Bảo Hiểm Nhân Mạng

CHƯƠNG 21 PN1

Ba mươi sáu kế phản kế của bạn mèo Lăng

Kế thứ nhất – Bịa đặt

Căn cứ vào việc đã thề thốt trước mặt Hướng Thiên rằng mình cũng không để ý vấn đề trên dưới, đương nhiên Lăng Chính Trung sẽ không thể bưng lời nói muốn phản công lên mặt bàn được. Dù hắn muốn làm top đến mụ người thì người trọng mặt mũi như ngài Lăng đây vẫn không dám phun ra một chữ.

Vì thế tất cả hành động đều biến thành hoạt động ngầm. Một ngày, trong lúc vô ý Hướng Thiên nhìn thấy ngày tháng dưới bức tranh trên lịch treo tường có đủ vòng vòng gạch gạch, cảm thấy kỳ lạ mới hỏi Lăng Chính Trung:

-Chính Trung, em làm gì đây?

Đương nhiên sẽ không khai ra đây là bài học kinh nghiệm mình tổng kết được trong các hành động sắp tới, Lăng Chính Trung nói ra vẻ không để ý:

-Trời nắng đánh vòng, trời mưa gạch chéo!

-Nhưng trong thời gian này trời không mưa mà, sao lại có nhiều gạch chéo như vậy?

-…

Cũng may Hướng Thiên không tiếp tục hỏi thêm, nhưng lại dọa Lăng Chính Trung chảy mồ hôi lạnh, vị này nhà hắn trước đây xuất thân là cảnh sát, tư duy cực nhạy bén, không thể làm anh ta nhìn ra được kế hoạch của mình.

Chỗ Dương Nhất Tình đương nhiên còn loại thuốc này nhưng có đánh chết hắn cũng không dám dùng lại lần nữa. Dưa chuột hái non không ngọt, hắn muốn Hamster phải cam tâm cúi đầu xưng thần với hắn.

Nói thì nói vậy nhưng lúc tiến hành vẫn có khó khăn.

Vì thế, ‘binh pháp Tôn Tử’ và ‘ba mươi sáu kế’ liền công khai xuất hiện trên bàn làm việc của Lăng Chính Trung, hành động thần bí của hắn làm Nhạc Hoa luôn thông minh hơn người cũng không hiểu ra làm sao.

-Quản lý Lăng, sao anh lại đột nhiên muốn đọc ‘ba mươi sáu kế’?

-Lý luận cần phải dùng vào thực tiễn, đừng xem thứ này là văn chương cổ mà coi thường, lúc chúng ta bàn chuyện làm ăn sẽ thường xuyên dùng đến.

Tuy nói như vậy nhưng vì sao vẻ mặt quản lý Lăng khi đọc ‘ba mươi sáu kế’ lại cứ cổ quái như vậy…

Nhạc Hoa nghĩ mãi mà không thông.

Sau khi Nhạc Hoa đi rồi Lăng Chính Trung vẫn không ngừng lẩm nhẩm bộ sách khá dày, ánh mắt băn khoăn của hắn cuối cùng dừng lại ở một thiên – bịa đặt!

Í, kế này thoạt nhìn hình như rất hiệu quả, được, chính là nó.

Sau khi tan làm Lăng Chính Trung lái xe vào trung tâm thể hình của Dương Nhất Hi, sau hơn nửa năm vừa đấm vừa xoa cuối cùng Hướng Thiên cũng nghỉ công việc bán bảo hiểm kia, chính thức gia nhập vào trung tâm thể hình của Dương Nhất Hi làm huấn luyện viên.

Vào tháng thứ hai anh vào trung tâm, Dương Nhất Hi cũng rất vui vẻ nói với Lăng Chính Trung, kim ngạch buôn bán tháng trước của cậu ta tăng gấp đôi bình thường, rất nhiều cô gái đều nhắm vào Hướng Thiên mà tới, còn trộm dặn dò Lăng Chính Trung phải quản lý tốt Hướng Thiên, đừng làm anh trèo tường.

Về điểm này thì Lăng Chính Trung yên tâm 200%, Hướng Thiên không thích con gái, cho dù anh muốn trèo tường cũng nhất định phải tìm đồng tính, đương nhiên hắn sẽ không cho Hamster có cơ hội tìm đồng tính.

Nhưng hôm nay ngược lại phải ở cái nơi tập gym này làm văn rồi.

Nhẩm lại lần nữa lời kịch đã biên sẵn từ trước, Lăng Chính Trung rảo bước vào cửa trung tâm thể hình đi đến khu vực Hướng Thiên phụ trách.

Hướng Thiên đang dạy một cô gái luyện lực cánh tay, Lăng Chính Trung nhìn thấy cô gái kia gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc, đôi mắt đào hoa điên cuồng bắn tim với Hướng Thiên chứ không hề tập trung vào việc tập luyện, hắn biết thừa Hướng Thiên sẽ không xúc động nhưng vẫn không khỏi hừ một tiếng.

Ban ngày ban ngày mà còn mê trai!

Thấy Lăng Chính Trung xuất hiện Hướng Thiên khẽ gật đầu với hắn, quay sang nói gì đó với cô gái kia rồi đi vội đến.

-Chính Trung, hôm nay em tới sớm thế, ngồi chờ anh một lát anh lập tức tan làm.

Vì tập luyện nên khuôn mặt trắng nõn của Hướng Thiên hơi ửng đỏ, thái dương còn lấm tấm mồ hôi nhìn qua rất đáng yêu.

Nhưng không thể vì vậy mà quên mục đích lần này.

Lăng Chính Trung cố gắng điều chỉnh vẻ mặt, làm ra vẻ cười nhạt.

-Chơi vui nhỉ…

-Chính Trung…

Không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Hướng Thiên, Lăng Chính Trung xoay người bỏ đi, nghe thấy Hướng Thiên bám theo sát nút hắn không khỏi đắc ý trong lòng.

Được rồi, cá nhỏ cắn câu.

Lăng Chính Trung đi vào phòng thay quần áo, hắn vừa mới đi vào Hướng Thiên bám theo sau cũng vội chạy vào nôn nóng giải thích:

-Em lại làm sao thế? Cô gái kia chỉ là học viên của anh…

-Học viên? Học viên mà nói chuyện thân mật với nhau vậy sao? Á, không đúng, là trao đổi, trao đổi thân thể!

Lăng Chính Trung nghiến bốn chữ ‘trao đổi thân thể’ rất mạnh, điều này làm Hướng Thiên dở khóc dở cười.

-Em lại nghĩ đi đằng nào vậy, khi tập luyện ngẫu nhiên tiếp xúc chân tay cũng khó tránh khỏi…

-Hướng Thiên, rốt cuộc anh có yêu em không?

-Yêu!

Trả lời rất dứt khoát, hơn nữa dáng vẻ rất nghiêm túc làm Lăng Chính Trung rất muốn cười, nhưng hắn vẫn giữ trạng thái nghiêm túc như cũ.

-Yêu em mà còn liếc mắt đưa tình với người khác?

-Anh nào có?

-Anh nói dối, vừa rồi em rõ ràng thấy…

Hướng Thiên nhoài người đến hôn mạnh lên môi Lăng Chính Trung, vừa hôn vừa nói:

-Chính Trung, đừng như vậy, tin anh được không? Em cũng biết anh không thích phụ nữ mà.

-Tới đây cũng có đàn ông…

Tiếp tục diễn trò.

-Nhất Hi không sắp xếp học viên nam cho anh!

Nghe vậy Lăng Chính Trung thở dài ra vẻ nặng nề.

-Hướng Thiên, kỳ thật em cũng muốn tin anh, chỉ là mỗi lần em nhìn thấy dáng vẻ thân mật của anh với người khác trong lòng em sẽ không thoải mái, em muốn để anh hoàn toàn chỉ thuộc về một mình em!

Ha ha, lời kịch này nói không tồi đúng không? Kế tiếp Hamster nên nói, được Chính Trung, anh sẽ để mình hoàn toàn thuộc về em, em muốn làm thế nào cũng được, như vậy em an tâm rồi chứ?

Trong lòng Lăng Chính Trung vui như nở hoa, hắn nhìn thẳng vào đôi môi đỏ mọng của Hướng Thiên, hếch mỏ hóng tiếng hưởng ứng từ giọng nói dễ nghe kia.

Hướng Thiên nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói:

-Chính Trung, kỳ thật anh với các cô ấy chỉ là quan hệ huấn luyện viên và học viên đơn thuần, nhưng nếu em cảm thấy không vui thì anh sẽ không làm nữa, có lẽ cứ quay về Thiên Vận làm bảo hiểm cũng tốt, bên kia tuy tiền lương không cao nhưng cũng không sao, chỉ cần em vui vẻ là được rồi.

-…

Từ từ, đây không phải lời thoại hắn muốn, đồ Hamster ngu ngốc này, vì sao không nói theo suy nghĩ của hắn?

Thấy Lăng Chính Trung ngẩn người không phản ứng Hướng Thiên có chút nóng nảy, anh với tay khóa trái cửa lại, sau đó ôm lấy người yêu không ngừng hôn cắn hắn, bàn tay cũng theo đó luồn xuống cởi thắt lưng của Lăng Chính Trung, dịu dàng mà nhiệt tình vuốt ve bụng cùng hạ thân của hắn.


-Chính Trung, ngày mai anh lập tức xin nghỉ được chưa? Đừng giận anh nữa được không?

Lời nói nhẹ nhàng từ miệng Hướng Thiên dần dần truyền vào miệng Lăng Chính Trung làm Lăng Chính Trung khóc không ra nước mắt, mà khoái cảm không ngừng truyền đến từ hạ thể làm hắn bất lực không nói được lời thoại muốn nói.

Kỹ thuật của cha này ngày càng tốt…

Suy nghĩ này vừa lóe lên Lăng Chính Trung đã lập tức bị hưng phấn ập tới giật cho nhũn cả người, hắn không đứng thẳng được đành phải hơi dựa vào ngực Hướng Thiên.

-Không phải… Không cần phải từ chức phiền toái như vậy… Kỳ thật anh muốn em tin rất đơn giản, chỉ cần… A… Anh thành người của em…

Cố lắm mới phun ra được lời thoại cuối cùng nhưng câu trả lời ngay sau của Hướng Thiên làm Lăng Chính Trung tức suýt nữa ngất xỉu.

-Chính Trung, anh vĩnh viễn đều là người của em, vĩnh viễn cũng không thay đổi!

Lời thoại này làm hắn rất cảm động, nhưng đây không phải câu hắn muốn… Hamster chết tiệt, vì sao có đôi khi lại ngu như vậy?

Lời thoại tiếp theo là gì Lăng Chính Trung không nhớ nữa, lúc này hắn đã hoàn toàn rơi vào nhiệt tình cùng âu yếm vô hạn Hướng Thiên mang đến cho hắn, làm hắn cũng không nhịn được ôm lại người yêu vào lòng. Trong nụ hôn nồng nhiệt ra sức hưởng thụ âu yếm cùng khoái cảm đối phương cho hắn. Sau đó một phút thất thần phóng thích toàn bộ nhiệt tình vào tay Hướng Thiên, sau đó nữa lại bị Hướng Thiên ôm vào lòng yêu trọn gói.

Kế hoạch phản công bước đầu tiên của đại quản lý Lăng đã chấm dứt trong thất bại, không những thế còn mất hết thành trì làm hắn tức giận nửa đêm vẽ một gạch chéo thật to lên quyển lịch.

Nhìn Hướng Thiên đang bận rộn nấu cơm tối trong bếp, Lăng Chính Trung giơ tay làm tư thế tất thắng với lịch treo tường, cũng nói –

Lăng Chính Trung, mày ngạo nghễ trong thương giới nhiều năm như vậy, dạng đối thủ nào mà chẳng gặp qua, chẳng lẽ lại không đối phó được với một con hamster chỉ biết quay bánh xe? Tin tưởng bản thân, mày nhất định chiến thắng!

Kế thứ hai – Lạt mềm buộc chặt

Bởi Lăng Chính Trung âm thầm tiến hành kế hoạch phản công nên thế giới nhỏ của hai người nhìn như bình tĩnh ngọt ngào nhưng thực tế là dòng thác chảy xiết. Chỉ tiếc Hướng Thiên căn bản không để ý tính toán nhỏ nhặt trong lòng Lăng Chính Trung.

Vì hành vi ghen tuông lần trước của Lăng Chính Trung mà Hướng Thiên vốn muốn bỏ công việc ở trung tâm thể hình kia, cuối cùng lại bị Lăng Chính Trung mãnh liệt ngăn cản. Đương nhiên hắn sẽ không thật sự ăn loại dấm chua này, nếu thủ đoạn bịa đặt không xài được hắn sẽ không làm thêm chuyện nhàm chán như vậy.

Nhưng Hướng Thiên cố chấp không chịu nghe hắn khuyên bảo làm Lăng Chính Trung hết cách, cuối cùng đành phải viết một tờ giấy cam đoan dán lên tường, trên đó viết bất luận xảy ra tình huống gì hắn cam đoan không bao giờ ghen, lúc đấy Hướng Thiên mới xuôi xuôi. Điều này làm Lăng Chính Trung có cảm giác hình như thủ đoạn kia hoàn toàn là gậy ông đập lưng ông.

-Chính Trung, các huấn luyện viên ở trung tâm thể hình hẹn anh đi đá bóng, em muốn đi cùng không?

Trung tâm thể hình tuy không sắp xếp học viên nam cho Hướng Thiên, nhưng anh lại thành bạn tốt của rất nhiều huấn luyện viên trong đó.

Người làm việc ở phòng tập thể thao đương nhiên đều là loại có thần kinh vận động cực tốt, sở thích giống nhau hiển nhiên không đến vài ngày mọi người đã rất quen thân. Bình thường nếu họ tổ chức hoạt động vui chơi khi được nghỉ sẽ không quên gọi Hướng Thiên, mà Hướng Thiên làm bất cứ việc gì đều sẽ trưng cầu ý kiến của Lăng Chính Trung, điều này làm hắn có cảm giác tự hào khi là người chủ gia đình.

Nếu trước kia Lăng Chính Trung tuyệt đối không muốn để Hướng Thiên quen thân với thằng đàn ông khác, nhưng hiện giờ hắn đang thực hiện kế hoạch lạt mềm buộc chặt nên chỉ đành ra vẻ rộng lượng.

-Đi đi, anh chơi vui nhé.

-Em không đi cùng à? Bọn Lý đại ca không tồi, đừng tưởng huấn luyện viên thể hình đều là loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển, trong số họ có mấy người là sinh viên ở học viện hí kịch, vì là nghiệp dư nên mới làm huấn luyện viên ở phòng tập thể thao, anh còn được xem họ diễn tập, rất thú vị.

-Trước giờ em không bao giờ nghĩ vậy, chỉ cần nhìn anh cũng biết, tứ chi phát triển, đầu óc cũng phát triển. Nhưng vì em còn ít công việc chưa làm xong nên không đi được, không cần để ý thời gian, muốn chơi bao lâu thì chơi.

Nhận được thánh chỉ của Lăng Chính Trung, Hướng Thiên không chỉ đi một ngày không về mà ngay cả một cú điện thoại cũng không thấy gọi về làm Lăng Chính Trung tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Tinh túy của lạt mềm buộc chặt chính là phải thả lỏng trước, làm giảm bớt sự cảnh giác của anh ta, sau đó thì lập tức tóm chặt. Vậy nên bây giờ nhất định phải nhẫn nại, nhẫn nại, lại nhẫn nại!

Lăng Chính Trung ăn cơm hộp mua về, tức giận ngập trời tự mình thông tức cho mình.

Bởi trong lòng luôn lẩm nhẩm bài học này nên mấy tuần sau đó cứ đến ngày nghỉ Lăng Chính Trung sẽ thúc giục Hướng Thiên ra ngoài chơi. Mới đầu Hướng Thiên còn lo lắng để Lăng Chính Trung ở nhà một mình không ổn, nhưng sau khi được Lăng Chính Trung bật đèn xanh vô tư anh liền thản nhiên cứ có thời gian là chạy ra ngoài.

Tuy phần lớn thời gian Hướng Thiên sẽ về nhà đúng giờ nhưng khó chịu trong lòng Lăng Chính Trung ngày càng nhiều, thế nên liên tục vài lần cự tuyệt đối phương cầu hoan.

Hắn vốn đang nghĩ Hướng Thiên sẽ vì bất mãn mà tỏ thái độ, ai ngờ đối phương lại hoàn toàn thoải mái, chỉ là rất lo lắng hỏi một câu:

-Chính Trung, thời gian này em luôn đau đầu, đau bụng, có phải vì quá mệt không? Tốt nhất đi bệnh viện khám xem sao.

Lời này làm Lăng Chính Trung tức nổ cả mạch máu, hắn nào có đau thật. Vốn nghĩ Hướng Thiên bị cự tuyệt nhiều lần sẽ kiên nhẫn tiếp tục cầu hắn, như vậy hắn có thể giả bộ đưa ra một số yêu cầu, ai ngờ Hướng Thiên cố tình không làm theo suy nghĩ của hắn, ngược lại sau đó có thời gian không chủ động cầu hoan với hắn nữa.

Nhìn Hướng Thiên gần đây hầu như bữa tối hôm nào cũng ra ngoài Lăng Chính Trung không khỏi lo lắng nghĩ, không phải hắn dùng từ thả lỏng này quá mức rồi chứ? Giống như chơi diều, nếu có thể phóng xa phóng cao đương nhiên sẽ rất vui vẻ, nhưng nếu phóng xa quá không kéo lại được thì có vẻ không ổn…

Một buổi chiều cuối tuần, sau khi Lăng Chính Trung lại nhận được điện thoại báo không về nhà ăn cơm của Hướng Thiên, tất cả lửa giận ứ đọng trong lòng hắn thời gian qua chính thức tuyên bố bùng nổ.

Đồ quá đáng, coi hắn là cái gì? Coi nơi này là cái gì? Chỗ này không phải khách sạn, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi!

Lăng Chính Trung đang phừng phừng lửa giận đã quăng luôn kế hoạch lạt mềm buộc chặt hắn đang áp dụng ra sau đầu, hắn thay áo khoác tiến thẳng đến phòng giải trí trong trung tâm thể hình, chuẩn bị đại náo thiên cung.

Phòng giải trí là nơi hoạt động của nhân viên trong trung tâm thể hình, bên trong sắp xếp các loại máy tập thể hình, dụng cụ trò chơi với bể bơi, Lăng Chính Trung hỏi được Hướng Thiên ở phòng nghỉ bèn lập tức chạy đến.

Cửa phòng ngủ khép hờ, Lăng Chính Trung vừa muốn đẩy cửa vào chợt nghe bên trong có một giọng nói rất to nói:

-Em là trời của tôi, tôi vĩnh viễn yêu em!

Ai vậy? Muốn thổ lộ việc gì phải lớn tiếng như vậy, không sợ những người khác nghe được à?

Lăng Chính Trung đang cảm thấy buồn cười thì ngay sau đó chợt nghe thấy thanh âm mà hắn vô cùng quen thuộc ngại ngùng nói:

-Em cũng yêu anh…

Trước mắt bỗng chao đảo, động tác kế tiếp của Lăng Chính Trung không phải lao vào bắt đôi gian phu *** phu mà là quay ngoắt người bỏ chạy.

Trời chiều ngả bóng về tây, nước biển vốn bình lặng vì thủy triều mà trở nên gào thét dữ dội, ngọn sóng chồm lên vỗ mạnh vào tảng đá, nháy mắt vỡ tan thành bọt biển nhỏ li ti lần nữa hòa mình vào nước biển tăm tối. Thanh âm thủy triều lên xuống không ngừng truyền vào tai làm tâm trạng vốn nặng nề của Lăng Chính Trung chậm rãi ổn định.

Hắn hít vào thật sâu, gió triều mang theo mùi tanh nhàn nhạt của nước biển thổi thẳng vào mặt, làm rối mái tóc nơi thái dương hắn, cũng thổi rối trái tim vốn không ngừng rung động của hắn.

Khó trách trước đây khi tâm trạng không tốt Dư Thắng Lân lại chạy đến đây ngắm biển, hóa ra ngắm biển thật sự rất thoải mái, biển rộng mênh mông mà thần bí, nhưng lòng người còn khó nắm bắt hơn nước biển này.

Lần này chơi diều thả quá xa, không nghĩ đến việc canh chừng diều hay chạy đuổi theo. Nhưng điều này cũng không trách hắn được, diều nếu thật sự muốn bay thì mặc kệ hắn kéo dây thế nào cũng vô dụng.

Ngẫm lại tới bây giờ Hướng Thiên vẫn chưa từng lớn tiếng thổ lộ với hắn như vậy, xem ra mình ở trong lòng anh ta cũng chỉ thế mà thôi. Kỳ thật chia tay thì chia tay, Lăng Chính Trung hắn cũng chẳng thấy làm sao. Nhưng nếu đã yêu người khác vậy vì sao không nói thẳng với hắn, coi hắn là thằng ngu không biết gì?

Vốn rất muốn chạy vào dần cho họ một trần, nhưng ngẫm lại khả năng của Hướng Thiên nhất định hắn chẳng có lợi lộc gì…

Quên đi, hắn đại nhân có đại lượng, không thèm so đo với họ.

Nhưng, nếu người ta đã có người mới vậy việc gì hắn phải ở đây thủ thân như ngọc, chẳng lẽ hắn không biết đi tìm tình nhân ư?

Nghĩ vậy Lăng Chính Trung liền không hề do dự, hắn lập tức đứng dậy vẫy một chiếc taxi đi đến quán bar hay đi với Dương Nhất Tình lúc trước.

Mấy tháng không tới quán bar thay đổi không ít, không chỉ tăng thêm số nhân viên nữ tiếp rượu mà ngay cả phục vụ sinh pha chế rượu cũng đều đổi thành mĩ thiếu niên. Điều này làm không vui của Lăng Chính Trung tức khắc biến mất, hắn gọi rượu, nhanh chóng hòa vào tiếng nhạc cùng sự sa đọa điên cuồng trong quán bar.

Không biết qua bao lâu, điện thoại trong túi Lăng Chính Trung bắt đầu reo không ngừng. Nhưng hắn đang tán gẫu hăng say với một cô gái bên cạnh nên không có lòng dạ đi nghe, cuối cùng vẫn là cô gái không nhịn được, cười nói với Lăng Chính Trung:

-Điện thoại của anh kìa, có phải vợ anh tìm không?

Nhớ đến hành vi quá trớn trong thời gian này của Hướng Thiên, Lăng Chính Trung lập tức hung hăng nói:

-Để hắn muốn đi thì cút cho xa đi!

Thời gian ăn chơi sa đọa luôn trôi qua rất nhanh, Lăng Chính Trung nhấp một ngụm rượu lại nhìn đám người nhảy múa giữa sân khấu, cảm thấy nhân sinh vẫn rất vui vẻ, con hamster kia là cái đếch gì, hắn căn bản không thèm.

Chuông điện thoại lại vang lên không đúng lúc làm Lăng Chính Trung vốn đã thấm men say thấy phiền lòng, hắn lấy điện thoại ra quát:

-Ai đấy?

Đối diện vang lên tiếng Dương Nhất Tình:

-Chính Trung, bây giờ cậu đang ở đâu? Sao ồn thế?


-Quán bar Cẩm Luân, chính là cái quán chúng ta thường đi…

Nghe giọng nói đầy men say của Lăng Chính Trung, Dương Nhất Tình kêu lên:

-Cậu đi bar cũng không nói một tiếng, Hướng Thiên tìm cậu sắp điên rồi, sao cậu không nghe điện thoại của anh ấy?

-Hướng Thiên? Vì sao tớ phải nghe điện thoại của hắn? Tớ muốn làm gì vì sao phải báo cho hắn? Chính hắn không phải cũng chơi cả ngày ở bên ngoài rất vui vẻ ư? Sao còn nhớ mà tìm tớ…

Đầu kia điện thoại đã đổi thành giọng nói lo lắng của Hướng Thiên:

-Chính Trung, em làm sao thế? Xảy ra chuyện gì?

Thanh âm trong trẻo làm ngực Lăng Chính Trung nhói buốt, hắn chậm rãi bỏ điện thoại ra, tắt nguồn.

-Waiter, cho một ly Whiskey.

Lăng Chính Trung uống rượu lại bắt đầu tán gẫu với cô gái kia, chỉ lát sau thân thể cô gái đã tựa sát vào ngực hắn, nở nụ cười quyến rũ với hắn.

-Em thấy anh cũng rất cô đơn, không bằng cùng đi ra phía sau nghỉ ngơi đi.

Phía sau quán bar có cung cấp ghế lo cho khách nghỉ ngơi, đương nhiên, không ai lại chỉ nghỉ ngơi đơn thuần ở đó.

Sau khi nghe đề nghị của đối phương, Lăng Chính Trung có hơi do dự. Trước kia hắn luôn không cự tuyệt với tình một đêm kiểu này, nhưng hôm nay không biết vì sao lại có chút do dự.

-Được, đi thôi.

Do dự chợt lóe vừa rồi đương nhiên không thắng được tâm lý trả thù, Lăng Chính Trung lập tức đồng ý. Hai người đứng lên đang muốn đi ra ngoài thì bỗng thấy một người vội vàng chạy vào giữ lấy cánh tay Lăng Chính Trung.

Lăng Chính Trung đã say đến mức không thể đứng thẳng thuận đà ngã vào lòng người nọ, đây là mùi thơm cơ thể quen thuộc với hắn, hắn ngẩng đầu lập tức nhìn thấy sắc mặt lo lắng lại tức giận của Hướng Thiên.

-Về với anh!

Không để Lăng Chính Trung nói gì Hướng Thiên đã túm tay hắn lôi xềnh xệch ra ngoài. Cô gái kia thấy bộ dáng hùng hổ của Hướng Thiên, không biết xảy ra chuyện gì nào dám nói chuyện, cứ vậy nhìn Lăng Chính Trung bị kéo ra ngoài.

Hướng Thiên kéo Lăng Chính Trung ra ngoài rồi nhét hắn vào trong xe đỗ bên đường, sau đó đóng cửa xe, bản thân cũng lên xe. Động tác của anh liền mạch dứt khoát làm Lăng Chính Trung hoàn toàn không có cửa phản kháng.

-Đồ khốn nhà anh!

Tức giận dưới tác dụng của cồn hừng hực bốc cháy, Lăng Chính Trung không nghĩ nhiều lập tức vung tay, đáng tiếc nắm đấm của người say rượu chẳng hề có sức uy hiếp với Hướng Thiên. Anh dễ dàng đỡ được nắm đấm vung tới kia, thuận thế ôm Lăng Chính Trung vào lòng rồi khởi động xe chạy đi.

Trong dạ dày chứa rất nhiều rượu, tư thế cuộn mình làm Lăng Chính Trung cảm thấy rất không thoải mái. Hắn khó chịu vặn vẹo cơ thể, Hướng Thiên vội vuốt nhẹ lên lưng hắn, hỏi:

-Cảm thấy thế nào?

Vẫn còn đang giận dỗi việc Hướng Thiên ngoại tình, Lăng Chính Trung ngậm miệng không nói một lời. Nhưng với hành động làm hắn thấy thoải mái này đương nhiên hắn sẽ không ngốc mà đẩy ra, vì thế liền ngoan ngoãn nằm nghiêng lên người Hướng Thiên hưởng thụ xoa bóp của anh ta.

Rất nhanh đã về đến nhà, Hướng Thiên ôm ngang người Lăng Chính Trung về phòng. Người vốn đã hơi buồn ngủ lập tức tỉnh lại, hắn đẩy nước chè xanh Hướng Thiên rót cho mình, hung hăng nói:

-Tránh ra!

Hướng Thiên đặt cốc nước sang một bên, ngồi xuống bên cạnh Lăng Chính Trung hỏi:

-Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao lại chạy dến quán bar uống say không biết trời đất, còn léng phéng với phụ nữ?

-Anh quản được tôi!

-Chính Trung! Hôm nay nếu em không nói rõ ràng thì đừng mơ được ngủ! Anh nói cho em biết, sự nhẫn nại của anh cũng có mức độ!

Thái độ lạnh lùng của Lăng Chính Trung làm Hướng Thiên rất tức giận, vừa rồi nhìn thấy Lăng Chính Trung dây dưa với con gái anh đã cú tiết lắm rồi, nếu không phải thấy Lăng Chính Trung say như vậy chỉ sợ nắm tay cũng vung lên rồi. Anh có tốt tính thế nào cũng không thể nhìn thấy tình nhân tà lưa với người phụ nữ khác mà vẫn giữ được bình tĩnh.

Rất ít khi nhìn thấy Hướng Thiên tức giận như vậy, cơn say của Lăng Chính Trung cũng giảm hơn nửa, nhưng cơn tức của hắn cũng theo đó trào lên, lập tức mắng:

-Đồ khốn, anh lêu lổng bên ngoài được mà không cho phép tôi trèo tường, anh là gì của tôi, anh dựa vào cái gì mà quản tôi?

-Chính Trung, em đang nói gì vậy?

-Tôi nói gì anh còn không rõ ư? Ở phòng tập thể thao lớn tiếng bày tỏ tình yêu với người khác như vậy, anh coi tôi là gì? Không còn yêu tôi thì anh lập tức cút đi…

-…

-Anh còn giả bộ cái gì? Là chính tai tôi nghe được, anh nói anh yêu người khác, đồ khốn nhà anh…

Thanh âm vừa phẫn nộ vừa tủi thân đột nhiên im bặt, bởi môi Lăng Chính Trung đã bị Hướng Thiên bịt kín, ngay cả thở hắn cũng thấy khó khăn huống chi là mắng người.

Hôn môi đã lâu lập tức dập tắt lửa giận trong lòng Lăng Chính Trung, hắn rất muốn có khí phách cự tuyệt nụ hôn của đối phương, nhưng hai tay không chịu nghe lời ôm lấy cổ Hướng Thiên, cũng bắt đầu liếm mút đôi môi hơi lành lạnh kia như bị đói khát đã lâu.

Hắn mút lấy chiếc lưỡi mềm mại mà co dãn của đối phương, muốn cắn một cái để trừng phạt, nhưng chiếc lưỡi này lại dịu dàng di chuyển chậm rãi trong miệng hắn, liếm từng chút trong miệng hắn như muốn dập tắt lửa giận của hắn, trấn an hắn.

Lại một nụ hôn nồng nhiệt nữa, Lăng Chính Trung có hơi hậm hực, hắn hừ nói:

-Đừng tưởng như vậy có thể làm tôi tha thứ!

Hướng Thiên đã ôm cả người Lăng Chính Trung vào lòng, anh vuốt ve mái tóc của Lăng Chính Trung, oan ức nói:

-Chính Trung, em hiểu lầm rồi.

-Tôi không hiểu lầm, là chính tai tôi nghe được, đến bây giờ anh chưa từng dùng giọng nói lớn như vậy thổ lộ với tôi!

Nói tới đây, trong lòng Lăng Chính Trung lại hơi lên men, tức giận lại trào lên.

-Chính Trung, hôm nay là mấy sinh viên ở học viện hí kịch đang tập luyện, đúng lúc ấy lại có người bận việc ra ngoài nên anh giúp họ đọc lời thoại, nếu em nghe được vì sao không vào xem? Em cũng không chịu nghĩ, có ai thổ lộ lại nói to như vậy không?

Kể ra nói cũng có lý, Lăng Chính Trung nhìn thẳng vào cặp mắt đầy bất đắc dĩ của Hướng Thiên, trong lòng cũng tin hơn vài phần.

-Vậy vì sao trong thời gian này anh không ở nhà với em, ngay cả ngày nghỉ cũng chạy đến trung tâm?

-Không phải em muốn anh ra ngoài nhiều sao? Hơn nữa em luôn nói mình bận, anh sợ ở bên cạnh sẽ quấy rầy em nên mới ra ngoài, làm sao anh lại không muốn ở cùng em, không muốn em? Nhưng mỗi lần em đều nói không thoải mái, anh nghĩ có thể là vì em làm việc quá mệt nên cũng không dám tăng thêm gánh nặng cho em.

-Anh luôn cảm thấy thời gian này em cứ là lạ, đã sớm muốn tìm cơ hội nói chuyện với em, ai ngờ em không nói một tiếng đã bỏ đi, ngay cả điện thoại cũng không nghe, em biết anh lo lắng nhiều thế nào không? Chính Trung, nói cho anh biết gần đâu em làm sao vậy?

-Anh biết cái gì, cái này gọi là lạt mềm buộc chặt, ai biết lỡ em buông lỏng tay con Hamster nhà anh bỏ chạy không còn cả bóng, muốn bắt cũng không bắt lại được thì sao!

Hiểu lầm dường như đã sáng tỏ, nhưng bực dọc đầy bụng vẫn làm Lăng Chính Trung kêu ca, sau khi nói ra hắn mới nghĩ rằng chuyện lạt mềm buộc chặt này không thể nói rõ với Hướng Thiên.

Vẻ mặt Hướng Thiên lúc này đã không thể hình dung bằng hai chữ bó tay, anh buồn cười hỏi:

-Cái gì là lạt mềm buộc chặt? Chúng ta đã ở cùng nhau rồi em còn muốn cầm cái gì?

Cũng may Lăng Chính Trung đã tỉnh hơn nửa, hắn lo lắng mình lại nói lung tung, chỉ sợ ngay cả gốc gác cũng đào lên rồi dâng ra, vì thế bèn ngậm miệng không nói, chỉ ra sức lắc đầu.

Không để Hướng Thiên có cơ hội tra hỏi, Lăng Chính Trung lập tức ôm lấy Hướng Thiên bắt đầu thế công nhiệt tình của mình.

Nụ hôn vừa rồi của Hướng Thiên đã châm lửa dục vọng của hắn, đương nhiên phải để Hướng Thiên phụ trách dập lửa. Còn về chiến lược lạt mềm buộc chặt đã sớm bị người đang động tình ném lên chín tầng mây, mãi đến khi Hướng Thiên tiến vào trong cơ thể hắn mới nhớ mục đích ban đầu của mình. Nhưng kệ đi, bây giờ cũng rất thỏa mãn, kế hoạch phản công lần sau nói cũng được.


Có lẽ vì đã lâu không làm mà lần làm tình này dây dưa từ đêm khuya liên tục đến rạng sáng, sau một lần nữa phát tiết xong hai người mới ôm nhau nằm xuống.

Nhìn thấy trên cổ Hướng Thiên bị mình cắn rất nhiều điểm đỏ Lăng Chính Trung không khỏi rút ra bài học xương máu, kế hoạch phản công lần này không chỉ không thành công mà còn thương tâm thương thân, thật sự là mất nhiều hơn được. Lần sau nhất định phải nhớ kỹ, kế hoạch gì cũng được nhưng kiên quyết không thể chơi lại kế hoạch thả diều này, ai biết dây thả xa quá Hamster có thể thật sự đi quay bánh xe cho người khác không.

Kế thứ ba – Đục nước béo cò

Bởi vì một đêm yêu đương nồng nhiệt hôm sau cả hai đều dậy rất muộn, nhưng cuối cùng vẫn là Hướng Thiên dậy trước nói với Lăng Chính Trung phải ra ngoài mua thức ăn, giữa trưa sẽ làm cho ăn một bữa thịnh soạn.

Không có gối ôm thiên nhiên là Hướng Thiên, Lăng Chính Trung ngủ cũng không quá thoải mái. Hắn nằm thẳng trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng bắt đầu tính kế hoạch hành động tiếp theo.

Kế hoạch thất bại nhiều lần, may chuyện này không xảy ra trong công việc nếu không chức quản lý này hắn không cần làm nữa.

Nhưng, vì sao luôn thất bại? Rốt cuộc sai sót ở chỗ nào? Trực tiếp không được, nói không chừng đục nước béo cò có vẻ ổn… Đục nước béo cò? Đúng, kế này không tồi…

Tiếng chuông di động du dương xen ngang suy nghĩ của Lăng Chính Trung.

-A lô…

-Lăng Chính Trung, cậu giỏi lắm, tối qua dám cúp điện thoại của tôi!

Nghe ra là giọng Dương Nhất Tình, Lăng Chính Trung tự biết đuối lý nên chỉ cười gượng hai tiếng chứ không dám đốp lại, đáng tiếc Dương Nhất Tình cũng không định tha cho hắn như vậy.

-Tớ vừa mới nói chuyện điện thoại với Hướng Thiên đã biết hết chuyện rồi, cậu đúng là càng yêu càng ngu, hiểu lầm Hướng Thiên không tính lại còn im ỉm đi bar. Rốt cuộc cậu có nghĩ cho Hướng Thiên không?

-Tớ có nghĩ mà…

-Nếu cậu nghĩ thật thì sẽ không đi tìm gái!

Hắn tìm gái bao giờ, không phải nhất thời giận dỗi nên mới nói chuyện với một cô gái sao? Kỳ thật cũng không nghĩ làm gì với cô ta, nhưng Dương Nhất Tình hình như đang nổi nóng, Lăng Chính Trung sáng suốt không nói bất cứ điều gì có thể làm cậu ta tức hơn.

-Cậu có biết tối muộn hôm qua Hướng Thiên không tìm thấy cậu đã sốt ruột đến mức nào không? Anh ấy lo cậu gặp chuyện không may, suýt nữa thì tìm anh họ giúp đỡ! Lăng Chính Trung, cậu kiềm chế đi được không? Trước kia cậu chưa xác định người yêu thì muốn lăng nhăng thế nào cũng được, nhưng bây giờ đã có Hướng Thiên rồi, có thể tìm được một người yêu mình như vậy cũng không dễ, cậu đừng làm mất người ta rồi sau đó lại hối hận…

Một tràng mắng nhiếc lao đến ầm ầm làm Lăng Chính Trung đần mặt nửa ngày không nói nên lời. Kỳ thật hắn cũng ý thức được lỗi của mình, nhưng sai lầm bị người khác vạch trần vẫn làm hắn thấy khó chịu.

Ai bảo hắn không cần Hướng Thiên, cũng bởi vì rất để ý nên hôm qua mới thất thường như vậy.

Không nghe thấy Lăng Chính Trung cãi lại, giọng điệu bên kia thoáng dịu lại.

-Về sau có chuyện gì thì hai người cứ thẳng thắn nói với nhau, đừng không nói gì đi làm đào binh, như vậy sẽ chỉ làm hiểu lầm càng tăng thôi. Đúng rồi, vài ngày nữa tớ với tiểu Lân muốn đi du lịch Nhật Bản tắm suốt nước nóng, hai người có hứng thú đi cùng không? Thuận tiện thay đổi môi trường điều tiết tình cảm.

Đi du lịch Nhật Bản? Nghĩ qua cũng không tồi, Lăng Chính Trung hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn nói:

-Để tớ với Hướng Thiên thương lượng đã.

Nếu là trước đây chỉ sợ Lăng Chính Trung sẽ lập tức đồng ý, nhưng sau khi nghe Dương Nhất Tình giáo huấn cho một trận hắn cũng hơi suy nghĩ về tác phong cùng thái độ hàng ngày của mình.

Bình thường Hướng Thiên cũng không cho hắn xuống bếp, làm việc nhà, làm bất cứ chuyện gì đều sẽ hỏi ý kiến hắn trước, mà hắn cho tới giờ đều tự  ý làm, căn bản không hỏi ý kiến của Hướng Thiên, giống như tất cả đều là đương nhiên.

Luận tuổi thì hắn lớn hơn Hướng Thiên, nhưng thực tế hắn mới là người được chiều, cho dù tối qua Hướng Thiên tức giận đến đâu cũng không nói nặng với hắn một câu, thậm chí còn bình tĩnh giải thích với hắn…

Nhất Tình nói rất đúng, nếu hắn thật sự đánh mất Hướng Thiên sau này cũng không tìm thấy, hắn biết chạy đi đâu tìm người tốt với hắn như vậy?

Cúp điện thoại, Lăng Chính Trung chìm vào suy tư.

-Chính Trung, Chính Trung, em sao thế?

Tiếng gọi lo âu làm Lăng Chính Trung bừng tỉnh, hắn thấy Hướng Thiên đang lo lắng nhìn mình.

-Anh vừa mới về gọi thế nào cũng không thấy em trả lời, em làm sao thế? Có phải không thoải mái ở đâu không?

Hướng Thiên duỗi tay xoa trán cho Lăng Chính Trung, cảm giác cái chạm ấm áp cùng che chở mang theo lo lắng kia làm trái tim Lăng Chính Trung bỗng trở nên sáng suốt.

-Hướng Thiên, xin lỗi!

Hướng Thiên bị giọng điệu nghiêm túc của Lăng Chính Trung làm sửng sốt.

-Em nói chuyện hôm qua à? Kỳ thật anh cũng có chỗ không đúng, thời gian này toàn ra ngoài một mình mà không suy nghĩ đến cảm nhận của em.

Anh vừa dứt lời đã bị Lăng Chính Trung kéo vào lòng.

-Hướng Thiên, em thật tâm nhận lỗi với anh, xin lỗi!

Hướng Thiên im một lát đột nhiên nói:

-Nhất Tình gọi điện cho em phải không, anh ta không nói gì nặng lời chứ?

Biết không thể gạt Hướng Thiên được cái gì Lăng Chính Trung chỉ gật đầu thừa nhận.

-Cậu ấy có gọi điện cho em nhưng chưa nói gì nặng lời, cậu ấy nói đều rất đúng. Hướng Thiên, anh phải tin em, tối qua em không hề làm gì với cô gái kia, ngay cả diện mạo của cô ta em cũng chưa thấy rõ, em chỉ đang dỗi…

-Đương nhiên anh tin em, lúc đầu là lo lắng em có chuyện gì lừa anh, sau mới biết em đang ghen, anh không tức giận.

Í, Hamster từ lúc nào trở nên rộng lượng thế này, sẽ không phải là có chuyện gì khó nói chứ?

Bị Lăng Chính Trung trừng mắt Hướng Thiên ngượng ngùng.

-Em còn nhớ có một lần em nói với anh, hai người yêu nhau điều quan trọng nhất không phải yêu mà là tín nhiệm, nếu giữa hai người không có tín nhiệm thì có yêu nhiều đến đâu cũng không thể nắm tay cả đời. Những lời này anh chưa bao giờ quên, đây là lời tỏ tình tốt nhất anh được nghe, như vậy sao anh có thể nghi ngờ em chứ?

À, thì ra thế. Đó chỉ là lời hắn nói trong lúc nhất thời cảm thán, đã sớm quên béng từ đời nào rồi, không ngờ Hamster lại nhớ kỹ như vậy, điều này làm Lăng Chính Trung hơi xấu hổ.

Hiểu lầm cuối cùng thật sự kết thúc, Lăng Chính Trung nhảy xuống giường nói:

-Hướng Thiên, anh mua không ít thức ăn đúng không? Em với anh cùng nấu cơm.

-Không được, em quyết định rồi, từ giờ việc nhà em cũng phải làm một nửa.

Nhìn thấy Lăng Chính Trung chuyển biến 180o Hướng Thiên khó hiểu lắc đầu, không thể tưởng được vừa rồi Dương Nhất Tình nói gì với Chính Trung.

-Đúng rồi, vừa rồi Nhất Tình nói vài ngày nữa cậu ta với Dư Thắng Lân đi Nhật Bản nghỉ phép tắm suối nước nóng, hỏi chúng ta có muốn đi cùng không?

-Được, nghe qua cũng không tồi.

-Vậy quyết định, chúng ta cùng đi tắm song nhân dục.

Nhìn Lăng Chính Trung bắt đầu bận rộn hừng hực trong bếp Hướng Thiên không khỏi mỉm cười, ngẫu nhiên nếm thử tay nghề của tình nhân cũng là hưởng thụ không tồi.

Kế hoạch du lịch được quyết định, bốn người hai đôi nhanh chóng mua vé máy bay đi đến Nhật Bản bắt đầu du lịch suối nước nóng trong năm ngày.

Nói là du lịch suối nước nóng chứ kỳ thật họ đi chơi ở công viên Disneyland hai ngày trước, sau đó lại đến Odaiba ở Tokyo mua sắm một ngày.

Odaiba ở gần bãi biển, cảnh sắc lộng lẫy hợp lòng người, ven đường lại là những dãy cửa hàng san sát, là khu vực phồn hoa cho các đôi yêu nhau đến mua sắm du lịch trong ngày nghỉ. Đôi Dương Nhất Tình không biết đã biến đi đâu rồi, Hướng Thiên với Lăng Chính Trung lại đi chậm dọc theo đường Odaiba, vừa ngắm biển vừa nói chuyện.

Nhìn thấy ngẫu nhiên có những cặp đồng tính luyến ái nắm tay đi qua, Lăng Chính Trung quay sang nói nhỏ với Hướng Thiên, vẫn là người Nhật Bản cởi mở.

Nghe Lăng Chính Trung nói vậy Hướng Thiên đột nhiên nhớ lại chuyện cũ trước đây, anh cười.

-Chính Trung, trước kia anh đến Tokyo phá án đã từng đến Odaiba một lần, lần đó giúp đỡ anh phá án chính là cảnh sát Kawaguchi của sở cảnh sát Tokyo. Người ấy tốt lắm, sau đó vụ án giải quyết xong anh ta còn nói thích anh muốn anh chấp nhận, hiện giờ ngẫm lại bộ dáng nghiêm túc của anh ta vẫn rất buồn cười.

Đáng tiếc Lăng Chính Trung lại không cảm thấy việc này có gì buồn cười, hắn hậm hực nói:

-Hamster, anh dám ngang nhiên khoe chiến tích yêu đương của mình trước mặt em, trước kia em cũng có rất nhiều bạn gái đấy…

-Là có rất nhiều, nhưng đa số đều bị người ta đá, hơn nữa hẹn hò không được mấy tháng.

Bị Hướng Thiên cười nhạo Lăng Chính Trung thẹn quá hóa giận, hắn đột nhiên áp sát vào Hướng Thiên uy hiếp:

-Hướng Thiên, anh lập tức khai báo thành khẩn lịch sử yêu đương kia cho em, nếu không có tin em lập tức hôn anh trước mặt mọi người không!

Hướng Thiên hoảng sợ vội vàng lùi về sau mấy bước, anh biết người yêu của mình có đôi khi rất bốc đồng, nói muốn hôn chỉ sợ thật sự sẽ hôn.

Lăng Chính Trung nói chuyện rất to, may mà người xung quanh không hiểu hắn đang nói gì, nhưng ngay cả vậy Hướng Thiên vẫn hơi xấu hổ, anh cười nói:

-Không phải lịch sử yêu đương, cảnh sát Kawaguchi vừa nhắc tới anh đã lập tức từ chối, không hơn.

-Vì sao từ chối?

-Không biết, chỉ là không cần suy nghĩ đã từ chối.

Hướng Thiên ngừng một lát lại nói:

-Có thể vì anh ta rất lịch sự lễ phép, mỗi lần thấy anh đều cúi đầu lại cúi đầu làm anh rất mất tự nhiên, anh cũng không muốn mỗi ngày cúi đầu với người khác.


Lăng Chính Trung phá lên cười ha ha, cảnh sát Kawaguchi kia nếu biết mình bị từ chối vì lý do này chỉ sợ sẽ ngã vật ra đất không dậy nổi.

Bốn người ở lại khách sạn Odaiba một đêm, buổi tối vừa ngắm cảnh đêm ven biển xinh đẹp vừa hưởng thụ đồ hải sản, đều thỏa mãn trở về. Ngày hôm sau họ lại ngồi tàu Shinkansen đến Hakone tắm suối nước nóng lưu huỳnh.

Lăng Chính Trung không mấy hứng thú với tắm suối nước nóng, nước trong suối nước nóng đều rất nóng mà hắn lại thiên về nước hơi âm ấm, nhưng buổi tối khách sạn nước nóng phục vụ sushi cùng rượu gạo làm hắn rất thích. Ăn tối xong Dư Thắng Lân cùng Hướng Thiên đi ngâm nước nóng, chỉ để lại hắn với Dương Nhất Tình ngồi đối ẩm.

-Phong cảnh nơi này không tồi, mọi người cũng rất nhiệt tình, nếu có thể nghe được họ nói chuyện thì tốt.

Lăng Chính Trung nói đầy tiếc rẻ.

Từ Tokyo đến Hokane, dọc theo đường đi đều là Hướng Thiên làm phiên dịch, Dương Nhất Tình vốn cũng biết mấy câu giao tiếp đơn giản nhưng đã có Hướng Thiên xuất thân chính quy ở đây thì chút kiến thức cỏn con ấy của hắn đương nhiên không cần dụng đến, thậm chí ngay cả kim từ điển mua sẵn cũng chưa lấy ra.

-Đúng vậy, nghe không hiểu người ta nói gì thật sự rất mất mặt, vừa rồi cậu có nhìn thấy mấy cô gái phục vụ sinh cứ dán mắt vào Hướng Thiên không? Còn luôn tìm cơ hội nói chuyện với anh ấy, không biết họ nói với nhau cái gì, cậu phải quản lý chặt vào, cẩn thận vịt nấu chín rồi cũng bay được đấy.

Không để ý bạn bè trêu ghẹo, Lăng Chính Trung hừ một tiếng nói:

-Tốt nhất nên chú ý người kia nhà cậu đi, dáng vẻ cao cao gầy gầy lại đầy kiêu ngạo, đúng là loại hình các cô gái thích.

-Nói cũng đúng.

Bị Lăng Chính Trung nói vậy Dương Nhất Tình có chút đứng ngồi không yên, anh đứng lên nói:

-Tớ đi qua suối nước nóng bên kia xem thử, tuy nơi này không phải nam nữ cùng tắm nhưng vẫn phải cẩn thận…

-Này, tớ nói đùa mà cậu lo lắng cái gì?

Gọi không lại Dương Nhất Tình đã vội vã chạy đi, Lăng Chính Trung không khỏi lắc đầu.

-Thần kinh.

Rượu gạo lúc mới uống hương vị ngọt ngào, kỳ thật độ ngấm lại rất lớn, không biết đặc tính của rượu sẽ rất dễ say mèm. Lăng Chính Trung hé miệng nhấm rượu, diệu kế nghĩ từ trước lượn đến lượn đi trong đầu, giờ chỉ cần chờ diễn viên xuất hiện.

Có thể là vì trong lòng nghĩ tới nên không lâu sau Hướng Thiên đã trở lại.

Hướng Thiên ngồi xuống bên cạnh Lăng Chính Trung, anh mặc áo tắm, mái tóc hơi ẩm ướt. Ngửi mùi thơm ngát đặc biệt của suối nước nóng tỏa ra từ người Hướng Thiên làm Lăng Chính Trung đột nhiên có suy nghĩ muốn lập tức đè anh xuống tận tình âu yếm.

-Chính Trung, có muốn đi ngâm nước nóng không? Tính chất nước ở đây thật sự không tồi.

-Không ngâm, anh ngâm lâu vậy có phải cổ họng rất khô không? Rượu gạo này không tồi, anh nếm thử đi.

Đương nhiên không cảm thấy tính toán xấu xa của Lăng Chính Trung, Hướng Thiên cười cười nhận chén rượu gạo hắn đưa uống một hơi cạn sạch.

Nếu đã có kế hoạch hành động đương nhiên Lăng Chính Trung sẽ không uống nữa, hắn chỉ đưa hết chén này đến chén nọ cho Hướng Thiên.

Có thể là vì thật sự khát nước nên Hướng Thiên không hề từ chối, chẳng mấy chốc cả bình rượu gạo đã bị anh nốc sạch. Thế này còn chưa tính, Lăng Chính Trung nhân cơ hội gọi phục vụ sinh mang lên một bình Whiskey, cũng không thả đá liền trực tiếp đưa cho Hướng Thiên, còn hắn thì giả vờ giả vít uống hai ngụm, số còn lại gần như đều vào bụng Hướng Thiên.

Nhìn hai má Hướng Thiên trở nên đỏ bừng, Lăng Chính Trung cười cong cả môi.

Thành công!

-Hướng Thiên, anh say rồi mình về nghỉ ngơi đi.

Lăng Chính Trung cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘nghỉ ngơi’.

Hắc hắc, Hamster, rượu vào làm bừa, đêm nay em xem anh trốn khỏi lòng bàn tay em thế nào?

-Anh không say!

Nghe Hướng Thiên cường điệu như vậy Lăng Chính Trung lại vui vẻ, bình thường người uống rượu không thừa nhận mình say, xem ra hôm nay Hamster say không vừa đâu.

-Chính Trung, nghe nói ở đây còn có vài loại rượu ngon đặc chế của địa phương, em vẫn chưa được nếm đâu, để anh gọi giúp em…

Lăng Chính Trung vội nói:

-Ngày mai đi, hôm nay uống đến đây thôi, uống nhiều không tốt cho thân thể, chúng ta về nào.

Không nói nhiều, Lăng Chính Trung kiên quyết lôi Hướng Thiên về, người kia cũng không phản đối để mặc hắn kéo đi.

Hai người về đến phòng, Hướng Thiên đang muốn bật đèn Lăng Chính Trung đã vội vươn tay ngăn lại, dán vào tai anh khẽ cười nói:

-Trong bóng tối mới có cảm hứng.

Vừa nói chân hắn đã gạt chéo đùi Hướng Thiên, hai người liền ngã nhào xuống.

Cấu trúc phòng ở Nhật Bản có chỗ tốt như này, đều là giường bằng trúc, hơn nữa khách sạn đã trải chăn đệm sẵn cho khách từ trước nên hai người trực tiếp ngã vào chăn bông mềm mại.

Lẩm nhẩm kế hoạch trong lòng, Lăng Chính Trung đặt Hướng Thiên ở dưới thân bắt đầu kế hoạch ác lang của hắn.

Có thể vì tác dụng của cồn mà Hướng Thiên rất ngoan ngoãn không hề phản kháng, để mặc Lăng Chính Trung cởi dây áo ngủ buộc quanh hông mình, nhận hôn môi mang theo hơi rượu thơm mát của đối phương.

Áo ngủ là loại áo cho khách sạn cung cấp, dây buộc quanh hông chỉ cần tháo một cái là thân thể trần trụi lập tức hiện ra rõ ràng trước mặt Lăng Chính Trung. Dù trong bóng đêm không nhìn quá rõ nhưng không sao, có một số thứ chỉ cần cảm thụ là được rồi, cảm thụ thân thể hai người cọ xát hòa quyện với nhau, cảm thụ hơi thở quen thuộc mà lại động tình của nhau.

Lăng Chính Trung tách hai chân Hướng Thiên ra, dùng đầu gối nhẹ nhàng cọ cọ dục vọng của anh, ôm anh vào lòng dùng hai tay xoa nắn bên hông anh, cũng cúi đầu hôn từng chút thân thể làm mình mất hồn này.

Quả nhiên, dưới âu yếm quá mức *** của Lăng Chính Trung, cuối cùng Hướng Thiên cũng không nhịn được bật lên tiếng rên rỉ khàn khàn, tiếng thở dốc khó có thể kiềm chế vang lên trong màn đêm yên tĩnh làm Lăng Chính Trung mừng rỡ trong lòng.

Hiệu quả không tồi, đây là cảm giác mà hắn muốn, Hamster, đêm nay em sẽ tận tình yêu anh…

Nhưng…

-Hướng Thiên…

Chỗ eo đột nhiên bị hai tay Hướng Thiên ôm thuận thế lăn một vòng, Lăng Chính Trung không giữ được thăng bằng cơ thể đương nhiên bị Hướng Thiên xoay người đè xuống dưới thân.

Không phải như vậy, Hamster, không phải anh uống rượu sao?

Hướng Thiên đặt đôi môi mềm mại lên vành tai Lăng Chính Trung, nhẹ nhàng hôn cắn, cũng nhẹ nhàng trấn an:

-Chính Trung, em mệt mỏi cả ngày rồi cứ để anh làm, em không cần cử động, chỉ cần nằm hưởng thụ là được rồi.

Em không hề mệt chút nào, anh không cần cố kiết làm…

Lăng Chính Trung rất muốn phản đối, nhưng Hướng Thiên căn bản không nghe hắn nói, *** bị cồn kích thích trào lên mạnh mẽ, Hướng Thiên dịu dàng ôm cổ Lăng Chính Trung luồn tay vào tóc hắn nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó một loạt nụ hôn nhiệt tình dừng trên môi hắn.

-Hướng Thiên, em muốn ở trên!

-Được, lát nữa cho em ở trên, ngẫu nhiên đổi vị trí thân thể cũng rất tình thú.

Hướng Thiên thuận miệng đồng ý, động tác nhiệt tình không hề dừng lại. Cảm giác nụ hôn mang theo mùi rượu không ngừng rơi xuống mọi nơi trên thân thể mình mà Lăng Chính Trung tức hộc máu, hắn nói không phải ý đấy, rốt cuộc Hamster có nghiêm túc nghe hắn nói không?

Đương nhiên so đo vấn đề cao thấp vào lúc này rất không sáng suốt, Lăng Chính Trung căn bản không có cơ hội giữ vững quan điểm của mình cửa thành đã thất thủ. Hắn bị Hướng Thiên nhiệt tình như lửa đặt dưới thân, đau xót phát hiện tính toán của mình lại hớ rồi.

-Hướng Thiên, rốt cuộc anh có uống rượu hay không?

Sau lúc hoan ái, Lăng Chính Trung bắt đầu hỏi.

Rõ ràng hai chai rượu đều nốc vào, không có lý nào Hướng Thiên lại không say, hơn nữa không chỉ không say mà còn dũng mãnh hơn cả bình thường làm hắn có hơi ăn không tiêu.

-Không có, không phải anh đã nói với em là anh không say sao.

Đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng, Lăng Chính Trung vội hỏi:

-Tửu lượng của anh tốt lắm à?

-Đúng vậy, em quên nghề nghiệp trước đây của anh là gì à? Vì có thể ứng phó với các loại chuyện xảy ra bất cứ lúc nào, tửu lượng của tất cả cảnh sát đều rất tốt, thứ này cũng cần luyện.

-Nhưng… Cho tới giờ anh chưa bao giờ uống trước mặt em…

-À, kỳ thật anh cũng không thích uống rượu, nhưng nếu vui vẻ với bạn bè thì anh cũng sẽ uống rất nhiều…

Lăng Chính Trung run giọng hỏi:

-Vậy anh uống mấy chai mới có thể say?

-Say? Cho tới giờ anh chưa từng say, tửu lượng của anh là luyện với bố từ nhỏ, ngàn chén không say… Chính Trung, Chính Trung, em làm sao vậy…

Lăng Chính Trung không thở được ngã nhào vào lòng Hướng Thiên.

Trời ơi, đừng trêu đùa hắn như vậy chứ, không phải chỉ là vị trí top thôi vì sao lúc làm lại còn khó hơn công việc của hắn? Hamster, em không tin mình không thể làm gì được anh, ba mươi sáu kế em sẽ lần lượt dùng hết, dù sao có thời gian cả đời, em phải bất chấp mọi giá!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận