Bao Giờ Em Muốn Gả Cho Anh FULL


“Aiz, sư muội à, gần đây mặt em đầy nét xuân, sắc mặt hồng hào, xem ra anh kê đơn thuốc cho Ngôn Tế Thời không phải là cho không mà!” Từ Hạc Thu phe phẩy cái quạt xếp mới mua chậm rãi bước vào phòng làm việc của Lương Thần.
Tên này đang tìm chuyện đây mà, phải kiên nhẫn.

Không được đáp lại, đáp lại sẽ nguy to.
Cô hít sâu và coi Từ Hạc Thu như người vô hình, cô cúi đầu tiếp tục làm việc.
Trước yêu cầu mãnh liệt của Ngôn Tế Thời, hai người bèn mời bạn bè ăn một bữa cơm xác định danh phận.

Và Từ Hạc Thu bắt đầu phát bệnh kể từ khi bữa cơm đó, cả người bị kích thích đến biến dạng, mũi không ra mũi, mắt không ra mắt, luôn thích,kiếm chuyện bới móc.

Thế nhưng, ngẫm nghĩ cũng thấy phải, phóng đại hạnh phúc trước kẻ thất tình thật sự không có tí nhân đạo nào.
Lương Thần lùi một bước, tâm trạng như trời cao biển rộng, không chọc nổi liền tránh.

Nhưng không phải cô muốn tránh là có thể tránh được TOT.
“Uầy ôi, ai ấy nhỉ, Phương Đông lại đây.” Từ Hạc Thu gấp quạt, ngoắc tay gọi Phương Đông đi ngang qua cửa phòng làm việc của Lương Thần: “Giúp anh một chuyện được không?”
“Không vấn đề gì ạ! Anh Từ anh nói đi.” Phương Đông không có nhiều kinh nghiệm nên sống rất trượng nghĩa, chưa suy nghĩ đã đồng ý ngay tắp lự.
“Phiền cậu tìm đơn thuốc mà tôi kê cho Ngôn Tế Thời lúc trước nhé!” Từ Hạc Thu quàng vai cậu, nháy mắt lớn tiếng dặn dò.
Bởi vì nhiều lần Ngôn Tế Thời tới đón Lương Thần tan việc đều mang thức ăn đến cho mọi người trong phòng khám bệnh nên Phương Đông cũng coi như biết anh.
“Được ạ, em tìm rồi đưa anh sao anh Từ?” Phương Đông là một đứa bé ngoan.
“Không cần không cần, cậu nhìn xem.” Từ Hạc Thu lắc cái quạt, điệu cười bỉ ổi: “Anh luôn có cảm giác mình không chú ý khi kê đơn thuốc, bởi vậy không biết có phải bất cẩn thêm thuốc có chứa thành phần kích dục hay không.”

Lương Thần tiện tay ném ống đựng bút trên bàn qua, cười mắng: “Em khinh bỉ Từ Hạc Thu anh! Đừng làm ô nhiễm tâm hồn trong sáng của cậu ấy nữa!”
“Nếu tâm hồn cậu ấy trong sáng vậy thì tâm hồn anh trống rỗng từ lâu rồi.” Từ Hạc Thu phản ứng nhanh cầm quạt cản lại ống đựng bút làm nó rơi xuống đất, bình thản trả lời: “Nói sau đi, người khinh bỉ anh nhiều lắm, em thì đã là gì?”
“Tâm hồn anh trống rỗng á? Em thấy đầu óc anh trống rỗng thì đúng hơn!”
Phương Đông im lặng và chỉ nhìn hai người đùa giỡn, cuối cùng cậu rút ra một kết luận, thanh niên như mình không tài nào hiểu nổi thế giới của họ, nên lẳng lặng chuồn đi thì hơn.
Phương Đông đóng cửa nhẹ nhàng cũng kết thúc đoạn đối thoại không dinh dưỡng của hai người bên trong, vẻ mặt Từ Hạc Thu đầy ý cười nham hiểm, thuận tiện ngồi xuống vị trí đối diện Lương Thần.

Hai người ngồi đối diện nhau, trong không khí trầm lắng này Từ Hạc Thu dần dần thu lại nụ cười.

Anh để quạt xuống rồi rút một cái bút trong ống đựng bút gần đó, tay trái tuỳ tiện viết viết vẽ vẽ trên đơn thuốc trống không.
Lương Thần đoán anh có tâm sự nên chẳng muốn bóc mẽ, chỉ nói: “Anh có quyền giữ im lặng nhưng mỗi một câu anh nói cũng sẽ không trở thành di ngôn.

Đừng làm vẻ mặt đừng lạ lùng như thế, không có ai nhìn đâu.”
Có chuyện thì tấu, không có thì bãi triều.
“Aiz anh nói rồi mà, sao em lại không có chút tò mò nào thế!” Từ Hạc Thu bị đánh bại nhoài người lên mặt bàn.
“Anh cho là ai cũng giống như mình à? Thật sự chẳng biết suốt cả ngày lẫn đêm anh đang tò mò cái gì nữa.” Lương Thần sửa tài liệu trong tay xong rồi bèn để tay lên bàn làm việc: “Nào có lắm chuyện phải tò mò đến thế chứ!”
“Có mà!” Ánh mắt Từ Hạc Thu sáng lên: “Chẳng hạn chuyện…giường chiếu…em và Ngôn Tế Thời…ô ô…”
Lương Thần lập tức xé một mẩu giấy, vo tròn rồi nhét vào miệng Từ Hạc Thu.
“Hừ hừ hứ, người ta có nhu cầu xem phim cũng không được à?” Từ Hạc Thu cúi đầu phun cục giấy ra: “Nếu tình tiết này cũng không có vậy thì sống chung làm gì?”
“Có chuyện thì nói, không có thì biến.” Lương Thần khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt nghiêm túc nhưng trên gò má lại đỏ bất thường.

Cái tên này đang coi mình như đàn ông hả? Chả lẽ ai nói chuyện với anh ta cũng muốn lật bàn như mình ư!
“Đừng nghiêm túc như vậy mà!” Từ Hạc Thu ngẩng đầu lên, cười đùa cợt nhả: “Thói đời khó khăn, sinh thì dễ nhưng sống thì không dễ chút nào.

Con người cũng sắp chết đến nơi còn không cho anh tùy ý nói bậy nói bạ một tí à?”
“Nếu con người ai cũng sống như anh thì quả là không biết xấu hổ, sống tốt thế nào được.” Lương Thần cũng không hỏi, chờ chính miệng anh nói.
Từ Hạc Thu nghiêng mặt, tay trái đang cầm bút nắm lại thành quyền: “Được khen ngợi rồi được khen ngợi rồi, tiểu sinh bất tài, sống sót là phải.

Chẳng qua cuộc sống quá gian nan, vì tay nghề ăn cơm bằng một tay đã quá siêu nên anh đang luyện tập dùng đũa bằng tay trái.”
Cô lườm anh, nhoẻn miệng.
“Được rồi, không lảm nhảm với em nữa, nói chuyện nghiêm chỉnh đây.” Vẻ mặt Từ Hạc Thu nghiêm túc.
Tốt lắm, anh còn biết mình đang lảm nhảm cơ đấy.
Lương Thần giữ nguyên tư thế và bình tĩnh gật đầu, nét đỏ ửng trên mặt từ từ nhạt.
“Anh muốn… mở rộng quy mô phòng khám bệnh.” Giọng nói Từ Hạc Thu nhỏ hơn bình thường rất nhiều.
“Sư huynh, em không ngờ chí hướng của anh lại xa như vậy đấy! Cái nhà này cũng đã ba tầng rồi mà anh còn muốn mở rộng à?” Lương Thần hơi hoảng.
“Ừ.

Là như vậy đấy!” Từ Hạc Thu cười khổ: “Trước đây quả thật anh chẳng nhớ đến nữa…”
Lương Thần không đành lòng, bèn lên tiếng cắt ngang: “Mặc dù bình thường em nói chuyện với anh không biết lớn nhỏ, nhưng nói thật anh mới là ông chủ, quyết định rồi thì làm đi, em vẫn luôn là một nhân viên rất nghe lời.


Nói nghe một chút kế hoạch của anh đi, nếu anh cần kiến nghị thì cứ nói.”
Nói đơn giản, là anh em, em ủng hộ anh.
Từ Hạc Thu xúc động nhìn cô, mang theo chút thẹn thùng, do dự một lúc mới nói: “Anh không cần kiến nghị của em, anh cần viện binh của em.”
Hả?
“Anh đã hỏi Đường Ảnh, đài bọn họ đang chuẩn bị làm một tiết mục điều dưỡng Đông y, cho nên anh định cạnh tranh làm nhà tài trợ.”
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi Lương Thần đã ra quyết định, bình tĩnh nói: “Em vừa tốt nghiệp đã làm cấp dưới của anh, có lẽ trong lòng anh biết rõ em có bao nhiêu tiền.

Anh cần bao nhiêu thì cứ nói đi.”
Thẳng thắn lắm!
Từ Hạc Thu cười khẽ: “Anh rất thích tính cách này của em, vào thời điểm quan trọng nhất có sát phạt quyết định, không thừa thãi tí nào cả.”
“Anh xem đi, như vậy sau này em lớn nhỏ cũng là phía đối tác, anh đừng bày ra dáng vẻ ông chủ tác oai tác quái nữa đấy.

Em đây kiếm tiền tiêu tiền xoay mình làm chủ nhân rồi, rất đáng giá.” Lương Thần cười.
“Lần này cạnh tranh với một bộ xương cứng đấy, gặm được mà cũng không chắc được đâu.” Vẻ mặt Từ Hạc Thu có sự chân thành ôn hòa hiếm thấy: “Nhưng anh vui lắm, chiến hữu của anh là em.”
“Cảm ơn.” Đây là lời ca ngợi tốt nhất.
Từ Hạc Thu đứng lên: “Được rồi, có những lời này của em thì anh càng thêm vững tin, cụ thể thì sau khi tan việc chúng ta bàn tiếp nhé.”
“Vâng.

Nhưng sư huynh này,” Lương Thần cuối cùng cũng tò mò như anh mong muốn: “Sao tự dưng anh lại hăng hái thế?”
Anh bị kích thích à?
“Gặp lại bạn gái cũ.” Vẻ mặt Từ Hạc Thu đau khổ: “Cô ấy lấy chồng rồi.”

“Bạn gái đầu á? Người ta lấy chồng tốt không?”
Có cần sắc bén như vậy không? Tình yêu, tình yêu à~
Từ Hạc Thu tức giận lườm cô, đạp cửa chạy đi, và quên luôn cái quạt trang nhã.
Nhân lúc nghỉ trưa, Lương Thần lại chạy vào phòng châm cứu trị liệu ngủ một giấc.

Chẳng biết cô đã ngủ bao lâu, đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, cô bèn ngồi dậy nhận điện thoại.
“A lô~” Lương Thần vừa tỉnh ngủ giọng nói luôn mơ mơ màng màng khàn khàn mềm mại, tiếng nói biếng nhác êm ái.
“Đánh thức em à?” Giọng nói du dương, hiền hòa.
Là Ngôn Tế Thời.
Đôi mắt Lương Thần mở to, cười nhẹ: “Không đâu, nhân lúc không bận nên ngủ một lát thôi.”
“Buổi tối anh có bữa tiệc, em đi cùng nhé?”
Tên này một khi đã ra khỏi nhà thì nói chuyện làm việc cũng bình thường lắm đấy.
“Không được rồi, buổi tối em đã hẹn sư huynh nói chuyện rồi, anh đi một mình đi!” Lương Thần tiện tay buộc lại mái tóc dài rối tung.
Đang nói chuyện, ngoài cửa lại truyền tới tiếng kêu gào của Phương Đông: “Chị Lương, chị Lương! Chị đang ở đâu thế? Mau ra đây ăn dưa hấu đi! Không thì bị cướp mất đấy!”
Tiếng nói lớn đến nỗi bên đầu kia điện thoại Ngôn Tế Thời cũng nghe thấy.

Lương Thần miễn cưỡng đứng lên, đang chuẩn bị đi mở cửa lại nghe thấy Ngôn Tế Thời nói: “Khoan đã.”
“Sao cơ.” Lương Thần không biết tại sao đứng im tại chỗ.
Một lát sau, Ngôn Tế Thời mới nói tiếp: “Em chờ một chút tí nữa hãy mở cửa.”
“Hả?” Anh nói vậy làm cô hết cả buồn ngủ: “Có chuyện gì à?”
“Anh không muốn người khác thấy dáng vẻ mới vừa tỉnh ngủ của em!” >~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận