Bao Dưỡng - Xuân Vũ Sa Lạp

Nam nhân ngày thường ăn không ít đậu hủ của cậu, mỗi lần chở cậu ra ngoài ăn cơm ở trên xe hôn hôn, tay to liền theo phía dưới áo thun dò xét tiến vào, ở bên hông qua lại vuốt ve, nếu cậu bất hạnh mặc quần vận động, kia nam nhân còn sẽ vô sỉ đưa tay vào quần. Tuy rằng nam nhân đối cậu làm sự tình hạ lưu, nhưng nhìn hắn tây trang giày da, bộ dáng nghiêm trang, lại vô luận như thế nào đều cự tuyệt không được.

Tô Trạch Lạc có khi cũng thống hận chính mình đối mặt nam nhân rụt rè, tùy tiện như thế, nhưng là, nếu đối tượng là nam nhân này, điểm mấu chốt của cậu đều vì nam nhân tự động lui về phía sau.

"Ân...... Đừng......"

Tô Trạch Lạc bị sờ đến chịu không nổi, đỏ mặt lắc mông muốn né tránh nam nhân, nhưng đối với nam nhân không thể nghi ngờ là một loại khiêu khích khác.

Tay người nọ mang theo ma lực bất tri bất giác đến rút đi quần lót cậu, quần lót treo giữa hai chân cảm giác càng thêm làm người cảm xấu hổ. Tô Trạch Lạc không tiết tấu tiếp tục giúp nam nhân xoa tóc, tay hắn khống chế Tiểu Tiểu Tô không nhanh không chậm loát động, một tay khác tới đáy chậu nhẹ nhàng vuốt ve, còn thỉnh thoảng cọ qua tiểu cúc hoa kiều nộn.

"Ân ~"

Tiểu xử nam Tô Trạch Lạc hoàn toàn không chịu nổi trực tiếp khiêu khích như vậy,động tác trên tay nam nhân dùng sức nhanh hơn, Tô Trạch Lạc căn bản vô pháp bình tĩnh mà tiếp tục giúp nam nhân lau tóc, bất quá tóc người nọ cũng lau không sai biệt lắm. Khăn lông trong tay bất tri bất giác rơi xuống, tay Tô Trạch Lạc đáp lên hai vai nam nhân, cảm nhận khoái cảm xa lạ, nam nhân càng động càng nhanh, chỉ chốc lát sau Tô Trạch Lạc liền hét lên một tiếng bắn ra.

"Hư hài tử, làm dơ quần áo tôi đâu......"

"......"

Tô Trạch Lạc còn trong dư vị cao trào không phản ứng, liền nghe được nam nhân đáng giận nói, vừa xấu hổ vừa buồn bực, cúi đầu hung tợn trừng mắt nam nhân.

Chỉ là hai mắt mang hơi nước một chút lực uy hiếp cũng không có, ngược lại câu nhân tâm ngứa ngáy khó nhịn.

"Ngoan......"

Lời nam nhân mềm nhẹ như là xuân dược, truyền tới Tô Trạch Lạc khiến cậu không tự chủ mềm thân mình.

Nam nhân bế lên hai chân Tô Trạch Lạc nhũn ra, đem cậu đặt lên giường, cúi đầu bắt đầu chậm rãi nhấm nháp bữa tiệc lớn.

Đầu tiên là khẽ hôn trên trán, tiếp theo là đôi mắt nhỏ, Tô Trạch Lạc không kìm chế được run rẩy lông mi, Cung Linh dùng đầu lưỡi nhẹ quét lông mi thật dài hơi cong. Tô Trạch Lạc nắm chặt khăn trải giường, từ đáy lòng cảm thấy, nếu vừa mới bắt đầu đã bị Cung Linh khiêu khích phải kêu ra quá mất mặt.

Cung Linh quét lông mi lát sau tiếp tục đi xuống, khẽ cắn một ngụm cái mũi tú khí, sau đó là môi no đủ màu sắc hơi nhạt. Tay Cung Linh chống ở hai bên Tô Trạch Lạc, đùa giỡn mà liếm môi đáng yêu một chút, giống như thúc đẩy khúc nhạc dạo, tiếp theo liền đem môi hắn hoàn toàn dán lên. Tô Trạch Lạc hơi hơi mở miệng, dễ dàng cho Cung Linh tiến thêm một bước xâm nhập.

Cung Linh không phụ kỳ vọng, ở trong miệng Tô Trạch Lạc một trận quét ngang, Tô Trạch Lạc ngăn chặn xúc động muốn duỗi tay ôm Cung Linh, cậu không nghĩ chính mình cơ khát như vậy.

"Bảo bối, vươn đầu lưỡi ra."

Cung Linh hôn một hồi mới rời khỏi môi Tô Trạch Lạc. Tô Trạch Lạc nghe lời duỗi đầu lưỡi.

"Thật ngoan......"

Cung Linh cười nhẹ một tiếng, không đợi Tô Trạch Lạc đem đầu lưỡi thu về liền ngậm lấy, kéo vào miệng hắn trêu đùa.

Tô Trạch Lạc miệng vô pháp khép kín, hơn nữa Cung Linh kích thích, nước bọt dọc theo khóe môi chảy ra.

"Ngô ngô ngô......"

Chờ đến khi Tô Trạch Lạc bị hôn sắp hít thở không thông, Cung Linh mới lưu luyến buông tha cậu, tiếp tục đi xuống thăm dò.

Tinh tế cằm, hầu kết nho nhỏ, sau đó là...

Bởi vì giãy giụa mà áo ngủ hơi hơi hỗn loạn... Bên trong ẩn như hiện...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui