Bao Dung Vô Bờ

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Một tiết giảng bài, Tô Nịnh Nịnh cứ như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

Sơ Lục lấy điện thoại ra xem tin tức, thuận tiện vào diễn đàn, đều đang thảo luận về chuyện của Tô Nịnh Nịnh và Bùi Cận.

Tô Nịnh Nịnh không dám cầm điện thoại của mình ra, cho nên nhìn ké màn hình của cô ấy.

Sơ Lục đưa điện thoại qua cho Tô Nịnh Nịnh xem, cố ý bấm vào lịch sử trò chuyện trên diễn đàn, lướt xuống chầm chậm, cũng không có gì thú vị, dù sao đều đang bàn tán về Bùi Cận.

Lúc Sơ Lục rời khỏi giao diện, Tô Nịnh Nịnh nhìn thấy một dòng cuối cùng.

“Ngồi ngay phía sau Bùi Cận, trời ơi chỉ nhìn thôi đã rung động!”

Tô Nịnh Nịnh nắm chặt quyển sách, khóe mắt đảo qua Bùi Cận, trong mắt có bất mãn.

Một đống tuổi rồi, già mà không đứng đắn, quyến rũ người ta khắp nơi.

Cái đồ biến thái như anh, có gì mà rung động!

Rung động cái quỷ!

Chuông tan học vừa vang lên, Tô Nịnh Nịnh lập tức đứng dậy, vòng qua Bùi Cận, bước nhanh ra ngoài.

Bùi Cận cũng không cản cô.

Chỉ là Tô Nịnh Nịnh đi chưa được hai bước, Bùi Cận đã đi theo.

Tô Nịnh Nịnh buồn chán đi ra bên ngoài, cũng không biết mình đi được bao xa rồi, dù sao cũng muốn cách Bùi Cận càng xa càng tốt.

Anh đi tới kéo tay cô.

“Nịnh Nịnh, thời gian nghỉ chỉ có hai mươi phút, em đừng đi quá xa.” Bùi Cận đi theo phía sau cô, bất đắc dĩ nói: “Người khác còn tưởng chúng ta đi làm gì đấy.”

“Anh đừng đi theo em.” Tô Nịnh Nịnh không vui.

Bùi Cận giữ chặt tay cô, kéo lại, ngăn không cho đi.

“Không đi theo em, anh còn đi theo ai?” Bùi Cận cố ý mềm giọng, nói: “Anh tới dỗ em.”

“Bùi Cận.” Tô Nịnh Nịnh mở miệng, gọi tên của anh, nói: “Anh có biết không? Giờ em không cần suy nghĩ cũng có thể liệt ra mười tội trạng của anh!”

“Giả vờ là một tội! Không biết hối cải là hai…” Tô Nịnh Nịnh càng nói càng giận, cô cảm thấy dù đã xoay người vực dậy, vẫn không thể thoải mái, vẫn có cảm giác bị Bùi Cận dắt mũi.

“Giám đốc Bùi ghê nhỉ, đẹp trai lắm tiền, người đàn ông độc thân cấp bậc kim cương, bao nhiêu người dòm ngó.” Một khi đầu óc Tô Nịnh Nịnh tỉnh táo, cũng biết nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, câu nào cũng có lý.

“Đương nhiên anh phải biết rằng, em cũng được chào đón, giữa trưa hôm nay ở nhà ăn, còn có người hỏi số điện thoại em đấy.”

Bùi Cận nhìn cô, gật đầu, đáp: “Ừ.”

“Cho nên anh đừng tưởng rằng nắm trong tay rồi là có thể kê cao gối mà ngủ.”

Tô Nịnh Nịnh giận, xét đến cùng, vẫn là do anh thiết kế một cái bẫy lớn như thế, chỉ chờ cô ngã vào.

Nói với anh nhiều như vậy, anh đều không có phản ứng gì quá lớn.

Tô Nịnh Nịnh giương mắt nhìn anh, rồi lại thu hồi ánh mắt, mím môi nói: “Em hỏi anh, anh có biết mình sai ở đâu không?”

Bùi Cận gật đầu, đáp theo cô: “Biết.”

“Vậy anh sai ở đâu?” Tô Nịnh Nịnh truy hỏi.

“Có lẽ là anh nên trực tiếp thổ lộ với em.”

Nói là nói như thế, nhưng anh biết, nếu trực tiếp thổ lộ với Tô Nịnh Nịnh từ sớm, sẽ rơi vào kết cục như những người từng thổ lộ với cô.

Cho nên cần phải… sắp đặt chút gì đó trước.

Tô Nịnh Nịnh cảm thấy anh trả lời như vậy không đúng, nhưng nghĩ lại, cảm thấy rất có lý, không thể nói ra là không đúng chỗ nào.

“Về sau còn làm vậy nữa không?” Tô Nịnh Nịnh cũng không bám vào đề tài này mãi, tiếp tục tự tin chất vấn.

Bùi Cận kéo tay cô, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay, dịu dàng trả lời: “Không dám.”

“Vậy có nghe lời em nói không?” Tô Nịnh Nịnh kiêu căng ngạo mạn, tiếp tục hỏi.

“Nịnh Nịnh là thiên sứ của anh.” Bùi Cận giương mắt nhìn cô, đáy mắt là tình ý dạt dào, “Chuyện gì anh cũng nghe theo em.”

Tô Nịnh Nịnh gật đầu, rất vừa lòng, “Vậy được rồi, về đi học.” Đúng là cô đi hơi xa, lại cùng đi với Bùi Cận, không chừng những người đó lại đang thảo luận chuyện của cô trên diễn đàn.

Cô đang chuẩn bị xoay người, Bùi Cận đột nhiên kéo lại, không nhúc nhích.

“Cho nên là ai?” Anh nhìn vào mắt cô, hỏi.

Tô Nịnh Nịnh sửng sốt, không hiểu ý anh lắm.

Bùi Cận nắm chặt cổ tay cô, hỏi thật chậm: “Là ai giữa trưa xin số điện thoại của em?”

Tô Nịnh Nịnh: “…”

Bùi Cận: “Khoa nào? Tên gì? anh có biết không?”

“Vừa… vừa… vừa rồi anh còn nói sẽ nghe lời.” Cả buổi trời Tô Nịnh Nịnh mới thốt ra được một câu: “Không cho hỏi!”

Trưa nay cô cùng Sơ Lục đi ăn cơm, đúng là có người tới hỏi số điện thoại, nhưng người ta hỏi số điện thoại Sơ Lục.

Vừa rồi nhanh mồm nhanh miệng cô mới nói như thế, nếu để Bùi Cận biết cô nói dối, vậy sẽ rất mất mặt.

...

Buổi chiều còn hai tiết nữa.

Tô Nịnh Nịnh đuổi Bùi Cận về, không muốn để anh ở trong phòng học, nếu còn tiếp tục, cả buổi chiều cô sẽ không học được gì.

Hai tiết còn lại, Tô Nịnh Nịnh cũng không có tâm tư. Trước đây cô đi học nghe giảng rất nghiêm túc, không hề mở điện thoại ra.

Chủ yếu vẫn là sợ hãi.

Nhưng hôm nay tâm tình cô không yên, nghe cũng không vào, cầm điện thoại ra chơi game. Chơi trong chốc lát, lúc ngẩng đầu, đột nhiên giao với ánh mắt giảng viên trên bục giảng.

Một lúc sau, giảng viên nhếch môi, mỉm cười với cô, nụ cười thân mật lại ấm áp, dáng vẻ này chắc là đang nói, cô cứ tiếp tục chơi đi. Sau đó cô ta dời mắt, tiếp tục giảng bài.

Tô Nịnh Nịnh bực bội cất điện thoại đi.

Vừa rồi nghe Bùi Cận nói hai câu, cô đã dễ dàng tha thứ cho anh, nhưng nhìn xem, anh để lại cục diện rối rắm thế này.

Quá hời cho anh rồi.

Khung thoại đột nhiên nhảy ra một tin nhắn, là tin nhắn riêng từ lớp trưởng gửi cho cô, kêu cô tan học thì đến phòng trưởng khoa một chuyến.

Trưởng khoa tìm cô.

Tô Nịnh Nịnh nhắm mắt, giữ chặt tay Sơ Lục bên cạnh, lẩm bẩm hai tiếng, ấm ức nói: “Mình có dự cảm không tốt.”

“Cô ấy không dám làm gì cậu đâu.” Sơ Lục rất bình thản trả lời, nói: “Chúc mừng cậu, sau này có thể đi ngang ở học viện Kinh tế chúng ta rồi.”

Trưởng khoa nghe Bùi Cận, Bùi Cận nghe Tô Nịnh Nịnh, đó không phải là đi ngang sao?

“Cậu còn trêu mình.” Tô Nịnh Nịnh đẩy tay cô ấy, nhíu mày, có hơi khó chịu.

“Học kỳ một mình thi khá tốt, có hy vọng lấy được học bổng, nhưng cứ thế này, nếu mình lấy được thật, chắc chắn người ta sẽ cảm thấy mình thông qua con đường không chính đáng.”

“Dù cậu lấy được học bổng thật, đó cũng là tiền chú Bùi, đâu có gì thú vị.” Sơ Lục cười một tiếng, nói.

“Nói cũng đúng.” Tô Nịnh Nịnh gật đầu, đáp: “Bởi vì anh ấy, rất nhiều chuyện của cuộc sống đại học đều không còn ý nghĩa.”

...

Buổi chiều tan học, Tô Nịnh Nịnh kéo Sơ Lục cùng đến văn phòng trưởng khoa.

Trước đây trưởng khoa rất nghiêm túc với cô, đặc biệt là lần phạt cô viết bảng kiểm điểm năm nghìn chữ, ký ức của Tô Nịnh Nịnh thật sự còn rất mới mẻ.

Chỉ cần nghĩ đến xấp giấy kia, tay cô liền bắt đầu đau.

Nhưng lần này lúc trưởng khoa nói chuyện với cô, trên mặt luôn có nụ cười, thái độ đặc biệt tốt, còn hỏi cô gần đây học tập có áp lực không.

Tô Nịnh Nịnh liên tục lắc đầu, có quỷ gì mà áp lực, lúc này mới khai giảng, chương trình học còn chưa bắt đầu.

Trưởng khoa cũng không có việc gì, chỉ nói có một phần tài liệu phải đưa cho Bùi Cận, hy vọng Tô Nịnh Nịnh có thể chuyển nhờ.

Lúc nói, vẻ mặt của trưởng khoa còn hơi xấu hổ.

Sáng nay gọi cho Bùi Cận, người tiếp điện thoại là nữ, nói là bạn gái anh, nghe giọng như mới tỉnh ngủ.

Lúc ấy trưởng khoa cảm thấy chất giọng có phần quen thuộc, nhưng bà không nghĩ nhiều. Cho đến chiều nay, trên diễn đàn thảo luận chuyện Bùi Cận và Tô Nịnh Nịnh… Bà mới nhớ ra.

Đương nhiên, chắc chắn họ sẽ không can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của sinh viên. Chẳng qua bạn gái giám đốc Bùi ở học viện của họ, có một số việc, sau này chắc chắn phải chú ý nhiều hơn chút.

“Mình còn nhớ lần trước cô ấy kêu mình viết bản kiểm điểm năm nghìn chữ.”

Ra khỏi văn phòng, Tô Nịnh Nịnh kéo tay Sơ Lục, liên tục líu lưỡi: “Cậu không biết đâu, tay mình suýt tàn phế luôn rồi.”

“Mình thấy trưởng khoa thế này, chắc là sợ cậu mang thù đấy.”

“Sợ gì chứ.” Tô Nịnh Nịnh lẩm bẩm một câu, nói: “Giờ Bùi Cận không còn là người của Hoằng Pháp, trước đây anh ấy có thể được mời làm giáo sư khách mời, đơn giản vì anh ấy là CFO. Sợ năm sau trường học không muốn mời anh ấy nữa đâu.”

Rất nhiều trường học đều như vậy, mời một ít người có ảnh hưởng trong xã hội tới trường học, treo biển hành nghề giáo, cho nên anh là giáo sư cái rắm gì chứ.

“Sao cậu cứ đâm chọc chú Bùi thế?”

“Mình ăn ngay nói thật.”

Hai người đang nói cười, đột nhiên thấy ngoài cửa lớn, Lục Viễn Gia đang nói chuyện với một vị mỹ nữ.

Bước chân của Sơ Lục và Tô Nịnh Nịnh đồng thời dừng lại.

Người phụ nữ kia khá quen mắt, hai người sửng sốt một lúc liền nhận ra.

Giảng viên trong học viện, Trịnh Khê.

Hiện giờ Tô Nịnh Nịnh xem như là khắc sâu ấn tượng với giảng viên này.

“Đi thôi.” Sơ Lục nhìn thoáng qua, không có phản ứng gì quá lớn, kéo Tô Nịnh Nịnh, chuẩn bị ra ngoài bằng đường khác.

Đúng lúc này, Lục Viễn Gia thấy được cô ấy.

“Lục Lục.” Lục Viễn Gia gọi một tiếng, cất bước đi lên, tới trước mặt cô ấy.

“Lục Lục, giờ em có thời gian không?” Đôi mắt Lục Viễn Gia sáng lên, gương mặt tươi tỉnh, như là có chuyện vui.

“Không có.” Sơ Lục lạnh nhạt đáp lại một câu.

“Anh mang em đến một chỗ.” Lục Viễn Gia làm như không nghe thấy lời cô ấy, tiếp tục nói.

“Tôi không có thời gian.” Sơ Lục lại nhấn mạnh lần nữa.

Lúc này Trịnh Khê cũng đi đến, ánh mắt Sơ Lục ngơ ngẩn, đảo qua người cô ta.

Lục Viễn Gia nhìn theo ánh mắt cô ấy, ngẩn ra.

“Lục Lục, vừa rồi anh đang hỏi đường.” Lục Viễn Gia nhanh chóng giải thích: “Cô kia nói là giảng viên học viện các em, cho nên anh muốn hỏi khoa các em ở đâu, sau đó mới đi đến đây.”

“Anh thật sự tới tìm em, Lục Lục.” Lục Viễn Gia đưa tay muốn kéo cô ấy, nhưng bàn tay duỗi ra, lại thu về.

Giờ anh ta không dám.

Sợ Sơ Lục tức giận.

Trước đây Lục Viễn Gia làm gì, chưa bao giờ giải thích với Sơ Lục.

Bởi vì anh ta cảm thấy đó không phải chuyện gì quan trọng, Sơ Lục là bạn gái anh ta, cô ấy biết anh ta thích cô ấy là đủ rồi, không cần phải nói nhiều như vậy.

Cho tới bây giờ, anh ta mới ý thức được, có một số việc, thật sự không đơn giản như anh ta nghĩ. Anh ta đang rất nỗ lực để không tiếp tục tạo ra sai lầm.

“Không sao, nếu giờ em không có thời gian, ngày mai anh lại đến.” Lục Viễn Gia nhếch miệng cười, nói: “Muốn mang em đi xem.”

“Anh đừng đến làm phiền tôi nữa.” Sơ Lục lạnh lùng đáp lại một câu, xoay người trực tiếp rời đi.

Lục Viễn Gia chạy hai bước, muốn đuổi theo, nhưng không được bao xa, anh ta dừng lại, đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Sơ Lục, ánh mắt càng lúc càng u ám.

Đó là ánh mắt châm chọc, lạnh lẽo mười phần.

Rốt cuộc anh ta đã làm ra cái gì, mới khiến mình hèn mọn như ngày hôm nay?

Rõ ràng là… mình yêu cô ấy như vậy.

Rõ ràng luôn cảm thấy, họ sẽ mãi mãi ở bên nhau.

Nhưng hiện tại, là tình cảnh thế nào?

Sơ Lục thật sự không muốn để ý đến anh ta.

Lục Viễn Gia đứng tại chỗ, thật lâu sau, anh ta cắn răng, hung hăng mắng mình.

“Lục Viễn Gia, mày thật đúng là súc sinh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui