Từ bé Lương Thần đã nhận sự giáo dục đòn roi của sư phụ nên cô vẫn cho rằng mình sẽ không ganh đua hơn kém với người ta.
Nhưng sự thật chứng minh, dù chỉ còn một người thì vẫn sẽ có lúc bạn bị mỡ lợn làm mờ tâm trí.
Thông thường càng biết mình sai thì theo bản năng sẽ càng thêm ương ngạnh để giấu đi sự chột dạ của mình.
“Xem kìa, bị anh nói trúng rồi hả?” Từ Hạc Thu ngồi ngay ngắn nghe tình hình của Lương Thần, khoanh tay trước ngực nhìn cô: “Anh đã nhắc em không nên có trái tim thủy tinh như vậy rồi mà!”
Lương Thần đến chết còn mạnh miệng: “Anh toàn chế giễu em thì có! Coi như em thừa nhận anh đoán đúng, nhưng anh cũng đâu có nói cho em anh ấy sẽ có phản mạnh như vậy chứ!”
Từ Hạc Thu hừ lạnh: “À, vẫn còn sức ngụy biện cơ đấy! Cái này mà còn cần người khác nói cho nữa à? Đây là chuyện bình thường.”
“Stop đi, bình thường cái gì, có thể ăn không?” Anh phải làm Gia Cát Lượng nói rõ chứ, ai biết anh còn giữ lại đoạn sau.
“Bình thường chính là… đàn ông ai cũng có tự trọng được chưa!” Từ Hạc Thu lườm cô: “Sao em không làm nũng hả? Em chỉ cần nhún nhường tí thôi, nói nhẹ nhàng đôi câu là được rồi.
Bình thường dù gió thổi em vẫn bất động, thế bây giờ là sao hả?”
Xúc động là ma quỷ mà.
“Tại sao em phải mềm mỏng, rõ ràng thái độ của anh ấy cũng chẳng khiến người khác vui vẻ.
Anh cũng đã nói không phải chuyện lớn thế mà dáng vẻ ôm đầu đau lòng của anh ấy giống như em mang tội ác tày trời vậy.” Thật ra thì Lương Thần có chột dạ nhưng cô vẫn kiên quyết không chịu yếu thế.
Từ Hạc Thu nheo mắt nhìn cô lắc đầu.
Suy nghĩ kỹ một chút, hình như sau khi yêu Ngôn Tế Thời, tính tình Lương Thần càng giống rất nhiều cô gái được người yêu chiều chuộng.
Trước kia khí thế bao nhiêu, lại còn lạnh lùng thoải mái chứ, chậc chậc.
“Được rồi, anh cũng lười phí sức, đỡ cho em giận cá chém thớt anh, sao cũng được.” Từ Hạc Thu từ bỏ việc khơi thông tư tưởng cho cô, không thể tức giận người không có lý trí được, “Thế tiếp theo em định làm gì?”
“Em chẳng có dự định gì cả, nên làm gì thì làm cái đó thôi.” Lương Thần nhoài người trên bàn.
Từ Hạc Thu đứng lên: “Ờ, chuyện của em thì tự mình giải quyết.
Lát nữa Triệu Húc Ninh sẽ tới đây, em đến phòng làm việc của anh để chúng ta nói chuyện phòng khám bệnh đấy nhá.”
Buổi so sánh kế hoạch lần trước ở đài truyền hình coi như bị người ta xếp đặt, kế hoạch ban đầu của Từ Hạc Thu bị ảnh hưởng nhưng cũng không thể dập tắt ý chí của anh.
Sau khi ngủ đông một thời gian, anh quyết định cho ra sân phương án thứ hai.
Chốc lát sau, ba người vào phòng làm việc của Từ Hạc Thu.
Sau khi nghe anh thao thao bất tuyệt, Triệu Húc Ninh hỏi một câu khái quát toàn bộ suy nghĩ của anh: “… Cho nên chúng ta chữa bệnh từ thiện sao?”
À, chữa bệnh từ thiện, cái từ này hình như chỉ xuất hiện trong phim cổ đại.
“Ừ.
Anh nghĩ công ty lớn có nhiều tiền thật đấy nhưng chúng ta cũng có ưu thế, chính là thuyền nhỏ quay đúng hướng.” Từ Hạc Thu tràn đầy lòng tin: “Chúng ta muốn tiên lên từ quần chúng thì phải xuất phát từ chính họ.”
Lương Thần gật đầu, nói với Triệu Húc Ninh: “Tuy sư huynh tớ hay nói nhảm nhưng ít ra nói có lí.”
Triệu Húc Ninh nghĩ ngợi rồi quyết định theo số đông: “Tớ đồng ý.
Nhưng tớ có thể làm gì…?” Dù sao cô cũng là đối tác nên cô không muốn mặc kệ ông chủ!
“Yên tâm đi, anh đã xem xét cẩn thận và cân nhắc kĩ lưỡng rồi.
Ngoài việc khám bệnh cho người khác thì em làm gì cũng được.” Từ Hạc Thu cười như nhà tư bản.
Triệu Húc Ninh nửa vui nửa buồn, bắt chước quảng cáo trà sữa nói: “Hóa ra em là cao su vạn năng đấy.”
“Cuối cùng anh có thể bóc lột em rồi.” Từ Hạc Thu đáp lại.
Thật khó để cười, quá bướng bỉnh.
“Em không sao đâu, mọi người đừng lo lắng.” Cô hiểu rõ sự quan tâm của bạn bè.
Lương Thần cười gượng, tỏ ý mọi người cứ bàn chuyện công việc tiếp đi, không cần quan tâm mình đâu.
Từ Hạc Thu và Triệu Húc Ninh nhìn nhau không biết làm sao, thở dài: “Được rồi.
Vậy thì quyết định như vậy, mọi người chuẩn bị thật tốt nhé.
Anh Thần này, em hãy giao công việc của mình cho người khác, trong khoảng thời gian này ba chúng ta phải chạy đến nhiều nơi đấy.”
Đây chính là chỗ khám bệnh thực tế, làm ông chủ cũng không thể chỉ bày mưu lập kế.
“Vâng ạ.”
“Triệu Húc Ninh, em không có vấn đề gì chứ?”
Triệu Húc Ninh nắm chặt tay: “Anh cứ yên tâm chuẩn bị! Em không sao mà.”
“Chuyện so sánh kế hoạch lần trước đã qua rồi, em đừng quá để trong lòng.” Từ Hạc Thu hiếm khi nói chân thành: “Con đường nào cũng dẫn đến La Mã, chúng ta chỉ để ý con đường của mình thôi không cần để ý đến người khác có đáp trực thăng hay không.”
“Vâng.” Triệu Húc Ninh hơi xấu hổ vì tính háo thắng của mình.
Quả nhiên cô vẫn thiếu kinh nghiệm xã hội, một chút việc nhỏ đã mất kiên nhẫn rồi.
“Giám đốc Trương, cảm ơn chị.” Lương Thần nhận lại hồ sơ đã ký xong ở trên bàn, mỉm cười đứng lên bắt tay với người phụ nữ trung niên đối diện.
Mấy ngày bôn ba liên tiếp cuối cùng cũng có chút thu hoạch, không uổng phí công sức của ba người dường như bị lột một lớp da.
Người phụ nữ trung niên ôn hoà cười vỗ vỗ tay cô: “Chữa bệnh từ thiện là chuyện tốt đối với tổ chức chúng tôi mà, tôi nên cảm ơn cô mới đúng.”
“Chị khách khí rồi.
Thẳng thắn mà nói, chúng tôi rốt cuộc vẫn là kinh doanh, động cơ cũng không cao cả gì.” Đối mặt với người bề trên nhã nhặn, Lương Thần luôn rất thẳng thắn.
“Người trẻ tuổi có thể kinh doanh giống như các cháu là rất tốt, ít nhất các cháu tình nguyện gánh vác một chút trách nhiệm xã hội để đổi lấy cơ hội làm ăn, điều này khiến người ta rất vui mừng.” Giám đốc Trương khen ngợi nửa giả nửa thật.
Lương Thần lễ phép tạm biệt người phụ trách, hài lòng cầm hợp đồng đã ký xong rời đi.
Mặc dù Lương Thần đứng dưới bóng cây ven đường bắt taxi nhưng vẫn nóng tới mức đầu chảy đầy mồ hôi.
Trời mãi không chiều theo lòng người.
Cô đợi rất lâu cũng không bắt được xe.
Cô định gọi điện thoại cho Từ Hạc Thu hay Triệu Húc Ninh bảo bọn họ tới đón nhưng lại thôi.
Nhỡ bọn họ đang nói chuyện công việc thì sao? Làm phiền không hay cho lắm.
Lương Thần nhìn di động, do dự không biết có nên gọi Ngôn Tế Thời hay không nhưng ngay sau đó ma xui quỷ khiến cắn chặt răng tắt máy.
Từ đêm Ngôn Tế Thời đi mất, sau đó vẫn không trở lại chỗ ở của Lương Thần, hai người đã không gặp nhau suốt một tuần.
Lương Thần do dự nếu bây giờ mình gọi điện thì có phải tỏ ra mình không có lý trí hay không.
Mặc dù ý kiến của sư huynh là mình nên nhượng bộ nhưng Lương Thần vẫn không định giảng hòa.
Bởi vì cô không chắc hai người có cần giảng hòa hay không.
Lương Thần thấy mẹ mình nói đúng, nếu như Ngôn Tế Thời không thể giải quyết tốt vấn đề của mẹ anh thì mình và anh vẫn không thể tiến đến cuối cùng.
Hai người sống chung với nhau về lâu dài là một chuyện rất khó, trong thực tế đã có rất nhiều người bị gia đình phản đối, đa số tình huống, gia đình phản đối nhưng vẫn kiên quyết ở chung với nhau cuối cùng cũng không có kết quả tốt.
Cô không bỏ được tình cảm này, nhưng sau này phải xoay chuyển thế nào đây? Trực giác của cô nói Ngôn Tế Thời sẽ vui vẻ tiếp nhận cầu hòa của mình nhưng mẹ Ngôn Tế Thời vẫn để ý chuyện kia sẽ vắt ngang giữa hai người.
Lòng Lương Thần rối bời, cô cười khổ chợt cảm thấy nhức đầu.
Đúng lúc ấy thì một chiếc xe đậu trước mặt cô.
Cửa kính xe bên ghế phụ chậm rãi hạ xuống, Hồ Vân Hỉ ngồi trên ghế lái cười nhẹ.
Cô ta hơi nghiêng người nhìn cô, nói: “Cô đi đâu? Lên xe đi, tôi đưa cô đi.”
Người ta đã biểu hiện tự nhiên thoải mái như vậy rồi, Lương Thần cũng không ngại ngùng nữa, thản nhiên mở cửa lên xe: “Cảm ơn cô, cô biết phòng khám bệnh chúng tôi chứ? Làm phiền cô.”
“Không có gì, dù sao xe tôi cũng là xe buýt cá nhân mà.” Hồ Vân Hỉ cũng không giấu giếm.
“À.”
“Hôm nay cô không đi làm à?” Hồ Vân Hỉ vừa lái xe vừa tìm đề tài nói chuyện với Lương Thần.
Lương Thần cười cười: “Tôi đến đây có việc.”
“À.”‘
Bỏ qua ân oán cá nhân thì Lương Thần cảm thấy Hồ Vân Hỉ không phải người đáng ghét.
Hai người cũng không phải là bạn bè thân thiết, trong cuộc sống cũng không có nhiều việc chung nhưng trò chuyện đơn giản vẫn cảm thấy khó chịu.
Dù “không có nhiều việc chung” nhưng vẫn có một việc chung.
Đó là Ngôn Tế Thời.
“Sau khi Ngôn Tế Thời trở về công ty họ Ngôn thì rất bận bịu.” Hồ Vân Hỉ suy nghĩ một chút, vẫn nói ra.
Lương Thần nhìn cô ta.
Cô không chắc cô ta chủ động khơi mào đề tài có phải sắp khiêu chiến hay không: “À.”
Đèn đỏ.
Hồ Vân Hỉ dừng xe, mắt nhìn về phía trước: “Lương Thần, thật ra thì khoảng thời gian này tôi cũng biết, tôi chỉ là nhân vật phụ trong bộ phim tình cảm, là một con cờ để Vương nữ sĩ bao vây tình cảm của cô và Ngôn Tế Thời.”
Lương Thần không đáp lời, im lặng đợi cô ta nói hết.
“Nhưng với tôi đời người chính là một ván cờ, ai cũng có lúc làm con cờ, tôi coi tất cả là cơ hội chứ không phải là lợi dụng.
Tôi nghĩ kết quả có khả năng nhất mà tôi nhận được là cuộc hôn nhân với Ngôn Tế Thời nhưng cô lại có được tình cảm của anh ấy.
Mặc dù tôi cảm thấy có lỗi với cô nhưng tôi không muốn buông tha.” Hồ Vân Hỉ đạp mạnh chân ga, nói như giận dỗi.
“Mỗi người đều có quyền lựa chọn con đường mình đi.” Lương Thần hơi cúi đầu, “Mỗi người có duyên phận của riêng mình, cô không cần thông cảm với tôi.
Là của tôi thì chính là của tôi, không phải là của tôi thì cho dù có cô hay không thì tôi cũng không có.
Tôi đã nói với cô rồi, tôi không sợ thắng thua.”
Không có chuyện gì không thể giải quyết được.
Thế giới rộng lớn như vậy, mọi chuyện đều do rất nhiều bộ phận tạo thành.
Tình cảm quan trọng nhưng cũng không phải là duy nhất.
“Lương Thần, có ai từng nói cô rất lạnh lùng chưa?” Nghe cô nói như vậy, trong lòng Hồ Vân Hỉ trào dâng trăm vị: “Cô vẫn luôn bình tĩnh khi đối diện với tôi.
Có thể cô ỷ vào việc Ngôn Tế Thời thích cô nhưng cô không khiến người khác cảm thấy cô thích anh ấy.”
Hết chương 32.