu giống một dải ngân hà.

Tựa như lấy lại sức lực, hắn đứng lên, bước chân càng lúc càng nhanh.

Mở toàn bộ đèn của phòng dụng cụ lên, Diệp Chuyết Hàn cầm bút vẽ, không kịp thay quần áo bị dính một ít thuốc nhuộm.

Lần trước, hắn và bạn cùng lớp, Kỳ Lâm lựa chọn bạn cùng lớp.

Lần này, Kỳ Lâm lựa chọn mẹ.

Đối với Kỳ Lâm, hắn chỉ là lựa chọn thứ yếu, Kỳ Lâm không thích hắn.

Nhưng hắn…

Hắn muốn Kỳ Lâm thích mình!

Tay cầm cọ vẽ khựng lại, lông mi run rẩy vì cảm xúc quá mãnh liệt.

Diệp Chuyết Hàn đã từng chỉ hi vọng Kỳ Lâm cảm thấy mình thú vị, hiện tại hắn muốn Kỳ Lâm có thể thích mình!

Kỳ Lâm thích sao trời, lúc ngắm sao luôn cười rất rạng rỡ.

Kỳ Lâm còn nói ngân hà như một mảnh khăn trùm đầu của cô dâu, tươi sáng, lấp lánh, vĩnh hằng.

Nếu hắn có thể vẽ xong bức tranh này, Kỳ Lâm sẽ yêu ai yêu cả đường đi, sẽ thích hắn một chút không?

Vệt đỏ trên mu bàn tay đã biến mất từ lâu nhưng vẫn còn đau. Hai lần Kỳ Lâm đều không chọn hắn, hắn vẽ một bức tranh tặng Kỳ Lâm, Kỳ Lâm có thể lựa chọn hắn không?

Kỳ Lâm đỡ Thôi Y ra khỏi WC, khuôn mặt của Thôi Y đầy nước mắt, không nói câu nào. Kỳ Lâm chăm sóc bà xong xuôi, thể xác và tinh thần đều mệt rũ rượi, nhìn điện thoại, không có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào của Diệp Chuyết Hàn.

Trong lòng cậu hỗn loạn, cậu lo lắng cho Thôi Y, cũng lo lắng cho Diệp Chuyết Hàn, nghĩ tới nghĩ lui, gửi cho Diệp Chuyết Hàn một tin nhắn: “Cậu về nhà chưa?”

Diệp Chuyết Hàn không trả lời.

Kỳ Lâm thở dài.

Nửa đêm, Thôi Y yên lặng đẩy cửa phòng Kỳ Lâm, cầm lấy di động đặt trên bàn.

Trên ban công, ánh sáng của điện thoại chiếu vào mặt bà, âm trầm quỷ dị.

Đôi tay bà run rẩy, trong album có vô số ảnh chụp Diệp Chuyết Hàn, còn ảnh chụp màn hình nói chuyện phiếm – Kỳ Lâm thường xuyên chụp hình Diệp Chuyết Hàn và chụp hình những kí tự biểu cảm Diệp Chuyết Hàn gửi tới.

Cổ họng phát ra tiếng lầm bầm, giọng bà như đang niệm chú ngữ, “Lừa gạt, đều là lừa gạt…”

Lúc này, di động đột nhiên rung lên.

Tay Thôi Y đang run, suýt chút nữa ném di động xuống.

Cái tên “Tiểu Long ca” đang gửi tới một tin nhắn, bà run rẩy nhấn vào.

Trời sắp sáng, Diệp Chuyết Hàn vẽ suốt một đêm, không hề để ý tới tin nhắn “cậu về nhà chưa?” của Kỳ Lâm.

Cuối cùng cũng vẽ xong một chiếc khăn trùm đầu được tạo thành từ những vì sao, cực kỳ giống với dải ngân hà nhìn thấy ở Tinh Nhứ Than mùa hè nửa năm trước.

Kỳ Lâm nói rằng tương lai sẽ thiết kế một chiếc váy cưới bầu trời đầy sao, còn muốn hắn mặc, bây giờ hắn đã thiết kế xong một chiếc khăn trùm đầu, vừa vặn ghép lại thành một đôi.

Kỳ Lâm có thích không? Sẽ thích khăn trùm và thích luôn hắn chứ?

Diệp Chuyết Hàn chụp lại bức tranh, gửi cho Kỳ Lâm.

“Khăn trùm đầu ngân hà, hợp với áo cưới của cậu. Có đẹp không?”

*** Hết chương 84


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui