Bảo Hộ Em Suốt Đời

Thiều Nguyệt phiền não bóp trán, cô định ngồi dậy, nhưng vừa nhấc người, ngực đã đau nhói, đau đến nỗi cô ngã lại lên giường. Thiều Nguyệt đưa tay vuốt ngực mình, cô chạm đến một lớp vải dày vô cùng, thâm tâm lại càng thêm rối rắm, tại sao mình lại không hề có chút ký ức nào về vết thương này?

Suy nghĩ một lát, Thiều Nguyệt thở dài, cô đành rút bàn tay đang đặt bên ngực trái lại, liếc mắt đột nhiên trông thấy một vết đỏ trên lòng bàn tay phải. Sao lại cảm thấy thân quen như thế? Thiều Nguyệt cau mày trầm tư, lại đưa tay xoa vết đỏ kia.

Bấy giờ, trí não cô chợt xuất hiện một cảnh tượng, bốn phía bao quanh bởi núi cao xanh biếc, còn ở trước mắt, có một cái hồ, nước trong hồ có cả thảy ba loại sắc màu. Thiều Nguyệt cảm giác như bản thân là một người vừa mới bước từ trong chiếc hồ đó ra, nâng lên một giọt bất kỳ sau đó đặt vào lòng bàn tay mình. Sự đau đớn trên lòng bàn tay vô cùng rõ rệt, song tâm trạng cô lại mừng rỡ, tựa hồ cô đã xác nhận được một việc vô cùng quan trọng.

"Tuyệt... Tuyệt...." Thiều Nguyệt sắp có thể bật thốt nên cái tên quen thuộc rồi, song tiếng cửa mở phòng bệnh lập tức cắt ngang, sau đó là âm thanh nhịp bước chân hỗn loạn.

"Tiểu Nguyệt ơi!" Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa nhào tới, hốc mắt ướt át, nức nở, "Tiểu Nguyệt, cuối cùng mày cũng tỉnh rồi!" Dứt lời bèn níu lấy tay Thiều Nguyệt.

"Tiểu Vũ?" Dòng suy nghĩ của Thiều Nguyệt bị kéo về với thực tế, trông thấy cảnh Tiếu Vũ khóc, cô nắm lấy tay người bạn, an ủi, "Tiểu Vũ à, tao không sao đâu."

Tiếu Vũ gật đầu lia lịa, sau đó nó ngồi bên mép giường, vẫn chưa chịu buông tay Thiều Nguyệt ra, Thiều Nguyệt kệ nó, chỉ thắc mắc, "Sao tao lại ở bệnh viện vậy?" Cô đảo mắt nhìn ngực mình, "Tao bị thương à?"

Nói đến đây, Tiếu Vũ sợ hãi vỗ ngực, "Tiểu Nguyệt, mày không biết đâu, vất vả lắm bọn tao mới tìm được mày, thế nhưng khắp người mày toàn là máu, nằm im không nhúc nhích, thật sự hù tao chết mà!" Rồi nó thả chậm lại tốc độ, "Nếu không nhờ Thiều Hoa nhanh chóng ra quyết định, lập tức bế mày đi bệnh viện thì có lẽ nguy hiểm lắm lắm đó."

"Anh?" Thiều Nguyệt giật mình, "Anh ấy về rồi à?"

"Ừ," Tiếu Vũ gật đầu, "Từ sau khi mày mất tích, Thiều Hoa cũng mải mốt quay về nước, chúng tao vẫn luôn đi tìm mày."

"Tao..." Thiều Nguyệt nghi ngờ, "Tao mất tích bao lâu rồi?"

"Gần một năm," Sau đó Tiếu Vũ hỏi, "Tiểu Nguyệt à, rốt cuộc một năm vừa qua mày đã xảy ra chuyện gì vậy, sao lại bị thương nghiêm trọng như thế, với cả..." Tiếu Vũ chần chừ, có một lần, nó giúp dì Thẩm lau người cho Thiều Nguyệt, thấy trên cơ thể Thiều Nguyệt có rất nhiều vết sẹo, lúc ấy dì Thẩm đã bật khóc, dì thương con gái, không biết con gái đã chịu khổ ra sao để thân thể biến dạng như vậy. Nó cũng đau lòng, cũng tự trách, nếu ngày hôm ấy nó không cố chấp kéo Thiều Nguyệt ra ngoài thì có lẽ trên đường về sẽ không gặp phải đợt sấm sét quái dị kia, Thiều Nguyệt cũng sẽ không biến mất, cũng không phải chịu đựng tổn thương.

"Tiểu Vũ ơi?" Thiều Nguyệt nhìn nó.

Tiếu Vũ lắc đầu, "Mày không sao là tốt rồi, không sao là tốt..."

Thiều Nguyệt cau mày suy tư, "Một năm... một năm này..." Song lại không tài nào nhớ nổi, cô nghiêng đầu đầy bất đắc dĩ, nhìn thấy bình hoa trên bệ cửa sổ, sau đó miệng không khỏi lẩm bẩm, "Hoa... Hoa... Hoa..." Cái tên như nghẹn trong cổ họng, tựa hồ có thể nói ra ngay tức thì, song cũng không thể nhớ đến.

Tiếu Vũ không hiếu, nó nhìn theo tầm mắt của Thiều Nguyệt, thắc mắc, "Tiể Nguyệt, bình hoa kia sao thế?"

Thiều Nguyệt thở dài, ban nãy đột nhiên một hình ảnh tràn vào trong tâm trí cô, một cô bé tay nâng một bông hoa nhỏ màu tím, vui vẻ đưa cho cô, khiến cho cơn giận vốn dĩ đang hiển hiện lại lập tức tan biến, "Tao cũng không biết, trong đầu luôn loáng thoáng qua một vài thước phim, nhưng ngay sau đó lại biến mất."

Tiểu Vũ cả kinh, "Tiểu Nguyệt, chẳng lẽ... mày... không nhớ những chuyện... đã xảy ra trong một năm qua ư?"

"Ừ." Thiều Nguyệt buồn bã gật đầu, cô luôn cảm thấy mình nên nhớ lại, không biết vì sao, vì ngay cả bản thân cô cũng không biết.

"Được rồi, không nhớ thì không cần nghĩ nữa." Tiếu Vũ an ủi, đưa tay vuốt tóc Thiều Nguyệt, song khi tay nó chạm phải lọn tóc mai bạc trắng kia, tay lại cứng đờ, Tiếu Vũ mím môi, nhắm mắt nhịn để không bật khóc, sau đó nó lại mở mắt ra, gượng cười, "Thực ra thì, không nhớ cũng tốt."

"Nhưng... tao luôn cảm thấy nhất định tao phải nhớ ra." Thiều Nguyệt nhíu mày.

"Mày nhìn mày xem, sắp trở thành bà lão rồi," Tiếu Vũ đưa tay xoa phần giữa mày của Thiều Nguyệt, chợt nhớ mình chưa báo tin về Thiều Nguyệt cho người nhà họ Thiều bèn vỗ trán, "Mày xem trí nhớ của tao nè, phải nhanh báo lại tin tức của mày cho chú Thiều và cô Thẩm thôi, bọn họ vẫn luôn chăm sóc mày bất kể ngày đêm đấy, chẳng mấy khi chịu chợp mắt, sáng này tao còn phải đuổi Thiều Hoa về nghỉ ngơi, để tao gọi điện cho Thiều Hoa nhé." Dứt lời, Tiếu Vũ cầm di động rời khỏi phòng bệnh.

Thiều Nguyệt nhắm mắt, trong đầu vẫn còn quấn quít với chữ "Hoa", rốt cuộc nó là gì? Sau đó cô thiếp đi.

"Thiên Cốt, Thiên Cốt? Thiên Cốt ơi!" Tử Trúc không ngừng gọi Hoa Thiên Cốt, đã đến lúc uống thuốc rồi, từ ngày đó, Hoa Thiên Cốt luôn bệnh đến u mê, không tài nào dậy nổi, thân thể cũng dần yếu ớt, nội lực mất hết khiến cho thoạt trông nàng càng tiều tụy hơn. Tôn thượng bảo nàng mắc phải tâm bệnh, ngoại trừ Thiều Nguyệt, sẽ chẳng còn cách nào chữa khỏi nữa, nhưng Thiều Nguyệt... Tử Trúc đảo tròng mắt, vì tiêu diệt Hồng Hoang, Thiều Nguyệt đã tự hy sinh bản thân, cõi đời này mất đi Hồng Hoang, và cũng sẽ vĩnh viễn mất đi Thiều Nguyệt...

Hoa Thiên Cốt chậm rãi mở mắt, cặp đồng tử trống rỗng vô hồn, Tử Trúc ra tín hiệu cho Tử Mạch đứng đối diện, Tử Mạch vội đỡ Hoa Thiên Cốt dậy, Tử Trúc đút từng thìa, từng thìa thuốc trong chén cho nàng. Hoa Thiên Cốt chỉ há miệng ra như một cỗ máy, mất đi linh hồn chẳng khác nào một bức tượng gỗ, không còn chút xúc cảm.

Tử Trúc và Tử Mạch rời khỏi phòng, đóng cửa xong nhìn nhau, cùng lắc đầu thở dài, cứ thế này, Thiên Cốt sẽ chẳng chịu được bao lâu nữa, nét mặt cả hai lộ vẻ ưu sầu.

Bấy giờ Đường Bảo mải mốt chạy tới, nắm lấy ống tay áo của Tử Mạch, hỏi, "Tử Mạch tỷ tỷ, Cốt Đầu sao rồi?" Con bé mới ra từ phòng của Lạc Thập Nhất thì lập tức chạy đến điện Tuyệt Tình, thương thế của Lạc Thập Nhất vẫn chưa lành, con bé không an tâm, song cũng rất sốt ruột cho Hoa Thiên Cốt ở bên này, cho nên nó chỉ đành chạy tới chạy lui giữa hai nơi..

Tử Mạch im lặng không đáp, Đường Bảo chán nản cúi đầu, "Phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ Cốt Đầu cứ định tiếp tục như vậy hay sao?"

"Chỉ có chủ nhân mới có thể cứu được Thiên Cốt, có điều..." Tử Mạch không còn cảm nhận được sự tồn tại của Thiều Nguyệt, nàng hiểu rất rõ, Thiều Nguyệt đã không còn có mặt trên cõi đời này nữa.

Đường Bảo cũng bi ai, con bé nức nở, "Đúng thế, Kiếm tôn mà có ở đây thì thật tốt..."

"Chúng ta cũng đã tận mắt nhìn thấy, Thiều Nguyệt..." Quả thực Tử Trúc không dám nói ra, "Tiểu Mạch, hẳn là nàng rõ nhất."

Tử Mạch gật đầu, tựa lên vai Tử Trúc, nhỏ giọng thút thít, Tử Trúc vòng lấy nàng, hốc mắt ửng đỏ. Sau lưng bọn họ, cách đấy không xa, Bạch Tử Họa lẳng lặng đứng, chàng tới tiểu viện của Thiều Nguyệt, nhớ lại quãng thời gian lúc trước. Ban đầu, Tiểu Nguyệt cũng chỉ là một người bình thường không có chút linh lực nào, từ từ tu luyện mới trở thành Thượng tiên Trường Lưu, khả năng lĩnh ngộ của Tiểu Nguyệt cực cao, tu luyện cũng chăm chỉ, chàng đã nhìn Tiểu Nguyệt từng bước đi lên, song lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đi vào cõi hủy diệt.

Bạch Tử Họa quay đầu nhìn về phía phòng Hoa Thiên Cốt, bi thương quá lớn khiến trái tim cũng chết lặng, tình trạng của Hoa Thiên Cốt bây giờ là như vậy đấy. Bạch Tử Họa ngẩng đầu nhìn trời xanh, cảnh tượng ngày hôm ấy như còn sờ sờ ngay trước mắt, sau đó lại một hình ảnh thoáng qua, trước khi Tiểu Nguyệt đẩy chàng ra, con bé đã nói nửa câu, nếu chàng không hiểu sai, vậy thì Tiểu Nguyệt đã bảo con bé có thể sẽ quay lại thế giới vốn có của mình? Bạch Tử Họa trầm tư, nhưng vẫn chưa xác định được toàn bộ, cũng có thể, Tiểu Nguyệt chỉ vì muốn mình an tâm nên mới nói vậy.

Sau đó chàng nhớ sư phụ từng dặn, Tiểu Nguyệt là biến số lớn nhất trên cõi đời này, quy tắc của đất trời nơi đây không thể trói buộc được con bé, với Thiều Nguyệt, những chuyện vốn là không thể cũng có thể trở thành có thể, kiếp sinh tử chính là minh chứng rõ rệt nhất. Nghĩ tới đây, Bạch Tử Họa xoay người rời khỏi tiểu viện, chàng phải tới phòng của sư phụ, xem xem liệu có tài liệu nào liên quan đến thế giới khác hay không, có lẽ sư phụ đã để lại một chút manh mối gì đó.

Thiều Nguyệt ngắm mình trong gương, thắc mắc cau mày, cô nhẹ vuốt ve những sợi tóc mai màu trắng, sao lại là màu trắng, hẳn là mình không đi nhuộm tóc đâu?

Trong phòng bệnh, Thẩm Nhu đang sửa soạn lại hành lý, hôm nay Nguyệt Nhi đã có thể về nhà nghỉ ngơi, bà không khỏi mỉm cười. Dọn xong, Thẩm Nhu quay sang nhìn nhà vệ sinh, khó hiểu, "Sao Nguyệt Nhi vẫn chưa đi ra vậy nhỉ?"

Thế là Thẩm Nhu tới bên cửa phòng vệ sinh, gọi, "Nguyệt Nhi ơi? Nguyệt Nhi?" Không ai đáp lại, Thẩm Nhu hoảng sợ, mải mốt mở cửa ra, hét lên, "Nguyệt Nhi!"

Khi thấy Thiều Nguyệt không hề hấn gì, Thẩm Nhu mới thở phào nhẹ nhõm, thấy Thiều Nguyệt vẫn đứng lẳng lặng trước gương, bà tiến đến ôm bả vai cô, "Nguyệt Nhi à, chúng ta về nhà thôi."

Thiều Nguyệt nói ra thắc mắc của mình, "Mẹ ơi, sao tóc con lại..."

Thẩm Nhu ngẩn người, bà không biết phải giải thích như thế nào, chỉ đành gượng đáp, "Lúc con quay về thì đã như vậy rồi..." Dứt lời, Thẩm Nhu cúi đầu, đưa tay lau khóe mắt.

Vốn dĩ Thiều Nguyệt đang muốn hỏi thêm, song khi cô thấy trong gương, Thẩm Thu đang lén lau nước mắt, lòng cô lại mềm nhũn, buông tha nghi ngờ trong lòng, xoay người kéo tay Thẩm Nhu, vui vẻ nói, "Mẹ ơi, chúng mình về nhà đi!"

"Ừ." Thẩm Nhu im lặng chốc lát rồi vội bảo, "Được, tốt lắm, tốt, chúng ta về nhà thôi, về nhà nào..."

Ngôi nhà chưa hề thay đổi, vẫn y nguyên ký ức của cô, phòng cô vẫn thế, cô nằm trên chiếc giường thoải mái của mình, nhìn lên trần nhà, không khỏi nâng tay lên ngắm vết đỏ kia, miệng lẩm bẩm, "Chắc chắn trước đây mình không hề có cái vết này, vậy nó xuất hiện trong một năm vừa qua ư? Nhưng sao mình lại không tài nào nhớ nổi vậy?"

Sau đó Thiều Nguyệt nhớ tới một đoạn hồi ức của cô ở trong bệnh viện, cảnh mình nhỏ một giọt nước lên lòng bàn tay phải, từ đó xuất hiện vết đỏ này, cô mới nghiêng đầu, chợt bảo, "Ồ, là do nước!" Sau đó lại không hiểu, "Nước có thể thiêu đốt người ta sao? Chưa từng nghe nói đến loại nước này đấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Ai da..." Thiều Nguyệt thở dài, rút tay phải lại, đặt trên trán, ảo não không thôi.

Tiếu Vũ tới, thấy Thiều Nguyệt đang nằm trên giường bèn bước nhẹ chân, tiến dần về phía tai của Thiều Nguyệt, sau đó hét lên, "Tiểu Nguyệt!"

Thiều Nguyệt giật mình, quay sang nhìn nó, bật cười, "Mày cũng lớn rồi mà sao còn con nít như vậy?"

"Không phải mày vẫn bị tao dọa hay sao?" Tiếu Vũ nhướng mày.

Thiều Nguyệt không đáp, cô ngồi dậy, nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, "Tiểu Vũ, mày nói xem ta có nên...."

"Không nên!" Tiếu Vũ vội cắt ngang.

Thiều Nguyệt thắc mắc, "Tao còn chưa nói hết mà, sao mày biết tao muốn nói gì vậy?"

Tiếu Vũ cắn môi, đầy vẻ bất an, nó hơi giận dữ ngồi lên giường, sau đó tựa đầu trên bả vai Thiều Nguyệt, "Tao cũng không biết, tao luôn có một loại dự cảm xấu, rằng một khi đã nhớ ra, mày sẽ lại rời xa chúng tao."

Thiều Nguyệt bật cười, "Sao có thể chứ?" Cô đưa tay vỗ vai Tiếu Vũ, "Nói sau đi, mà nếu ta có rời đi thật, thì cũng có thể đi đâu chứ?"

Một nơi mà chúng tao mãi mãi không thể tìm được, Tiếu Vũ thầm nghĩ, sau đó nó nhắm mắt lại, nhớ về lúc nó và Thiều Hoa tìm thấy Thiều Nguyệt trên một ngọn núi sét đánh liên hồi, trên người cô diện một thân cổ trang dính đầy máu. Khi ấy, nó rõ ràng đã trông thấy quanh người Thiều Nguyệt có tia điện, song sau đó tia điện từ từ biến mất vào trong vết thương của cô, ban đầu nó chỉ cho rằng mình hoa mắt. Nhưng khi cha Thiều Nguyệt - Thiều Tử Dương giám định bộ đồ mặc trên người Thiều Nguyệt, Tiếu Vũ mới sợ ngây người, bộ cổ trang này tuyệt đối không hề được sản xuất ở thời hiện đại, tơ lụa làm nên nó cũng phải cách đây cả mấy ngàn năm, hơn nữa còn là một thời đại không thể chỉ ra cụ thể.

Thiều Tử Dương là nhà lịch sử học nổi danh, ông cũng nghiên cứu rất sâu về cổ vật, cho nên Tiếu Vũ hoàn toàn tin tưởng lời giải thích của Thiều Tử Dương. Nó hồi tưởng lại ngày Thiều Nguyệt biến mất, một tia sét bổ xuống, Thiều Nguyệt tan biến, chẳng lẽ Thiều Nguyệt đã thật sự đến một thế giới khác hẳn với thế giới của chúng ta hay sao? Nó không thể tưởng tượng nổi, cũng không dám tưởng tượng, chỉ mong sau này vẫn sẽ như trước kia, có thể sống tiếp một cuộc đời bình yên.

Đột nhiên một giọng điệu hài hước vang lên phá vỡ sự im lặng, "Này, tỷ muội hai người đã ôn xong chuyện cũ chưa thế?"

"Anh?" Thiều Nguyệt thấy Thiều Hoa hai tay ôm ngực dựa bên cửa, cười hì hì nhìn cả hai.

Tiếu Vũ quay sang tức giận, "Anh quản làm gì, để bọn em tỷ muội tình thâm đi!"

"Ừ, ừ, ừ, hai người là tỷ muội tình thâm, nhưng mẹ đã bảo em lên gọi Tiểu Vũ xuống ăn cơm rồi mà..." Thiều Hoa buồn cười nhìn Tiếu Vũ.

"Ai da!" Tiếu Vũ vỗ trán, "Mải nói chuyện nên quên béng mất," Sau đó nhìn Thiều Nguyệt, bước xuống giường, "Đi nào, Tiểu Nguyệt, chúng ta mau xuống ăn cơm, đừng để ý đến cái con người đáng ghét này nữa!"

Thiều Hoa nhìn Tiếu Vũ đi qua, mỉm cười lắc đầu, "Nhìn cái tính hay quên của em kìa, sau này thì phải làm sao đây?"

Tiếu Vũ dừng chân, xoay người nhìn anh, gằn từng chữ một, "Không-cần-anh-quản!" Sau đó nghiêng đầu bỏ đi.

Thiều Nguyệt ngạc nhiên nhìn hai người, lúc đi ngang qua Thiều Hoa, cô dùng ánh mắt thăm hỏi nhìn anh, song Thiều Hoa nhỉ giơ hai tay, nhún vai một cái, ý là "em thấy thế nào thì nó chính là như vậy". Thiều Nguyệt gật đầu vỡ lẽ, không khỏi cười thầm, thật đúng là một đôi oan gia.

Trong một cái hang nơi rừng sâu núi hiểm cs một cây hòe vạm vỡ, cạnh cái cây có một căn nhà gỗ nhỏ, trước căn nhà gỗ lại có một người đàn ông diện bộ đồ vải gạt màu xanh đang thư thái ngồi trên ghế, hưởng thụ ánh nắng mặt trời trên cao.

Bấy giờ, đột nhiên cây hòe kia lên tiếng, "Đông Hoa, đây là lần đầu tiên ta thấy huynh ung dung tự tại như vậy, thật hiếm thấy, hiếm thấy!"

Đông Hoa bật cười, "Bởi vì đã buông bỏ trách nhiệm gánh trên vai, không còn phải đi trả nợ cho những sai lầm của mình nữa, lại có Tử Họa, ta không cần phải đi lo lắng về thiên hạ rồi."

"Ha ha," Cây hòe sảng khoái cười một tiếng xong tỏ ra tiếc nuối, "Tiếc thay, giờ ta lại không thể uống với huynh một chén, nếu không nhất định sẽ rất vui thích đây!"

Một cô gái diện đồ đen đi tới, nghe thấy tiếng cười của hai người mới hỏi, "Nhìn hai người nói chuyện hợp ý với nhau như vậy, không biết ta có tham gia vào được không?"

Đông Hoa ngừng cười, bảo, "Tử Huân à, Đàn Phàm bảo huynh ấy muốn uống rượu kìa."

"Đông Hoa, huynh..." Đàn Phàm không kịp ngăn, mà dù có ngăn, thì hôm nay hắn cũng chỉ là một cái cây, không thể ngăn nổi.

"Ồ?" Tử Huân nhướng mày nhìn về phía cây hòe, "Thật vậy không?"

Đàn Phàm vội giải thích, "Tử Huân à, ta chỉ thuận miệng nói thế thôi, nói trêu thôi ấy mà." Vì muốn bảo hộ mảnh hồn phách của Đàn Phàm nên Tử Huân đã đặt nó vào một cây hòe ngàn năm. Nàng nhất mực chăm chỉ chăm sóc cho cây hòe, vất vả lắm Đàn Phàm mới có thể trò chuyện, dĩ nhiên sẽ không để cho hắn thích gì làm nấy, nhỡ đâu thấ bại trong gang tấc thì biết phải làm sao?

Đông Hoa thấy Đàn Phàm giải thích với thái độ lấy lòng với Tử Huân thì hết sức nhớ nhung khoảng thời gian Ngũ Thượng tiên còn ở bên nhau, có điều như bây giờ thì cũng không tệ, có Đàn Phàm, có Tử Huân, còn có cả Úc Khanh, y cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Chợt một luồng gió nhẹ thổi tới, Đàn Phàm nghiêm mặt lại, "Có vị khách không mời mà đến kìa."

Tử Huân quay sang nhìn, một bóng người từ từ xuất hiện, nàng hơi cau mày, "Là ngươi?"

Hắn ta mặc trang phục đệ tử Trưởng Lưu, song lại cũ nát lắm rồi, tựa hồ hắn cũng chỉ còn duy nhất bộ y phục này để có thể kiêu hãnh, hắn ngẩng đầu lộ ra nửa bên mặt đã bị hủy hoại, kiên định nói, "Ta tới tìm Dị Hủ Quân!"

--- ------ --------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui