Bao Dung Vô Bờ

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Tô Nịnh Nịnh cẩn thận đánh giá Bùi Cận. Cô cảm thấy anh không giống đang ghen gì cả.

“Qua nửa tháng nữa là có thể về nhà.” Tô Nịnh Nịnh nói sang chuyện khác. Cả học kỳ cô không về nhà, Tô Trường Bách rất có ý kiến. Tô Nịnh Nịnh còn phải suy nghĩ xem nên mua quà gì, về dỗ ông ấy vui.

“Ừ.” Bùi Cận gật đầu, đáp: “Tôi và em cùng về.”

“Cùng về?” Tô Nịnh Nịnh nghe thấy vậy, cảm thấy không đúng lắm, “Nếu chú có hẹn với bố cháu thì chú tự đi được rồi, không cần đi cùng cháu.”

Trước đây Bùi Cận cũng thường đến nhà Tô Nịnh Nịnh, nhưng thông thường là có việc muốn bàn với Tô Trường Bách.

“Gặp người lớn.” Bùi Cận bình thản nói ra ba chữ này, mặt không đỏ tim không đập nhanh, không hề e lệ, cứ như đây là điều hiển nhiên.

“Bùi Cận, chú đừng nói bậy, ai là người lớn của chú.” Tô Nịnh Nịnh trừng mắt với anh, không vui phản bác. Nếu đồng chí Tô Trường Bách biết mình đã thành người lớn của Bùi Cận, sợ là sẽ bị hù chết.

Không được, không thể dọa bố cô được.

“Cho nên… Chừng nào thì em mới đồng ý?” Bùi Cận nhìn qua, từ từ nói: “Tôi đã theo đuổi em lâu vậy rồi.”

“Chú theo đuổi, nhưng cháu đâu có nói nhất định sẽ đồng ý.” Tô Nịnh Nịnh không nói đạo lý, hừ một tiếng, nói: “Chờ học kỳ này kết thúc, đến học kỳ sau, cháu sẽ cùng Tô Manh Manh tìm nhà ở.”

Dù sao Tô Tranh cũng ở đây gây dựng sự nghiệp, cứ ở trong nhà người khác không tốt, hai anh em đều ở đây, sống chung với nhau, Tô Trường Bách có thể yên tâm.

Tô Nịnh Nịnh đã có suy nghĩ này từ sớm, hơn nữa cô và Tô Tranh ở chung, chắc chắn là càng tiện hơn.

Trong phòng thoáng chốc yên ắng.

“Tô Nịnh Nịnh, em dám dọn đi thử xem.” Bùi Cận đột nhiên bế Tô Nịnh Nịnh lên, để cô ngồi trên bàn trang điểm, bàn tay bóp chặt eo cô, “Em đã ở chỗ này của tôi, còn muốn đi đâu nữa?” Bùi Cận dán sát bên tai cô, giọng khàn khàn.

Tư thế này quá mập mờ, Tô Nịnh Nịnh cảm thấy vành tai mình hơi ướt át.

Bùi Cận nhẹ nhàng cắn vành tai cô.

Cơ thể Tô Nịnh Nịnh hơi run rẩy, cảm giác ngưa ngứa truyền khắp toàn thân. Cô cúi đầu muốn tránh đi, sợ anh cắn mạnh, nhưng Bùi Cận đè cô lại, không cho cử động, hàm răng lại nhẹ nhàng cắn một cái.

Trong mắt anh có sự sắc bén, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Nịnh Nịnh, nhìn đến mức cô hoảng sợ, cứ cảm thấy giây tiếp theo, Bùi Cận sẽ bùng nổ.

Trước đây cô đã thấy anh tức giận, cũng từng nổi nóng với anh, nhưng cho tới bây giờ chưa có lần nào giống như bây giờ.

Cô cảm thấy, Bùi Cận thế này… Sẽ phát nổ.

Cô chỉ nói một câu muốn dọn đi mà thôi. Trước đây Bùi Cận nói thích cô, Tô Nịnh Nịnh cảm thấy chắc chỉ là tình cảm rất bình thường. Nói cách khác, trong lòng cô nghĩ, sự thích thú của anh, so với bạn học Trần khoa Kiến trúc kia, cũng chỉ nhiều hơn một chút.

Dù sao thì anh và cô cũng mới ở chung mấy tháng, nhưng hiện giờ anh thế này, không hề giống cô nghĩ.

Tô Nịnh Nịnh hơi sợ.

“Em đã ở chỗ này của tôi, vậy thì cả đời này đừng hòng rời đi.” Yết hầu Bùi Cận lên xuống, bàn tay dừng trên cổ cô, sức lực không khống chế được, nhưng anh vẫn nỗ lực kiềm chế.

“Trừ khi đi cùng tôi.” Giọng anh ép tới cực thấp, nặng nề vang bên tai cô.

Bùi Cận đứng dậy, gương mặt lạnh lùng, không nhìn Tô Nịnh Nịnh thêm một lần nào, xoay người đi ra ngoài.

Tô Nịnh Nịnh sợ tới mức thở gấp mấy hơi. Cô sửng sốt hồi lâu mới hồi hồn, nhảy xuống bàn trang điểm, nhìn mình ở trong gương, phát hiện vành tai đã đỏ lên.

Vừa rồi cảm nhận được rõ ràng răng anh cắn vành tai cô. Da ở đây quá non, chỉ chạm một chút là đỏ lên, huống gì vừa rồi bị anh cắn như vậy…

Hơn nữa Tô Nịnh Nịnh có thể cảm giác được, anh vẫn luôn nỗ lực kìm chế. Nếu không… Khả năng sẽ cắn càng mạnh hơn.

Cô sợ hãi, nhìn mình trong gương, sắc mặt trắng bệch.

Bùi Cận thật sự tức giận.

Anh ở trong phòng bếp, cầm điện thoại xem chỉ dẫn nấu ăn, im lặng nấu tôm hùm đất, trong lúc đó Lương Sâm có nói với anh vài câu, anh cũng không quan tâm.

Sau đó anh đặt tôm hùm lên bàn rồi lập tức lên lầu. Để lại hai người Tô Nịnh Nịnh và Lương Sâm ngồi ở nhà ăn.

Lương Sâm không rõ nguyên do. Anh ấy quen Bùi Cận bao lâu nay, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh tức giận như vậy, cả người đầy áp lực, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

“Cháu làm Bùi Cận giận à?” Lương Sâm tò mò, nhướng mày với Tô Nịnh Nịnh, hỏi.

Tô Nịnh Nịnh cúi đầu ăn cơm, không trả lời anh ấy.

Lương Sâm một mình thong thả bóc vỏ tôm hùm đất, thở dài, nói: “Lúc cậu ấy cãi nhau với bố mẹ, bác cũng không thấy cậu ấy thế này.”

Đến giờ Tô Nịnh Nịnh mới ngẩng đầu, hỏi: “Chú ấy thường xuyên cãi nhau với bố mẹ à?”

“Cũng tạm.” Lương Sâm thuận miệng trả lời cô: “Trước đây thì không, hai năm gần đây mới dần nhiều lên. Chắc là vì muốn mau chóng thoát khỏi họ, sợ…” Lương Sâm nói đến đây, đột nhiên ý thức được cái gì, lập tức ngậm miệng lại.

Anh ấy ngẩng đầu, ngượng ngùng nhìn Tô Nịnh Nịnh, đồng thời trong lòng lại mắng chính mình, sao lại không có đầu óc thế này, mấy lời như vậy mà cũng nói ra. Nếu để Bùi Cận biết, chắc chắn anh ấy sẽ xong đời.

Thực ra anh ấy xong đời thì không sao, nhưng Bùi Cận này rất thích lăn lộn trong giới làm ăn, hợp đồng một trăm triệu lần trước đã khiến anh ấy mệt bở hơi. Lần này nếu còn chọc phá công việc của anh ấy, Lương Sâm sẽ thật sự phát điên.

Dù sao Bùi Cận không để bụng chút tiền ấy, anh kiếm được bao nhiêu cũng vào Hoằng Pháp, vào túi tiền bố mẹ, để họ chịu chút thiệt thòi, trong lòng anh cũng không áy náy.

“Bởi vì cháu?” Tô Nịnh Nịnh căng thẳng, ngẩng đầu nhìn Lương Sâm, truy hỏi: “Sao lại vì cháu?”

Lương Sâm muốn nuốt lại những lời mình vừa nói vào bụng, nhưng Tô Nịnh Nịnh cứ nhìn anh ấy chằm chằm, ánh mắt không nhúc nhích.

Lương Sâm nuốt nước miếng, bất đắc dĩ, anh ấy ngẩng đầu.

“Bác nói, nếu cậu ta trách bác, cháu có thể bảo vệ bác không?” Lương Sâm phải bảo đảm cho mạng của mình trước.

Tô Nịnh Nịnh không hề nghĩ ngợi, gật đầu, nói: “Được.”

Lương Sâm thở dài một hơi, cân nhắc nên bắt đầu nói từ đâu.

“Cậu ta được nhận nuôi, chắc cháu biết chứ?”

Tô Nịnh Nịnh gật đầu. Điều này cô biết, trước đây Bùi Cận từng nói qua.

“Dù sao thì lúc bác quen cậu ta, cậu ta đang học đại học, khi đó tính cách cậu ta rất quái đản, ngày nào cũng chỉ biết học, học không ngừng nghỉ.”

Lương Sâm đè thấp giọng, còn ngồi sang bên phía Tô Nịnh Nịnh, đặc biệt nhỏ giọng nói chuyện với cô.

“Ban đầu bác không biết vì sao cậu ta lại liều mạng như vậy, cho đến sau này, có một lần, bác thấy mẹ cậu ta mắng cậu ta. Chậc, thật là một bà già đáng sợ.”

Triệu Tố Ưng, cũng chính là mẹ nuôi của Bùi Cận, bà ta vốn có một đứa con trai ruột, nhưng vào năm mười tuổi thì sinh bệnh nặng. Cả đời bà ta không thể giữ được chồng, cho nên nhất định phải có một đứa con trai để kế thừa gia sản, không thì bà ta không cam lòng. Thấy con trai ngày càng yếu dần đi, bà ta cũng không thể sinh thêm nữa, vì thế nhận nuôi một bé trai ở trại trẻ mồ côi, cũng mười tuổi.

Bà ta đi đến tận mấy trại trẻ mồ côi, chọn lựa kỹ càng, diện mạo, chỉ số thông minh đều yêu cầu thật cao, cuối cùng chọn trúng Bùi Cận, mà Bùi Cận vừa được nhận nuôi không lâu, con trai ruột Triệu Tố Ưng chết.

Bà ta là một người phụ nữ quái gở, mạch não cũng rất kỳ lạ, nhiều năm qua, luôn cố ý đẩy chuyện này lên người Bùi Cận, nói là do anh khắc chết con trai ruột bà ta.

Bà ta vừa bồi dưỡng anh, vừa khống chế anh, muốn anh trở thành vật sở hữu của mình, vì mình làm việc, vì bà ta đi tranh giành gia sản. Chỉ cần Bùi Cận đủ ưu tú… Sau này nhà họ Bùi là của anh, Hoằng Pháp là của anh, không chỉ sản nghiệp ở Trung Quốc, mà là toàn bộ chi nhánh của Hoằng Pháp.

Cả đời Triệu Tố Ưng luôn cố chấp với chuyện này, giống như phát điên, muốn Bùi Cận trở nên ưu tú, hoàn mỹ. Mà trước khi vào đại học, Bùi Cận không có bạn bè, cũng chưa từng có người nhà quan tâm yêu thương, phải đến sau này, mới quen được một người bạn là Lương Sâm.

Rồi sau nữa, anh tranh thủ trở về Trung Quốc.

Mấy năm nay ở Trung Quốc, cách xa Triệu Tố Ưng, bà ta mắng chửi cũng chỉ có thể mắng qua điện thoại. Lương Sâm nói, đến lúc này, Bùi Cận mới giống một con người thực sự, trước đây cứ lầm lì lặng lẽ, chẳng khác gì thi thể.

Tô Nịnh Nịnh nằm trên giường, nghĩ đến những lời Lương Sâm nói sáng nay.

Anh ấy nói, mẹ nuôi của Bùi Cận muốn anh kết hôn với Giang Đình Dung, lợi dụng thế lực nhà họ Giang để củng cố thế lực của mình, đừng để nhà họ Bùi bị những đứa con riêng bên ngoài giành lấy.

Đưa Giang Đình Dung tới Hoằng Pháp nhậm chức, cũng đã được mấy năm, chính là muốn tác hợp cho họ.

Nhưng Bùi Cận không muốn.

“Hai năm trước, cậu ta đã bắt đầu lên kế hoạch, muốn thoát khỏi sự khống chế của Triệu Tố Ưng. Cậu ta hy vọng ở bên cháu, có thể không chịu bất cứ lực cản nào, càng nhiều hơn là vì cho cháu cảm giác an toàn, vì có thể bảo vệ cháu. Cậu ta vẫn đang lên kế hoạch cho tương lai.”

Tô Nịnh Nịnh nắm chăn, trong lòng khó chịu vô cùng. Cô chợt nhớ lại, ánh mắt anh khi cô nói muốn dọn đi, gần như là cố chấp.

Lời nói của cô làm tổn thương anh.

Từ nhỏ đến lớn, có rất nhiều người yêu thương cô, một nhà bốn người, cô là bảo bối, tất cả tình yêu đều vây quanh cô. Tô Nịnh Nịnh thử nghĩ xem… Nếu Tô Trường Bách không cần cô, Lâm Tương Nghi mắng cô mỗi ngày, Tô Tranh cũng ghét cô… Vậy cô cảm thấy mình không cần tồn tại.

Quá khiến ta người đau lòng.

Cho nên những gì mà Bùi Cận trải qua, cô gần như không có cách nào thể nghiệm, còn nhớ anh từng nói: “Tôi chỉ có em có thể đau lòng.”

Tô Nịnh Nịnh cắn môi, hốc mắt đỏ lên, sắp khóc.

Sáng hôm sau, Tô Nịnh Nịnh ngồi dậy với hai quầng thâm mắt to đùng.

Cô thấy Bùi Cận ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng. Tô Nịnh Nịnh ngồi xuống bàn ăn, cố ý phát ra âm thanh.

Bùi Cận không phản ứng, thật giống như không nghe được.

Lương Sâm đứng trên cầu thang, bước chầm chậm thăm dò, quơ quơ tay với Tô Nịnh Nịnh, nói bằng khẩu ngữ.

Anh ấy đang hỏi Tô Nịnh Nịnh, giờ an toàn không?

Tô Nịnh Nịnh nhíu mày, lắc đầu.

Không an toàn, không an toàn chút nào.

Lúc này Bùi Cận không giống như tức giận, mà là hoàn toàn không để ý đến, cả quá trình lạnh lùng xa cách, còn xem Tô Nịnh Nịnh như không khí, từ hôm qua đến bây giờ, một câu cũng không nói với cô, nhìn cũng không nhìn nhiều một cái.

Sớm biết vậy thì đã… không nhắc đến chuyện dọn đi rồi…

Tô Nịnh Nịnh cụp mắt, trong lòng buồn phiền, buồn vì mình đã lỡ nói sai, vì những đau khổ mà Bùi Cận trải qua, cũng vì… Anh không để ý đến cô, lúc này mới đặc biệt khổ sở.

Lương Sâm hơi sợ, nhớ đến việc hôm qua mình nhiều chuyện kể cho Tô Nịnh Nịnh nghe hết, anh ấy liền sợ hãi, sợ tuổi thọ của mình dừng ở năm ba mươi lăm tuổi.

Vì thế anh ấy nhẹ tay nhẹ chân, chui vào trong phòng.

Bùi Cận bưng bữa sáng ra, dọn lên từng món.

“Bùi Cận, cháu…” Tô Nịnh Nịnh vừa mở miệng muốn nói, còn chưa kịp nói gì, Bùi Cận đã lập tức rời đi, không để ý đến Tô Nịnh Nịnh, bước vào thư phòng.

Tô Nịnh Nịnh mím môi, cô nhìn cả bàn đồ ăn, đều là những món mình thích ăn, nhưng bây giờ, cô không có khẩu vị ăn uống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui