Giờ tan làm là cao điểm tắc đường toàn thành phố.
Nắng chiều hoàng hôn mùa hè vẫn chói chang như thế, dẫn theo bao cảm xúc nóng bỏng mãnh liệt bao trùm cả thành phố.
Lương Thần ngồi yên trên ghế phụ, tình cờ ngoảnh đầu nhìn sang Ngôn Tế Thời im lặng như mình, trong lòng cô có cảm giác anh có tâm sự.
Một lát sau, dòng xe cộ uốn lượn cuối cùng đã bắt đầu dịch chuyển chầm chậm, Ngôn Tế Thời khởi động xe, đến lúc đó anh quay sang quan sát người yêu, hỏi: “Sao thế em?”
Không thể không thừa nhận Ngôn Tế Thời có gương mặt rất ưa nhìn, nụ cười tao nhã không hề nhạt nhòa tẹo nào.
Đúng là kiểu người đẹp trai khiến người ta ghen tị.
Trong lòng Lương Thần như nổ ầm lên, theo phản xạ có điều kiện chuyển tầm mắt nhìn thẳng về phía trước, “Có phải anh có gì muốn nói không?”
Anh không gượng ép mình nữa, nụ cười vẫn thường trực trên môi, tâp trung vào việc lái xe: “Rõ ràng là em nhìn lén anh, chẳng lẽ em không muốn nói gì à?”
“Không có mà.” Lương Thần hơi chột dạ.
“Nếu không có chuyện gì, sao em cứ nhìn lén anh?” Ngôn Tế Thời cười tươi, mắt nhìn thẳng phía trước.
Nhìn lén anh là vì có cảm giác hôm nay anh là lạ.
Lương Thần nói thầm trong bụng.
Thật ra chính cô cũng không biết lạ ở chỗ nào, nhưng cô vẫn thấy không đúng.
Ngôn Tế Thời không hỏi nữa, mỗi người mang theo tâm tư của riêng mình đi trên đường cao tốc đến nhà anh chị Lương Thần để ăn cơm.
Ngồi xuống sô-pha trong phòng khách, chị dâu Trần Hải Nguyệt nghiêng đầu thì thầm vào tai Lương Thần: “Em làm thế nào vậy? Trông cái mặt “yêu nghiệt” với cái dáng vẻ sexy đó, đúng là lạ lùng!”
Câu nói đó của Trần Hải Nguyệt không hề có ý “gợi ý”, Lương Thần như bừng tỉnh, cuối cùng cô đã biết lạ ở chỗ nào.
Bảo sao hôm nay cô vẫn luôn có cảm giác Ngôn Tế Thời là lạ, thì ra là…
Hôm nay anh không có tí tinh thần nào.
Hình tượng quý công tử tuyệt vời của Ngôn Tế Thời trong lời nói của người qua đường chính là cảnh đẹp ý vui, yêu nghiệt nhưng tự giữ mình, quả là vẻ đẹp cấm dục của viên minh châu phủ bụi trần
Tuy nhiên!
Đó là khoảng cách an toàn mà anh cố ý vạch ra khi tiếp xúc với người khác mà.
Kể từ khi xác định rõ quan hệ yêu đương với Lương Thần, đã rất lâu rồi chưa thấy biểu hiện này của anh khi đối diện với Lương Thần và bạn bè thân thiết.
Đây rõ ràng là… tuyên bố chiến tranh lạnh?
Kết luận này bất chợt xuất hiện khiến Lương Thần choáng váng, nghĩ nát óc cũng không đoán được ngòi nổ đến từ đâu nữa.
Theo như lời giải thích của mẹ anh thì anh còn chưa biết chuyện quẻ bói.
Còn Lương Thần có thể chắc chắn một điều mình có mất ngủ thật nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn, tuyệt đối không lỡ miệng nói ra cái gì.
Ngoài những điều trên, cô thật sự không đoán được ngòi nổ của cuộc chiến này.
Một bữa ăn không được tính là nặng nề, Trần Hải Nguyệt và Lương Thần tám chuyện trời đất với nhau, còn Lương Đông Vân và Ngôn Tế lại trao đổi về tin tức tài chính.
“Phải rồi Tế Thời.
Nghe nói dạo này cậu có động tác lớn!” Trần Hải Nguyệt bỗng chốc háo hức chuyển sang nói chuyện với Ngôn Tế Thời.
Anh dừng trò chuyện cùng Lương Đông Vân, cười đáp lại: “Hiện đã từ chức, đang bàn giao công việc chị ạ.”
Lương Thần sững sờ, ngước lên nhìn anh.
Chẳng đợi cô hỏi, anh trai cô đã lên tiếng trách vợ mình: “Em nghe ai nói vậy?”
Ặc… Trịnh Phi.
Trần Hải Nguyệt chột dạ không dám nhìn chồng mình.
Xin thần Phật chứng giám, Trần Hải Nguyệt con và Trịnh Phi không có gì đâu.
Tuy nhiên, có một số cảm xúc vụn vặt thời trẻ… của Trần Hải Nguyệt và Trịnh Phi, bề ngoài Lương Đông Vân không để ý lắm.
Song trên thực tế, nó chứa đầy chất nổ.
Ngôn Tế Thời bình tĩnh giảng hòa: “Hải Nguyệt quan hệ rộng và lạ nên không có gì ngạc nhiên khi biết được tin này.
Mà tớ cũng không định giấu.”
Người anh em tốt, có nghĩa khí!
Trần Hải Nguyệt lặng lẽ miết mặt bàn bằng hai ngón tay.
Lương Thần nhoẻn miệng, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt biết cười của anh.
Ngôn Tế Thời có phản ứng nhưng lập tức cụp mắt lại, cất giấu ánh mắt đó đi.
Trái tim Lương Thần như rơi bộp xuống đất, thật sự không biết làm sao.
Anh ấy có biết không?
Lương Đông Vân không gặng hỏi nữa, thay vào đó anh ta quay sang hỏi Ngôn Tế Thời: “Có kế hoạch gì sau khi từ chức không?”
“Kế hoạch gì đây!” Ngôn Tế Thời trả lời vô cùng bình thản.
“Định quay về tiếp quản công ty của nhà à?” Lương Đông Vân cười hỏi.
“Không được à?” Anh bưng bát canh lên uống, nhẹ nhàng như không.
Trần Hải Nguyệt muốn nhổ nước bọt: “Ngôn Tế Thời cậu làm thật đấy à! Định coi gầy dựng sự nghiệp bao năm qua chỉ là cuộc nổi loạn tuổi trẻ hả!”
Còn tưởng hắn có chí khí đàn ông, tự gây dựng nên mảnh trời của riêng mình.
Ngôn Tế Thời không có ý gây gổ, vẫn là nụ cười nhạt thường trực trên môi: “Ờ, tôi dậy thì muộn.”
“Tôi còn tưởng cậu trải qua tuổi dậy thì tương đối lâu mới đúng…” Tư tưởng nhổ nước bọt của Trần Hải Nguyệt thường rất chuẩn xác.
Từ khi nghe Ngôn Tể Thời và Lương Thần yêu nhau, cô luôn muốn vứt câu nói này vào mặt hắn, hôm nay coi như đã thành công, ha ha ha.
Ngôn Tế Thời bất lực giơ tay đầu hàng chịu thua.
Lương Thần không góp vui, bần thần khuấy canh trong bát.
Do Trần Hải Nguyệt đang mang thai nên ăn tối xong không có hoạt động gì, nên hai người ai về nhà người nấy.
Về đến nhà, Ngôn Tế Thời đi sau Lương Thần tiện tay đóng cửa lại, ngả người dựa vào tường ở lối cửa ra vào, đút hai tay trong túi quần, vẻ mặt khó dò.
Lương Thần lặng lẽ thở dài và xoay người đối mặt với anh.
“Em thật sự không nói gì với anh à?”
Ánh đèn dìu dịu phác họa bóng Ngôn Tế Thời, bi thương buồn bã.
Cô nghĩ kĩ song vẫn cố giấu: “Không.”
Ngôn Tế Thời giương mắt nhìn thẳng cô: “Giỏi lắm.
Còn anh có mấy lời muốn nói.”
Lương Thần lặng người nhìn anh, tim đập thình thịch, căng thẳng đến mức mồ hôi thấm ướt cả áo lót.
“Xem ra em nhất quyết không nói cho anh biết việc Vân Hỉ đến tìm em, thậm chí cũng giấu luôn chuyện mẹ anh tìm em.” Ngôn Tế Thời tự giễu: “Anh muốn biết, có phải do anh đã không thể hiện rõ ràng hay không mà để đến nỗi bạn gái anh có suy nghĩ chỉ có mình cô ấy chiến đấu được với loại chuyện này? Hoặc là, ở trong lòng cô ấy, anh không có khả năng bảo vệ người mình yêu?”
Anh ấy đã biết rồi ư? Hay nên nói là anh ấy đã biết được bao nhiêu rồi?
Thế nhưng bây giờ những vấn đề ấy chỉ giống như mây bay.
Trong khoảnh khắc Lương Thần bừng tỉnh hiểu ra cơn giận của Ngôn Tế Thời, thì ra cả ngày hôm nay anh ấy bực bội khó chịu là do mình không ỷ lại vào người ta.
Sau nhiều lần khẳng định lập trường và thái độ của mình, cô vẫn chọn một mình đối mặt.
Ban đầu cô không muốn anh phải khó xử, song thực tế dường như cô tạo cho anh cảm giác bị bỏ rơi, không cần anh nữa.
“Chỉ là em đã quen… tự gánh vác chuyện của chính mình…” Lương Thần bỗng dưng thấy mọi thứ thật lố bịch.
Mẹ anh phí hết tâm tư để con trai mình không biết chuyện này, thế nhưng trong mắt anh mọi chuyện kia chỉ là thứ ngoài lên, cái anh để ý là thái độ che giấu của Lương Thần.
Sự thật này làm Lương Thần không thể chậm trễ.
Giữa hai người chưa bao giờ đối chọi gay gắt như thế này, chưa bao giờ.
Ngôn Tế Thời cất giọng lành lạnh chất chứa sự thất vọng: “Đây chính là quan điểm của em ư? Thứ tình cảm này cũng chỉ là chuyện của cá nhân em hả? Vậy em nói cho anh biết, hai người ở bên nhau có ý nghĩa gì?”
Ý nghĩa hai người bên nhau chính là không phải “anh và em” nữa mà là “chúng ta”.
Lương Thần không thốt nên lời.
“Có phải ở trong lòng em anh chỉ là một người phối ngẫu tiêu chuẩn, chỉ cần anh ở đúng vị trí của mình là đủ rồi không? Em không cần dựa dẫm vào anh, như vậy em có thể tự chiến đấu, vượt qua hết thảy chông gai.
Ở trong mắt em, anh chính là người không có tác dụng lớn, phải không?”
Ngôn Tế Thời cảm nhận như vậy.
Đối mặt với những trở ngại trên con đường tình cảm này, Lương Thần quyết định chỉ dựa vào sức của một người để ngăn cơn sóng dữ, đồng thời nếu người đó không đủ sức thì sẽ sẵn sàng tự buông xuôi tất cả.
Sau khi biết Hồ Vân Hỉ và mẹ mình lần lượt đến tìm Lương Thần, Ngôn Tế Thời vừa hốt hoảng vừa ngạc nhiên nghi ngờ, rốt cuộc cô ấy không đủ yêu cho nên không để ý, hay là từ đầu đến cuối cô ấy cảm thấy mình vô dụng nên không dựa dẫm.
Bất kể sự thật là gì, nó đều khiến anh tổn thương sâu sắc.
“Em chỉ hi vọng anh không phải khó xử…”
Ngôn Tế Thời cười khổ: “Tạo dựng sự nghiệp đều có đam mê, anh biết sẽ có quả báo.
Trước đây anh không quý trọng tình cảm của em, cho nên bây giờ mọi niềm tin và sự dựa dẫm vào anh em đều đã dùng hết.
Tuy bây giờ chúng mình ở bên nhau nhưng em chẳng thể nào giữ lại nó, phải không?”
Lương Thần hoàn toàn không biết nên nói gì.
Bố và sư huynh đều từng nói bản thân cô đối xử mọi chuyện với Ngôn Tế Thời bằng trái tim thủy tinh, có thể đúng là trong tiềm thức của cô Ngôn Tế Thời vẫn là chàng thiếu niên ốm yếu cần mình bảo vệ ở đằng sau như ngày xưa, bởi vậy cô tự cho mình cái quyền gánh vác thay anh.
Vào giây phút này đây, Lương Thần phát hiện ra khoảng thời gian này đắn đo lưỡng lự đã đẩy mình vào cảnh tiến thoái lưỡng nan này.
Đó chính là “cần quyết đoán lại không quyết đoán, làm ngược lại”.
Bây giờ mới kể mọi chuyện ra, có phải đã quá muộn rồi chăng? Sự thất vọng và cơn giận của Ngôn Tế Thời khiến Lương Thần không dám chắc anh có sẵn sàng đứng cùng chiến tuyến với mình nữa hay không.
Đôi khi có một số chuyện giống y lời người xưa nói vậy, sai một li đi một dặm.
Sự rối bời cùng với áp lực tâm lí to lớn trong đầu khiến Lương Thần đưa ra một quyết định sai lầm.
Cô cắn môi, hỏi dò: “Vậy bây giờ anh muốn sao đây?”
“Đó là những gì em muốn làm, phải không? Chẳng lẽ dạo này thái độ của em không quan trọng bằng cảm xúc của anh phải không?” Ngôn Tế Thời dữ dằn hẳn lên.
Vẻ mặt lạnh lùng kiên quyết và thái độ không phối hợp ấy làm cho Lương Thần tủi thân đến mức bốc hỏa, không kiềm chế được cao giọng lên: “Bây giờ anh thất vọng về em lắm phải không? Nếu anh thất vọng đến nỗi không thể chịu đựng được nữa…”
Cô ốn không muốn thốt ra những lời nói tổn thương chất chứa trong lòng, thế nhưng lời đã thốt ra chẳng thể thu lại.
Cả đời này Lương Thần chỉ yêu một người Ngôn Tế Thời, dẫu có tức giận cũng không nỡ chia tay.
Phải, là không nỡ.
Nước mắt trào lên khóe mi, suy cho cùng người luôn dũng cảm và mạnh mẽ như cô vẫn là con gái.
Cô bất lực, loại cãi nhau nhạt nhẽo này, hay bỗng dưng tổn thương nhau, rốt cuộc nó là vì cái gì cơ chứ!
Anh giận dữ nhìn cô, hạ giọng: “Anh biết em muốn nói cái gì.
Anh mãi mãi không bao giờ nói ra hai chữ đó, và hy vọng em cũng vậy.”
Dứt lời, anh quay đi mở cửa rồi ra ngoài.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại như một chậu nước lạnh giội thẳng xuống Lương Thần, lạnh đến thấu tim.
Hết chương 31.