Bao Dưỡng Em Đi

Editor: Tiểu Hách

Một ngày nữa đã trôi qua, buổi tối sau một ngày làm việc, Lâm Hoa chào đón một cái cuối tuần khác nữa.

Gõ cửa phòng Lam Tiếu Chính một cái, Lâm Hoa không đợi đáp lại liền đi vào.

“Tiếu Chính!”

“Tan ca?” Lam Tiếu Chính ngước nhìn lên, liền trông thấy đôi mắt Lâm Hoa, phát sáng lấp lánh nhìn mình.

“Ừ” Lâm Hoa gật đầu “Hôm nay là thứ sáu, anh vẫn phải tăng ca ư?”

“Không tăng ca” Lam Tiếu Chính đặt tất cả văn kiện trên bàn làm việc sang một bên, văn kiện quan trọng cất vào trong ngăn kéo.

Lúc Lam Tiếu Chính kéo ra ngăn kéo tủ, Lâm Hoa liếc mắt nhìn thấy cái điện thoại mình đền cho hắn.

“Tiếu Chính!” Lâm Hoa có chút kích động gọi hắn.

“Sao thế?” Tay Lam Tiếu Chính dừng lại động tác đóng ngăn tủ.

“Cho em cái điện thoại!”

Vui sướng cầm cái điện thoại, Lâm Hoa lật tới lật lui ngắm nghía.

“Anh biết không, em toàn dùng điện thoại hàng nhái, loại hàng chính hãng như thế này, em chưa từng xài qua!” Tay cầm điện thoại nhấn nhá ở trước mắt Lam Tiếu Chính, còn rất thích thú khoe khoang.

Lam Tiếu Chính lựa chọn không tiếp thu câu chuyện của Lâm Hoa.

“Cho em cái điện thoại này được không? Lúc em mua nó, trái tim đều đang nhỏ máu, anh biết không?” Lâm Hoa tội nghiệp nói.

“Nếu như tôi cho em biết cái điện thoại trước đó của tôi cũng là hàng nhái thì sao?” Lam Tiếu Chính nhíu lông mày nhìn cái bộ dạng keo kiệt của Lâm Hoa.

Ánh mắt bất thiện liếc Lam Tiếu Chính một cái “Nếu như cái kia của anh là hàng nhái, em sẽ dùng cái điện thoại này đập chết anh!”

“Vậy thì em liền mất cả chì lẫn chài!” => ý Lam ca là “nhân tài lưỡng không” gần nghĩa với câu “mất cả chì lẫn chài”: ảnh mà chết thì Hoa Hoa vừa mất người vừa mất tiền

“Anh!”

“Đi!” Lam Tiếu Chính nhìn Lâm Hoa vì có một cái điện thoại mới, cười đến hai mắt híp thành một đường chỉ, có chút bất đắc dĩ cười cười. Nhưng mà, trong nụ cười càng nhiều hơn chính là sự trìu mến nhé.

Hai người cũng khá muộn mới ra khỏi công ty, nhân viên gần như đều đã tan ca. Chạng vạng có chút ánh nắng chiều, tuy rằng không ấm áp, nhưng mà cái màu sắc vàng óng này, lại làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

“Đi chợ, em muốn đi mua một cái bao lì xì!” Lâm Hoa chỉ huy Lam Tiếu Chính lái xe.

“Mua bao lì xì?”

“Đúng vậy! Ngày mai là đám cưới bạn học em, em vẫn chưa có mua bao lì xì nữa. Cũng đi mua một ít thức ăn ở gần đây, nhà anh hết đồ ăn rồi!”

“Ngày mai là đám cưới sao?” Lam Tiếu Chính cũng hơi quên, đã đáp ứng Lâm Hoa đi cùng với cậu, vả lại hắn cũng phải bỏ tiền, này mà không đi thật đúng là quá thiệt thòi.

Bị Lâm Hoa lây nhiễm quá nặng.

“Đúng vậy, anh đã đồng ý đi cùng với em đó. Ờ ha, lát nữa mua ít thức ăn, nấu ít vài món, lót dạ là được rồi, sáng sớm ngày mai cũng phải ăn ít một chút” Hai câu đầu là nói với Lam Tiếu Chính, mấy câu phía sau đơn thuần là lẩm bẩm thành tiếng.

Nhìn vẻ mặt và bộ dạng tính toán của Lâm Hoa, Lam Tiếu Chính quyết định tối hôm nay và sáng ngày mai phải ăn cho no.

“Cái này mua một cân thôi!” Lâm Hoa xách theo túi ny lon, gọi Lam Tiếu Chính đang đi vào trong đóng gói cà chua, Lam Tiếu Chính vẫn bon bon đi vào trong lấy, Lâm Hoa có chút nóng nảy.

“Tôi thích ăn cái này!” Lam Tiếu Chính nói như vậy.

Lâm Hoa chớp mắt mấy cái, bỏ đi, nếu thích thì mua nhiều một chút.

“Cái kia mua một cái là đủ rồi!”

“Tôi thích ăn cái này!”

“Cái này mua nhiều không để lâu được”

“Tôi thích ăn cái này!”

“Cái này ăn ít thôi, ăn nhiều ngược lại không tốt!”

“Tôi thích ăn cái này!”

Do Lam Tiếu Chính nói thích ăn sáu bảy loại rau củ, ba bốn loại thịt, mấy loại hoa quả, đến lúc còn muốn đi mua hải sản, Lâm Hoa không nhịn được.

“Anh là cố ý sao?” Xách theo một đống túi lớn, hai tay Lâm Hoa đầy thức ăn, nói thế nào cũng không chịu đi đến khu hải sản ở đó.

“Em không thích ăn à?” Lam Tiếu Chính tốt bụng đỡ lấy một cái túi trong tay Lâm Hoa, một cân hành tây và hai ba loại rau thơm.

“Anh không thể cầm nhiều hơn chút sao?”

“Quần áo của tôi rất đắt tiền!”

“...”

Một thân tây trang của Lam Tiếu Chính cho dù xách theo một cái bóp tiền, cũng thật không hợp. Bản thân muốn làm dơ quần áo của hắn, Lâm Hoa âm thầm hạ quyết tâm.

“A!” Lâm Hoa trợt chân, liền ngã lên trên người Lam Tiếu Chính, một đống túi lớn trên tay thì để ở trước ngực, cứ hướng trên người hắn cọ xát.

Lam Tiếu Chính thì thuận lợi đỡ lấy được Lâm Hoa, bảo hộ ở trong lòng.

Đến lúc trong lòng truyền đến tiếng cười khúc khích nham hiểm của Lâm Hoa, Lam Tiếu Chính nhất thời liền đen mặt. Đỡ cậu đứng dậy ngay ngắn, tiện thể vứt lại cái túi duy nhất trên tay mình cho cậu.

Thỏa hiệp mua mấy cân cua và hàu, khi đi bộ đến xe, Lâm Hoa ở phía sau hung hãn nhìn chằm chằm Lam Tiếu Chính với hai tay thảnh thơi.

Cũng là chưa từng phát hiện Lam Tiếu Chính là một người nhàm chán như thế này, bắt chẹt người khác, vừa hẹp hòi tính lại hờn mát. Nhưng mà, Lâm Hoa đột nhiên cảm thấy mình hình như kiếm được rồi.

“Tối nay ăn ba món một canh, còn thêm món hầu hấp” Lâm Hoa vừa lên xe liền nói với Lam Tiếu Chính.

“Không phải ăn ít một chút sao?” Lam Tiếu Chính nheo mắt liếc nhìn Lâm Hoa.

“Anh làm việc khổ cực như thế, phải tẩm bổ tốt một chút” Lâm Hoa nói vô cùng nghiêm túc.

“...”

Buổi tối ăn rất no, Lâm Hoa hoàn toàn vứt cái suy nghĩ ăn ít một chút ra khỏi đầu.

“Trả thù lao!” Thu dọn xong chén đũa, Lâm Hoa liền chìa tay đến trước mặt Lam Tiếu Chính.

“Đồ ăn đều là tôi mua!”

“Em biết, em nói là phần tiền hùn, anh vẫn chưa cho em” Lâm Hoa bĩu môi, hổng phải em làm, anh có thể ăn được à?

Lấy bóp ra, Lam Tiếu Chính trực tiếp quăng cho Lâm Hoa một cái thẻ “Ở trong này là mười ngàn đồng, em tự rút đi!”

“Em hổng cần” Lâm Hoa vội vàng nhét thẻ trở về trên tay Lam Tiếu Chính.

“Sao hổng cần? Nhìn cái bộ dạng ki bo của em, có tiền mà hổng cần hở?”

Lâm Hoa cắn cắn môi, nhìn chằm chằm Lam Tiếu Chính “Em hổng cần tiền của anh!”

Lam Tiếu Chính sửng sốt, biết hắn dường như đã nói sai.

“Xin lỗi, tôi không phải ý đó” Lam Tiếu Chính đứng dậy ôm lấy Lâm Hoa, tay xoa xoa đầu cậu.

“Em biết” Lâm Hoa tựa đầu trên vai hắn “Em tự biết bản thân em rất vô dụng, cũng không có tiền, cũng không cao, cũng không đẹp!”

“Ai nói?” Lam Tiếu Chính nâng đầu Lâm Hoa dậy, vành mắt đều đỏ hoe “Chí ít em làm cơm rất ngon!”

Xí, Lâm Hoa liền mỉm cười “Không cần an ủi người ta như vậy đâu”

Khẽ cười hai tiếng “Tôi nói là lời thật lòng”

“Được rồi, cho dù là như vậy, anh cũng đừng nghĩ ỷ lại vào ba trăm đồng kia. Số tiền anh để ở trong tủ giày, em lấy ra dùng để mua thức ăn, anh cũng phải mỗi tháng để tiền cố định vào trong đó, em cũng ra một nửa tiền, đừng nghĩ ăn uống chùa”

“Vậy em đưa cho tôi tiền thuê phòng!”

“Biết rồi!” Lâm Hoa tức giận quát.

Lam Tiếu Chính cho cậu ba trăm đồng, Lâm Hoa cũng móc ra ba trăm đồng, lấy ra bao lì xì lúc nãy mua ở khu chợ, cẩn thận xếp tiền lại, nhét vào.

“Sau này đám cưới của em có muốn nhận tiền lì xì không?” Lam Tiếu Chính thấy Lâm Hoa nghiêm túc gói tiền lì xì, buột miệng hỏi.

“Anh muốn gả cho em à?” Lâm Hoa ngẩng đầu, nhìn về phía Lam Tiếu Chính mỉm cười.

“Em không cưới một...” cô gái? Lam Tiếu Chính kịp thời ngậm miệng lại, thấy đôi mắt đen nhánh của Lâm Hoa phát sáng nhìn hắn, khiến trái tim hắn đau xót.

Hắn là quan tâm Lâm Hoa, thậm chí còn vượt qua mức độ quan tâm. Lam Tiếu Chính có hơi giật mình, không biết đang suy nghĩ cái gì, cũng không biết nên nghĩ cái gì.

Mặt từ từ kề sát, Lam Tiếu Chính tự nhiên hôn lên Lâm Hoa. Đôi mắt đen nhánh kia của cậu, khiến cho hắn nhịn không được bị hấp dẫn, rơi vào.

Rơi vào rồi, cũng không muốn trở ra.

Chúng ta cho tới bây giờ cũng không biết mình sẽ si mê quan tâm một người như thế, giống như quan tâm mạng sống của mình.

Buổi tối ngủ ở phòng khách nhà Lam Tiếu Chính, Lâm Hoa ở trên giường không ngừng lăn qua lăn lại. Ngày mai lại phải đi tham dự một hôn lễ, nhưng không biết mình lúc nào mới kết hôn.

Nghĩ đến kết hôn, Lâm Hoa liền từ trên giường bò dậy, lấy ra cái điện thoại đã sạc pin mới vừa lấy về từ chỗ Lam Tiếu Chính.

Điện thoại chính hãng đúng là có khác. Lâm Hoa tìm kiếm rất nhiều quốc gia có thể cho phép đồng tính kết hôn, thấy những cặp đôi đó hạnh phúc, Lâm Hoa cực kỳ hâm mộ.

Cái từ kết hôn này thật là xa xôi, Lâm Hoa chỉ sợ là mãi mãi cũng đợi không được đến ngày đó rồi. Không kết hôn cũng được, chỉ cần có thể luôn luôn ở chung một chỗ bên nhau là được rồi. Nghĩ tới Lam Tiếu Chính, Lâm Hoa liền cảm thấy thật ấm áp, cái loại ấm áp này từ trong lòng lan tỏa ra.

Không nhịn được lại lăn lộn ở trên giường, Lâm Hoa với tinh thần phơi phới đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Hoa liền gọi điện thoại cho Dương Bằng, nói muốn đi tham dự lễ cưới của hoa khôi lớp.

“Đẹp chứ!” Lâm Hoa vuốt vuốt áo sơ mi trên người mình. Đây là bộ đồ vía từ đám cưới người bạn học đầu tiên, liền mua âu phục hưu nhàn, mỗi lần tham gia một đám tiệc nào đó, sẽ mặc một bộ đồ này, bình thường cũng không lấy ra mặc thường xuyên, bây giờ lại đúng dịp mặc vào.

Lam Tiếu Chính nhíu mày, không cho bất kỳ đánh giá nào. Lam Tiếu Chính cũng mặc âu phục hưu nhàn, bộ quần áo ở trên người hắn, tôn lên vóc dáng cân đối của hắn, dáng người cao lớn, còn có ngũ quan anh tuấn. Ở bên cạnh hắn, Lâm Hoa giống như người qua đường giáp, còn là một cây mầm đậu xanh rất dễ bị người khác quên lãng.

Phát hiện vấn đề này, Lâm Hoa hơi ấm ức nhe răng nhếch mép.

Đến chỗ nhà hàng tiệc cưới của hoa khôi lớp, đúng lúc gặp được Dương Bằng đang chờ cậu ở cửa.

“Cậu tới sớm thật nha!” Lâm Hoa chào hỏi với Dương Bằng.

“Tôi cũng mới đến” Dương Bằng xua xua tay “Ủa? Lam tiên sinh?” Lam Tiếu Chính cũng tới tham dự hôn lễ, thật ngoài dự liệu của Dương Bằng.

“Xin chào!” Lam Tiếu Chính lịch sự vươn tay bắt tay với Dương Bằng.

“À, xin chào” Dương Bằng cũng vội vã đưa tay ra bắt tay với Lam Tiếu Chính.

“Chúng ta đi vào thôi!” Lâm Hoa duỗi tay đẩy hai người đang chào hỏi một cái.

Dương Bằng cũng chưa kịp hỏi tới tại sao Lam Tiếu Chính ở nơi này.

Chú rễ và cô dâu ở cửa nhà hàng tiếp đãi khách khứa. Lâm Hoa đi đến chỗ bàn viết lễ tặng tiền lì xì, và hàn huyên vài câu với cô dâu.

“Chúc mừng kết hôn, trăm năm hạnh phúc!”

“Cảm ơn, chắc đây là Lâm Hoa? Diện mạo càng ngày càng trẻ ha!” Hoa khôi lớp cười khanh khách, nhìn ra được đó là một cô gái hạnh phúc trong ngày cưới.

Lâm Hoa trợn mắt nhìn chằm chằm, cái gì gọi là càng ngày càng trẻ?

Lam Tiếu Chính khẽ cười vài tiếng, lời này rất thích hợp.

“Vị này chính là?” Cô dâu sớm đã chú ý tới người đàn ông rất đẹp trai này, chỉ là không biết vị khách này là ai, hay là bạn bè của chú rễ?

“Xin chào, tôi là bạn của Lâm Hoa, cô không ngại tôi đến cọ bữa cơm chứ?” Lam Tiếu Chính mỉm cười, vừa lịch sự chào hỏi lại không mất sự hài hước.

“Sao lại thế? Là bạn của Lâm Hoa cũng là bạn của tôi mà!” Con gái Tứ Xuyên chính là hào phóng “Diện mạo ngài đẹp trai như vậy, đến nơi này chính là vinh hạnh của chúng tôi đấy!”

“Này này này, anh còn ở bên cạnh nhá!” Chú rễ bên cạnh có chút không vui.

Trong lúc đám đông đùa giỡn, bọn người Lâm Hoa đã đi đến nội đường.

End chap 26


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui