Bao Dưỡng - Xuân Vũ Sa Lạp

"Không có quần áo để tắm a."

Tô Trạch Lạc đột nhiên nhớ tới.

"Không cần lo lắng, đã an bài hảo. Muốn đi dạo sao?"

"Ân ân."

Tô Trạch Lạc nặng nề gật gật đầu. Thừa dịp trời còn chưa tối, đương nhiên muốn đi dạo.

Nhân viên "Tiểu viện" đưa tới một phần bản đồ, mặt trên rõ ràng đánh dấu bố cục, Tô Trạch Lạc đối với rừng phong cảm thấy thực hứng thú, dù sao cũng là mùa thu.

"Người thật nhiều a."

Tô Trạch Lạc đi theo Cung Linh một đường đi tới, nhìn trong sân qua lại không ngớt các loại nam nhân tây trang giày da cùng các nữ nhân tỉ mỉ trang điểm, cảm thán một câu.

"Nơi này mới hoàn thành hai năm, chờ đến sang năm người sẽ càng nhiều."

Cung Linh cười cười, đã tới rừng phong.

"Có thể hay không lạc đường a."

Tô Trạch Lạc nhìn đại cánh rừng trước mắt không thấy cuối đường, lo lắng nói.

"Ha ha."

Cung Linh bị Tô Trạch Lạc bộ dáng nghiêm túc chọc cười.

"Cười cái gì. Tôi nghiêm túc."

Tô Trạch Lạc có chút xấu hổ, giận dữ.

"Trong rừng này có rất nhiều đường nhỏ, nếu lạc đường liền theo đường nhỏ đi, là có thể ra ngoài."

"Anh làm sao biết."

Tô Trạch Lạc nghe xong yên tâm.

"Đã tới."

Cung Linh nhàn nhạt trả lời. Tô Trạch Lạc nghe xong liền càng yên tâm, hai người đi vào cánh rừng.

Tới dạo rừng người không ít, may mắn rừng đủ lớn, Tô Trạch Lạc cùng Cung Linh đi dạo một vòng cũng không đụng bao nhiêu người.

"Cây này thật là đẹp mắt."

Đi đến dưới một thân cây, Tô Trạch Lạc đột nhiên nói. Cung Linh nghiêm túc nhìn thoáng qua, không tỏ ý kiến, kỳ thật cùng cây khác cũng không bất đồng nhiều lắm.

Tô Trạch Lạc thấy Cung Linh không phản ứng, trong lòng có chút sốt ruột, người này ngày thường không phải rất lưu manh sao, như thế nào hiện tại chính nhân quân tử?!!!

Cung Linh thấy Tô Trạch Lạc cúi đầu, đột nhiên không nói, nghĩ nhất định lại có tiểu tâm tư.

"Là khá xinh đẹp, muốn chụp ảnh lưu niệm sao?!"

Cung Linh cố ý nói.

Tô Trạch Lạc nghĩ thầm chụp anh đại đầu quỷ a, ít nhất...... Ít nhất nhân lúc hiện tại không có ai...... Hôn...... Hôn một chút đi. Tô Trạch Lạc càng nghĩ mặt càng hồng. (Ôi~)

Tuy sắc trời có chút tối, nhưng Cung Linh vẫn thấy được Tô Trạch Lạc mặt đỏ. Trong lòng mỉm cười.

"Đi thôi, tôi đói bụng."

Tô Trạch Lạc trong lòng miên man suy nghĩ thế nào cũng nói không nên lời, tự mình biết mặt đỏ, có chút buồn bực mở miệng.

"Ân?"

Cung Linh lúc này mới duỗi tay đem người ngăn lại, Tô Trạch Lạc khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn. Nhìn đến trên mặt nam nhân kia không giấu đi nụ cười xấu xa, trong lòng tức khắc minh bạch, nam nhân vừa mới lại trêu đùa chính mình, có chút sinh khí(tức giận~) trừng mắt nam nhân.

Cung Linh không nói chuyện, nhìn đôi mắt Tô Trạch Lạc bởi vì sinh khí càng thêm sáng ngời, tay hơi dùng sức ấn Tô Trạch Lạc trên cây, thẳng đến khi lưng Tô Trạch Lạc đặt trên thân cây, Cung Linh mới chậm rãi cúi đầu. Tô Trạch Lạc trừng lớn mắt nhìn hắn, nhìn mặt Cung Linh  cách mình càng ngày càng gần, cuối cùng trên môi một mảnh ướt nóng, mới chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Đây không phải hai người lần đầu tiên hôn môi, đại khái là do hoàn cảnh, Tô Trạch Lạc mạc danh(kỳ diệu, không thể nói rõ~) ngượng ngùng xưa nay chưa từng có.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui