Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Tháng tư là sinh nhật của Tô Nịnh Nịnh, lần đầu tiên trải qua một sinh nhật xa nhà, có phần không quen lắm.
Mọi người trong nhà đều đã chuẩn bị quà từ sớm, tuy Lâm Tương Nghi và Tô Trường Bách không ở đây, nhưng đã giao quà cho Tô Tranh, nhờ anh ấy tặng.
Hôm nay là thứ sáu, chỉ có buổi sáng có tiết, Tô Nịnh Nịnh và Tô Tranh đã hẹn nhau, buổi chiều cùng đi chơi. Vốn còn tưởng là ăn một bữa cơm hoặc đi KTV gì đó, nhưng buổi chiều Tô Tranh tới đón cô, nói mang cô ra ngoài, cũng kêu luôn cả Sơ Lục.
Tô Tranh lái xe, trên xe chỉ có Tô Nịnh Nịnh và Sơ Lục.
Ban đầu Tô Nịnh Nịnh không nghĩ nhiều, sau khi lên xe thì nhắn WeChat cho Bùi Cận, nói mình cùng Tô Tranh ra ngoài chơi.
Bùi Cận không trả lời.
Tô Nịnh Nịnh nhìn chằm chằm giao diện nói chuyện, môi mím chặt, tâm tình không được tốt. Chiều hôm qua Bùi Cận nói ra ngoài có việc, sau đó cả một đêm không về, cho đến hôm nay vẫn không thấy bóng người. Hơn nữa vừa rồi cô đã gửi WeChat cho anh trước, vài tin nhắn rồi, nhưng một cái anh cũng không trả lời.
Nếu là trước đây cô sẽ cảm thấy không có gì, dù sao thì bình thường anh thật sự rất bận, nhưng hôm nay là sinh nhật cô mà!
Cũng không chắc Bùi Cận có biết ngày này hay không, dù sao thì cô chưa nhắc đến với anh lần nào. Nhìn tình trạng hiện giờ, ắt hẳn là anh không biết, cho nên Tô Nịnh Nịnh hơi thất vọng.
Lúc này là mười hai giờ, còn mười hai tiếng nữa là ngày sinh nhật cô kết thúc.
“Cùng anh ra cửa mà mặt mày ủ ê.” Tô Tranh bật cười, nhìn qua kính chiếu hậu, nói: “Đúng là em gái lớn không cần anh trai. Hôm nay anh mang em đến một chỗ rất thú vị.” Thấy cô vẫn không nói lời nào, Tô Tranh nhướng mày, cười nói: “Cho em một sinh nhật tuổi hai mươi khó quên.”
Tô Nịnh Nịnh đã được mười chín tuổi, từ hôm nay chính thức hai mươi tuổi.
Tô Nịnh Nịnh quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, dòng người dần dần thưa thớt, WeChat không có tin tức, cứ ngồi thế này làm cô rất phiền lòng.
“Còn bao lâu nữa?” Tô Nịnh Nịnh chống cằm, nhỏ giọng nói: “Đã đi hơn một tiếng rồi.”
Một tiếng, đã ra khỏi nội thành, còn đích đến là đâu, Tô Nịnh Nịnh thật sự không biết, cũng không biết Tô Tranh đang âm mưu làm gì, hỏi thì anh ấy không nói.
“Tô Manh Manh, anh chuẩn bị bất ngờ gì cho em đấy?” Tô Nịnh Nịnh thuận miệng hỏi một câu.
Tay Tô Tranh đột nhiên run lên.
Tô Nịnh Nịnh tiếp tục nói, giọng lười nhác: “Nếu làm em đổ máu rơi lệ, em sẽ gọi video cho bố, phát sóng trực tiếp hiện trường rơi lệ.”
Tô Nịnh Nịnh cảm thấy, Tô Tranh đang âm mưu gì đó để dày vò cô.
Dù sao thì đến nay cô vẫn còn nhớ rõ… Năm sáu tuổi, Tô Tranh làm nổ bánh sinh nhật, khiến cả người cô dính toàn kem bơ, bộ cánh đẹp đẽ mới mua, hoàn toàn bị huỷ hoại.
Năm chín tuổi, anh ấy đòi buộc tóc cho cô, kết quả tóc rối vào nhau chải không ra, Tô Nịnh Nịnh buộc phải cắt mái tóc ngắn xấu nhất đời.
Năm cô mười lăm tuổi, càng quá đáng hơn, Tô Tranh đánh nhau với người khác, Tô Nịnh Nịnh đầu óc có vấn đề mới bước ra cản anh, đến nay trên tay vẫn còn một vết sẹo mờ.
Không trách Tô Nịnh Nịnh nói đổ máu lệ rơi, Tô Tranh tổ chức sinh nhật cho cô, năm nào cũng thành hiện trường tai nạn.
Nếu có thể, cô thật hy vọng mình ra đời sớm hơn Tô Tranh năm năm, như vậy ít nhất cô còn có thể vượt qua năm lần sinh nhật an ổn, không đến mức vừa sinh ra đã bị tàn phá.
“Tô Nịnh Nịnh, em nói vậy là quá đáng lắm đấy.” Tô Tranh đang lái xe không tiện, nếu là bình thường, nhất định đã quay đầu mắng cô, “Có người anh trai tốt thế này, em quay đầu cũng phải cười thầm thì có.”
“Cho nên anh trai thân yêu của em, rốt cuộc là còn bao xa nữa?” Tô Nịnh Nịnh thật sự không còn kiên nhẫn.
“Sắp rồi.” Tô Tranh nói, đánh tay lái, chiếc xe rẽ vào một con đường nhỏ, ngữ điệu cực kỳ có lệ.
...
Hơn một giờ chiều, xe Tô Tranh dừng lại cạnh một biệt thự bên bờ biển.
Ngồi xe hơn hai tiếng đồng hồ chỉ vì tới chỗ này, Tô Nịnh Nịnh không khỏi nghi ngờ, hỏi: “Tới đây làm gì?”
Phong cảnh bờ biển không tồi, nhưng hình như mùa này đâu thể phơi mình tắm nắng trên bờ biển. Hơn nữa nhìn ra xa, cả bờ biển trải dài chỉ có một tòa biệt thự lẻ loi, ngay cả bóng người cũng không được mấy cái.
Quá mức hoang vắng.
“Lên hoang đảo cầu sinh à?” Tô Nịnh Nịnh cười nói.
“Em có từng thấy hoang đảo nào có một cái biệt thự bự chảng vậy chưa?” Tô Tranh phản bác.
“Biệt thự của anh?” Tô Nịnh Nịnh nghĩ, thế mà Tô Tranh có đủ tiền mua bất động sản.
“Không phải.” Tô Tranh lắc đầu: “Của bạn.”
“Sao người bạn nào cũng giỏi hơn anh thế, không phải có nhà thì là biệt thự?” Tâm tình Tô Nịnh Nịnh không được tốt cho lắm, thuận miệng chế nhạo một câu.
“Anh cũng là phú nhị đại [1] hàng thật giá thật được không!”
[1] Phú nhị đại (Fuerdai): chỉ thế hệ con nhà giàu thứ hai, thừa kế một số lượng tài sản khổng lồ, một phú nhị đại có thể thừa kế tổng giá trị lên đến mười triệu nhân dân tệ (~36 tỷ VNĐ), bao gồm động sản và bất động sản
Tô Tranh nghe thấy ngữ điệu của cô thì giận dữ nói: “Kiểu người không dựa vào người nhà, tất cả đều tự mình gồng gánh như anh rất ít được không?”
Ai kêu anh ấy có khí khái lại có dã tâm, cảm thấy nếu mình tiếp tục dốc sức gây dựng nghiệp, nhất định sẽ càng mạnh hơn Tô Trường Bách.
“Ừm.” Tô Nịnh Nịnh không để ý lắm, lên tiếng, đi vào bên trong, đồng thời nói: “Cho nên em có thể thừa kế toàn bộ gia sản sao?”
Dù sao Tô Tranh cũng một hai phải dựa vào chính mình, Văn Châu là một công ty lớn, sau này không thể không có người nối nghiệp.
“Em nằm mơ đi!” Tô Tranh quay đầu lại, ngón tay hung hăng dí trán Tô Nịnh Nịnh.
“Công ty nhà ta mà rơi vào tay em, vậy thì thật sự ứng với câu nói…” Tô Tranh ngẫm nghĩ, châm chọc: “Phú bất quá tam đại [2]”
[2] Phú bất quá tam đại: thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ sự suy giảm tài sản, giàu không thể qua ba đời
“Em học tài chính, dù gì cũng hơn mã nông [3] như anh.” Tô Nịnh Nịnh không phục.
[3] Mã nông (Coding Peasant(s)): chỉ những người làm IT
Tô Nịnh Nịnh ra đòn phủ đầu với Tô Tranh.
“Học tài chính.” Tô Tranh học theo ngữ điệu của Tô Nịnh Nịnh, hừ lạnh một tiếng, “Em tính toán nhanh nhạy được rồi nói sau.”
Trong lúc nói chuyện, mấy người họ đã vào biệt thự.
Bên trong biệt thự rất lớn, nhưng không gian trống rỗng, nhìn không giống có người ở.
“Em cứ từ từ tận hưởng.” Tô Tranh nói xong, xoay người chạy lên trên lầu.
Tô Nịnh Nịnh ngồi xuống sô pha, lại lấy điện thoại ra xem, giao diện nói chuyện trên WeChat vẫn chỉ có tin nhắn của một mình cô như cũ.
Tô Tranh chạy rất nhanh, không đến một phút đồng hồ, trên tay đã ôm một đống đồ, lại bước xuống lầu.
Anh ấy đặt hết cả đống đồ lên sô pha, đầu tiên là cầm lấy một cái túi xách màu hồng, hắng giọng, cố nói thật trầm.
“Nịnh Nịnh, con gái bảo bối, sinh nhật vui vẻ, Nịnh Nịnh nhất định phải mãi mãi vui vẻ, hạnh phúc hơn bất cứ ai, là cô gái tốt đẹp nhất, bố yêu con gái.”
Tô Tranh học theo ngữ điệu nói chuyện của Tô Trường Bách, thuật lại một lần lời ông nói, sau đó nhét quà vào tay cô.
Tiếp theo đó, anh ấy cầm lấy món quà khác.
“Nịnh Nịnh tiểu công chúa, tiểu tiên nữ xinh đẹp lương thiện nhất mà trời cao ban cho mẹ, dù có bao nhiêu tuổi, con vẫn mãi là bảo bối trong lòng mẹ.”
Đây là quà của Lâm Tương Nghi.
Tô Tranh mím môi, sắc mặt không quá tự nhiên, nói thật nhanh câu cuối cùng: “Nếu Tô Tranh làm con tức giận, con hãy nhớ kỹ, về mẹ sẽ đánh mông nó.”
Đưa quà của Lâm Tương Nghi xong, Tô Tranh cầm lấy cái hộp lớn cuối cùng.
“Cầm đi.” Không giống đưa quà của Tô Trường Bách và Lâm Tương Nghi, Tô Tranh không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng: “Đây chính là tất cả tài sản anh có từ khi gây dựng sự nghiệp.”
Tô Tranh gây dựng sự nghiệp cũng không dễ dàng, cực khổ nỗ lực đến bây giờ, cuối cùng cũng tích góp cho mình được một số tiền, nhưng vì chuẩn bị quà tặng cho Tô Nịnh Nịnh, hiện tại trong túi không còn một xu.
Mấy lời đâm chọc Tô Nịnh Nịnh chỉ là nói miệng mà thôi, quà tặng nhất định phải là tốt nhất, xài bao nhiêu tiền cũng không sao.
Không phải đồ tốt nhất, không xứng với Nịnh Nịnh của nhà họ.
“Cảm ơn anh trai thân yêu.” Tô Nịnh Nịnh nhìn món quà, lập tức nở nụ cười.
Sơ Lục ở bên cạnh nhìn, khóe môi cũng không tự chủ được mà nở nụ cười theo, đáy mắt tràn đầy vui vẻ, cô ấy luôn rất hâm mộ Tô Nịnh Nịnh.
Cuộc đời của cô rất hạnh phúc, hạnh phúc từ nhỏ đến lớn, những người bên cạnh, ai ai cũng yêu thương cô, đều lấy tất cả lòng thành của mình ra để tốt với cô.
Điểm này, hoàn toàn tương phản với Sơ Lục, giao hết tấm lòng của mình, nhưng trước nay chưa từng nhận lại những gì tương xứng.
Có điều cô ấy cảm thấy, bên cạnh mình có một người hạnh phúc như vậy, dường như bản thân cũng có thể cảm nhận được chút hạnh phúc từ người kia.
Như vậy đã là rất thỏa mãn rồi.
“Được rồi, giờ chúng ta sẽ chơi trò chơi trước, đến tối, sẽ dùng bữa dưới ánh nến bên bờ biển!”
Tô Tranh vỗ tay một cái, đôi mắt sáng choang nhìn hai người trước mặt, hứng thú hừng hực.
Vẻ mặt của Tô Nịnh Nịnh và Sơ Lục đều như nhau, cảm thấy anh ấy có bệnh.
“Đi thôi, chúng ta đi ngủ trưa.” Tô Nịnh Nịnh không để ý đến Tô Tranh, kéo Sơ Lục lên trên lầu.
Vừa tan học đã tới đây, ngồi xe thời gian dài như vậy, vừa mệt vừa buồn ngủ, kết quả đến đây không có gì, còn bảo chơi trò chơi.
Nhàm chán, chạy xa thế này, chỉ vì chơi trò chơi thôi sao?
Chỗ nào mà chẳng thể chơi được, còn không bằng đi ngủ, nghỉ ngơi trước một lát.
“Vậy hai đứa lên đi.” Tô Tranh cũng không ngăn cản, cười tủm tỉm, còn làm tư thế “mời”.
Tô Nịnh Nịnh cùng Sơ Lục vào phòng, không nghe thấy động tĩnh gì nữa, Tô Tranh mới ngồi xuống sô pha, bắt đầu lén lút gửi tin nhắn.
Trên khung thoại hiển thị “Em rể”.
Tô Tranh gửi qua, bên kia nhanh chóng trả lời lại.
“OK.”