Bao Giờ Cũng Cứu Lầm Người


Trần Nhan Linh đương nhiên thuê phòng tốt nhất trong khách điếm, sau bình phong là một chiếc giường lớn mềm mại.

Trần Nhan Linh ôm Chử Giáng, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường.
Chử Giáng duỗi tay câu lấy cổ Trần Nhan Linh, nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Thế nào? Muốn ta ấm giường cho ngươi?”
Bị Chử Giáng câu lấy, Trần Nhan Linh liền không thẳng eo nổi.

Chử Giáng vững vàng nằm trên giường, nhưng Trần Nhan Linh còn phải cong eo, bất đắc dĩ chống tay cạnh Chử Giáng, cả người coi như nằm hờ trên người Chử Giáng.
“Ngươi đây là đang câu dẫn ta.” Trần Nhan Linh cổ họng khô, mỗi chữ nói ra đều mang theo ý sắc tình.
“Ta đây là đang chỉ dẫn ngươi.” Giọng Chử Giáng trầm thấp gợi cảm, cánh tay trắng nõn non mềm của nàng vẫn vòng qua cổ Trần Nhan Linh, ngón tay lúc thì khẩy nhẹ, lúc thì khẽ vuốt gáy nàng.
Hành động này không khác gì châm ngòi thổi gió, khiến cho ngọn lửa dục vọng trong lòng Trần Nhan Linh bùng cháy càng thêm dữ dội.

Trần Nhan Linh trước khi áp xuống liền lập kết giới quanh phòng.

Nếu ai dám mạnh mẽ xâm nhập kết giới của tu sĩ Hợp Thể kỳ, vậy chính là phải trả giá bằng tính mạng
Thế nên Vệ Minh Hàm theo sát mà đến chỉ có thể sắc mặt âm trầm canh giữ ngoài phòng, hắn ngay cả tiếng động bên trong cũng không nghe được, nhưng hắn cứ có trực giác rằng hai người bên trong tuyệt đối không đơn thuần.
Hắn tức tới mức muốn đánh nát kết giới! Đáng tiếc hắn mới Hoá Thần, kém hơn Hợp Thể quá nhiều, chỉ đành bất lực.

Hắn đứng ngoài trong chốc lát, thật sự không nghe thấy gì bên trong, rốt cuộc cười lạnh xoay người rời đi.
Chạng vạng, Chử Phong sắc mặt lạnh băng như kết tầng sương, người Chử gia đi theo phía sau hắn, bao gồm Chử Hoài.

Đoàn người hùng hổ hướng tới khách điếm chỗ Trần Nhan Linh.
Nhận thấy đây có thể là kết giới do đại năng Luyện Hư lập ra, Chử Phong lạnh mặt hỏi: “Ngươi nói Giáng nhi bị một nữ tử bắt đi?”
Vệ Minh Hàm vẻ mặt ôn hòa gật đầu: “Đúng vậy, bá phụ, ta tận mắt nhìn thấy các nàng vào căn phòng này, chưa từng ra khỏi cửa.”
Vệ Minh Hàm tu vi không đủ, còn chưa phát hiện đây là kết giới của tu sĩ Hợp Thể kỳ, hắn chỉ có thể mơ hồ cảm thấy người bày ra kết giới tu vi cao hơn hắn rất nhiều.
Chử Phong âm thầm cắn răng, nhưng lúc nói chuyện vẫn phải duy trì uy nghiêm: “Đây ít nhất cũng là kết giới của tu sĩ Luyện Hư kỳ, Giáng nhi sao lại trêu chọc người như vậy?”

“Tiểu sinh thấy Giáng nhi và nàng kia nói chuyện với nhau rất tự nhiên, dường như là người quen.”
Vệ Minh Hàm cũng nhận thấy sắc mặt Chử Phong không dễ nhìn, hắn chưa kịp nói thêm thì Chử Hoài đã đứng dậy, chỉ vào phòng khinh thường nói: “Hai nữ nhân bên trong có gì mà làm? Mau kêu Chử Giáng ra, nói cha ta có việc tìm nàng.”
Chử Hoài nói xong, nhưng mấy hộ vệ Chử gia vẫn không động thủ, tận lúc Chử Phong lạnh mặt gật đầu, bọn họ mới tản ra vây quanh phòng.

Trong số hộ vệ Chử gia có một tu sĩ Luyện Hư sơ kỳ, hắn mặt mày thanh tuấn, mỗi tội lệ khí giữa mày rất nặng, dù là Chử Hoài cũng e sợ hắn.
Chử Phong tuy cảm thấy tu sĩ Luyện Hư không thể chọc, nhưng hắn cũng không phải không có át chủ bài.
Hộ vệ Luyện Hư rút bội kiếm của mình, quán chú linh lực vào kiếm.

Thân kiếm dần dần rung động, hắn vung kiếm đâm một nhát giữa không trung, mũi kiếm chỉ thẳng vào một điểm trong kết giới của Trần Nhan Linh.

Kiếm khí lập tức xông thẳng tới chỗ kia, mang theo mười phần linh lực của hắn.
Lúc Trần Nhan Linh lập kết giới cũng không dùng nhiều linh lực, bị kẻ khác ngộ nhận là tu sĩ Luyện Hư cũng không ngoài dự đoán.
Lúc đám người bên ngoài tới, linh thức của nàng đã cảm nhận được, vậy nên chuyện kết giới bị phá nàng đã sớm biết.
Chử Hoài thấy kết giới vừa vỡ liền hùng hổ rống to: “Chử Giáng ngươi ra đây cho ta! Cả ngày đàn đúm với bọn chẳng ra gì, quả thật ném hết mặt mũi Chử gia ta!”
Nhưng bên trong không ai để ý đến hắn, cửa phòng đóng chặt.

Một ngọn gió thổi qua, người Chử gia căng thẳng tới mức một cây châm rơi xuống hẳn cũng đủ kinh động bọn họ.

Ở đây ngoại trừ Chử Hoài ai cũng tư thế sẵn sàng đón quân địch, dù sao đây là tu sĩ Luyện Hư kỳ, lỡ như người nọ điên lên liền không xong.
Cửa gỗ bị gió thổi mỡ, phát ra tiếng “kẽo kẹt”, Trần Nhan Linh không chút hoang mang ra khỏi phòng.
Nhưng phía sau nàng không một bóng người, ngay cả giường cũng vô cùng ngăn nắp.
Trần Nhan Linh ngụy trang thành nam tu, mặc một bộ trường bào đen viền vàng, tóc đen dài vấn cao, thân hình cao thẳng, hàng lông mày sắc bén, chỉ một ánh mắt liền đủ để vị hộ vệ Luyện Hư kia cảm thấy uy áp.
Đây đâu phải là nữ nhân kỳ quái Vệ Minh Hàm nói, rõ ràng là một nam tu Luyện Hư kỳ.
Trần Nhan Linh sắc mặt giận mà không phát mọi người đều nhìn ra, khiến bọn họ không dám nói tiếng nào.
Chử Phong dù gì cũng là gia chủ Chử gia, huống hồ chính hắn là Luyện Hư sơ kỳ, tuy rằng Trần Nhan Linh thoạt nhìn thực lực bức người, nhưng nàng cũng không thể lấy một địch hai.


Chử Phong mặt không biến sắc, tươi cười làm người ta không chỉ trích được gì.
“Không biết tôn tính đại danh các hạ là gì? Tu sĩ Luyện Hư thật là khó được, có thể nhận thức các hạ là may mắn của Chử mỗ.”
Trần Nhan Linh mở miệng cũng là giọng nam: “Vậy đạo đãi khách của gia chủ Chử gia là hủy kết giới người khác, bức cho ta trong lúc tu luyện cũng không thể không ra đón chào?”
Chử Phong thầm mắng Vệ Minh Hàm rách việc, hắn tuy nhìn ra Vệ Minh Hàm có chuyện giấu giếm, nhưng hắn cũng không hoài nghi chuyện Vệ Minh Hàm nói Chử Giáng bị người bắt đi, không ngờ trong phòng của tu sĩ Luyện Hư này hoàn toàn không có Chử Giáng.
Bọn họ đã canh giữ quanh khách điếm, dù Chử Giáng mọc cánh cũng không thể biến mất không dấu vết.
Vậy cuối cùng chỉ có một khả năng: Chử Giáng vốn không ở đây.
Chử Phong tạ lỗi với Trần Nhan Linh, cũng mời nàng tới phủ Chử gia làm khách.
Trần Nhan Linh hừ lạnh một tiếng, không cự tuyệt, chỉ nói đợi nàng tâm tình tốt lên mới đi Chử gia.
Chử Phong tặng một viên đan dược trân quý làm quà bồi tội.

Nếu Chử Giáng không ở đây, vậy hắn không cần phải kết thù với một tu sĩ Luyện Hư, huống hồ tu sĩ này nhìn hơi quen mắt, hẳn là tu sĩ của đại gia tộc nào, người như vậy không thể đắc tội được.
Trước khi người Chử gia rời đi, tên hộ vệ Luyện Hư kia quay đầu lại nhìn Trần Nhan Linh.
Trần Nhan Linh híp mắt phượng đối mặt hắn, chỉ cái liếc mắt này đã đủ làm hắn nhanh chóng quay đầu lại, không nhịn được mà lạnh cả người.
Linh thức tra xét thấy tu sĩ tu vi cao chung quanh đều rời đi, bấy giờ Trần Nhan Linh mới trở về phòng, đóng cửa lại.
Trong căn phòng trống rỗng đột nhiên xuất hiện một nữ tử hồng y tán loạn.
Chử Giáng không chút để ý mà sửa sang lại y phục mình, không chút hoang mang mà nằm về trên giường.
“Vệ Minh Hàm đó còn biết cáo trạng?” Nàng mị nhãn như tơ, vén lên một sợi tóc lạc ra sau tai, nói: “May mà ta có nhẫn Hỗn Độn, bằng không quả thật sẽ bị hắn âm một phen.”
Trần Nhan Linh cười ngồi xuống bên người nàng: “Không ngại, tất cả bọn họ thêm lên ta cũng xử lý được.”
Ánh mắt Chử Giáng thoáng hiện do dự, nàng nói: “Tu sĩ Hợp Thể kỳ, đúng thật làm được… Ngươi thật sự là ma tu?”
Trần Nhan Linh nghe thế, bất đắc dĩ nói: “Hẳn là vậy, nhưng ta chưa từng tiếp xúc ma tu, ta cũng chưa từng nhập ma, là ma khí này tự mình tìm tới cửa.”
“Hừ, ta đọc thật nhiều thư tich lại chưa từng thấy ma khí chủ động như vậy bao giờ.”
Chử Giáng cười lạnh nói, nàng sửa sang lại xiêm y xong mới âm thầm ảo não.


Nàng sao lại không chịu được mỹ sắc dụ dỗ như vậy? Thế mà lại làm chuyện xấu hổ kia với một ma tu không rõ thân thế.
Trần Nhan Linh cũng không vội tranh cãi, chỉ từ từ kể ra lý do thoái thác mình đã sớm chuẩn bị: “Ta vốn là một cô hồn du đãng trên thế gian, không ngờ ý thức vừa thanh tỉnh liền ở trong thân thể này, thành Đại đệ tử của Không Trần.

Lúc khiêu chiến trưởng lão trong môn phái, ta thấy trong mắt Đại trưởng lão thoáng hiện ma khí, hắn đã nổi lên sát tâm, nhưng ma khí kia lại đột nhiên bay vào thân thể ta, sau đó ta tu vi bạo tăng, phản sát Đại trưởng lão.

Lúc trong bí cảnh, ta cũng là mượn sức mạnh của ma khí để giết Thần thú, Kỳ Tiêu là tự mình tìm chết.

Ngoài chuyện đó ra, ta chưa từng giết lầm một ai.

Nếu như vậy coi là ma tu, ta không lời nào để nói.”
Nền giáo dục từ nhỏ đến lớn nói cho Chử Giáng, tuyệt đối không thể tin tưởng một ma tu, huống chi là ma tu lợi dụng mỹ sắc dụ dỗ nàng.
“Chỉ bằng cái miệng của ngươi, ta sao tin ngươi được?”
Ngoài mặt nói như vậy, nhưng thật ra Chử Giáng đã tin Trần Nhan Linh hơn phân nửa.

Nàng cũng không nói rõ vì sao mình lại tín nhiệm Trần Nhan Linh như vậy.

Rõ ràng nàng không tài nào ưa nổi Trần Nhan Linh như cục đá lạnh lúc đầu, sao giờ đổi tâm lại khiến nàng thấy người này đáng yêu hơn rất nhiều.
Trần Nhan Linh thay Chử Giáng vuốt phẳng nếp nhăn trên y phục, nói: “Ta tuyệt đối sẽ không lừa ngươi.

Ngoài ra, ta vừa phát hiện một chuyện khác thường ở chỗ đóng quân ngoài thành của Chử gia.”
Chử Giáng nhăn mày, nghe Trần Nhan Linh kể lại việc người Chử gia bắt cóc nữ tử.
“Việc này thật chăng?” Chử Giáng ngồi trên ghế, tay không tự giác mà nắm chặt Thường Ngọc.
Trần Nhan Linh rót cho nàng ly trà, đẩy đến trước mặt nàng: “Nếu doanh trại ngoài thành không phải người Chử gia, vậy việc này là giả.”
Các nàng đều biết, quân ngoài thành chắc chắn là người Chử gia.
Chử Giáng thừa dịp trời tối trở về Chử gia, ngày hôm sau nàng không theo Vô Uyên môn xuất phát, mà đi theo đội ngũ Chử gia, Chử Hoài cũng ở bên cạnh nàng, vẻ mặt hắn trông thật đắc ý.
Trần Nhan Linh đứng trong một môn phái kiếm tu, ẩn tàng tu vi.

Nàng thật tinh tường thấy được Chử Giáng cực kỳ lãnh đạm đứng bên Chử Phong, còn có tên Vệ Minh Hàm đáng ghét xum xoe cạnh đó.
Dường như nhận thấy sát khí Trần Nhan Linh phát ra, Chử Giáng vừa quay đầu lại liền đụng phải tầm mắt Trần Nhan Linh.


Chử Giáng vô cùng cẩn thận mà khẽ lắc đầu, nếu không phải Trần Nhan Linh coi như ăn ý với nàng, phỏng chừng thật sự không hiểu động tác này.
Trần Nhan Linh chỉ đành áp sát ý xuống, tiếp tục ẩn núp trong môn phái nhỏ.
Cửa vào bí cảnh Hắc Hồ do người Chử gia canh gác.

Mỗi người vào có thể lĩnh một viên Tị Thủy châu từ người Chử gia, thứ này tuy không phải trân phẩm gì, nhưng mỗi người đều phát một viên vẫn đủ chứng tỏ Chử gia tài lực hùng hậu.
Vô Uyên môn dù mất đi Đại đệ tử thủ tịch nhưng cứ như không chuyện gì xảy ra, Chúc Vân vẫn nhàn nhã mà dẫn dắt các đệ tử tiến vào Hắc Hồ.
Cửa vào bí cảnh cách khá xa chỗ Trần Nhan Linh lẻn vào.

Dưới hồ có rất nhiều thủ vệ quân, người trên bờ loáng thoáng thấy được một đám bong bóng khi trong suốt dưới nước, thoạt nhìn thật giống đang mở tụ hội gì đó.
Cửa vào nằm trong một lốc xoáy đen như mực, từng người xếp hàng sau nối trước mà tiến vào, không thể đồng thời tiến vào nhiều người.
Vì thế tới lúc Trần Nhan Linh đi vào, bên người nàng không còn một bóng người.
Xem ra sau khi mỗi người đi vào đều sẽ bị truyền tống tới khu vực khác nhau.

Bí cảnh này càng giống một sơn động thật lớn, đỉnh động cao vô cùng, bên vách là các loại đá đủ mọi màu sắc nhô lên so le không đồng đều.

Nước tích trên nhũ đá rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thật nhỏ.
Ngọc Mẫu an ổn nằm trong túi Càn Khôn của Trần Nhan Linh, hoàn toàn không chút dấu hiệu nóng lên, ít nhất chứng tỏ Thịnh Vũ Ca tạm thời không nguy hiểm gì, nhưng Chử Giáng thì sao?
Đáng tiếc nàng chỉ có một đôi ngọc Tử Mẫu, tuy nàng hỏi khắp nơi cũng chưa từng tìm được đôi thứ hai.

Đôi này không biết nguyên thân lấy được từ nơi nào.

- ----
Dany: Thật ra mình đọc truyện này cũng lâu rồi, giờ edit lại mới thấy truyện hơi sạn, nhưng không sao, làm gì có ai hoàn hảo chứ.

À tui nói thật bà Giáng rớt hết liêm sỉ rồi =))) Ai câu dẫn ai trời? =)))))
Thôi, hai đứa đều rớt mọe liêm sỉ, bà Linh rớt từ thế giới đầu, bà Hi từ thế giới này =))
Lại điểm danh Hòn Hóng nòe =)).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận