Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân


Ngày hôm sau vốn là cậu nên ngồi trên tàu quay trở lại những tháng ngày đi học.

Nhưng do đêm qua tình cảm quá mãnh liệt nên Harry đã ngủ quên......!
Ánh nắng mặt trời từ cửa sổ chiếu thẳng vào ngôi nhà, trên chiếc giường lớn có một cơ thể nhỏ nhắn đang cuộn tròn lại trong cái chăn nhìn giống như một ngọn núi nhỏ vậy.

Người trong chiếc chăn khẽ cử động, đem cái đầu nhỏ bù xù lộ ra ngoài.

Tiểu Harry mơ mơ màng màng mà mở to mắt ra, do ánh mặt trời quá chói mắt nên Harry lập tức nhắm mắt lại.

Snape quay trở lại phòng thì thấy được cảnh tượng này, ngồi ở chính giữa cái giường là một thiếu niên có đầu tóc rối loạn, đang nhắm mắt lại giống như một con mèo nhỏ vậy.

"Tỉnh?" Snape ngồi xuống mép giường, chải lại mái tóc giúp Harry.

Harry đang mơ hồ, mở mắt ra thì thấy được người yêu của mình, theo bản năng mà mỉm cười, cười đến ngây ngốc, "Chào buổi sáng, Severus."
Snape nhìn bộ dạng của Harry, khóe miệng hơi hơi cong lên, "Mặt trời chiếu thẳng vào mông rồi.

Mà còn chào buổi sáng nữa sao?" Nói xong, Snape đưa tay vào trong chăn nhéo một cái vào cái mông của Harry.

"Đáng ghét, đừng có nhéo mông em." Harry hờn dỗi kêu lên một tiếng.

Ý cười trên mặt Snape càng nhiều hơn.

Harry gãi gãi đầu, nhìn mặt trời đang treo ở trên bầu trời, cậu hỏi, "Hiện tại là mấy giờ vậy?"
"11 giờ 30."
Khuôn mặt Harry cứng đờ một chút, "Cho nên....!Em bỏ lỡ chuyến xe lửa quay về trường học rồi."
Snape gật gật đầu.

Harry nhìn Snape hỏi, "Tại sao anh không gọi em dậy?"
Snape một tay đem Harry ôm vào trong lòng ngực, "Đêm qua mệt muốn chết rồi, nên em cần nghỉ ngơi nhiều vào."
Lúc Snape nói chuyện, hơi nóng từ miệng Snape thổi vào lỗ tai Harry, nháy mắt lỗ tai của Harry liền đỏ cả lên.

Snape nhìn lỗ tai đỏ ửng của Harry, trong lòng không khỏi cảm thấy cậu rất đáng yêu.

Mặc kệ trải qua bao nhiêu lần, cái lỗ tai của Harry vẫn là giống như trước kia chạm vào một cái thì liền đỏ ửng.

Harry không thèm nhìn ánh mắt vui vẻ của Snape, tự mình đi rửa mặt.

Trang viên Malfoy, trong phòng ăn có ba người đang ngồi, là Lucius, còn có Harry và Snape.

Tới thời gian ăn trưa rồi, mà Harry thì đem hai bữa ăn biến thành một bữa.

Harry đang cầm ly sữa bò nóng ấm, uống một ngụm.

Trong lòng âm thầm thở dài: Vì cái gì mà uống nhiều sữa bò như vậy rồi, mà cậu cũng không có cao lên......!
Như là nhìn ra được tâm sự của Harry, Snape nhẹ nhàng nói một câu, "Con cái di truyền chiều cao từ cha mẹ."
Khóe miệng Harry có chút run rẩy, đây là muốn nói cha mẹ của cậu không cao sao?
Snape lại bồi thêm một câu, "Lily cũng không có thấp."
Khóe miệng của Harry càng run rẩy hơn, cho nên, Snape muốn nói là ba ba của cậu lùn sao.

Harry không nghĩ muốn thảo luận vấn đề này, cho nên nhìn Lucius đang ngồi đối diện cậu.

"Lucius, lúc Draco cùng Ron đi đến nhà ga tại sao ngài không gọi ta?"
"Kêu cậu?" Lucius nhướng mày, "Ta còn muốn sống lâu một chút." Nói xong, nhếch mép nhìn Snape một cái.

"Cho nên, bây giờ làm sao tôi có thể trở về Hogwarts?" Harry kiềm chế ý nghĩ xúc động muốn mắng chửi Snape, sắc mặt không vui nhìn Snape.

"Harry, hy vọng đêm qua em không có quăng đầu óc của mình ở trên giường." Snape mở miệng chính là châm chọc, "Em hẳn là nhớ chúng ta tới đây bằng cách nào."
Harry duỗi tay đánh vào trán mình một cái, cậu thế nhưng lại quên mất cậu có thể dùng mạng Floo để quay trở về trường học.

Harry nhìn Snape, không hề có bộ dáng lúng túng.

Cậu cong khóe miệng, "Nếu anh có thể ôn nhu nói cho em biết, thì khẳng định là đầu óc em vẫn còn chưa bị quăng mất."
Snape buông dao nĩa trong tay xuống, dùng tay nâng cằm Harry lên, "A, chắc là tối qua ta không làm em hài lòng, sau này ta phải nỗ lực hơn mới được."
Nghe xong lời nói của Snape khuôn mặt Harry lập tức đỏ lên.

Còn muốn nỗ lực hơn nữa? Vậy có phải là sau này cậu sẽ không thể bước xuống giường được nữa.....!
A, Merlin, cứu cứu con đi.

Lucius ở đối diện giống như không có nghe thấy những lời Snape nói, vẫn cứ ưu nhã mà tiếp tục ăn.

Nhưng là, biểu tình cứng đờ trên khuôn mặt hắn đã bán đứng hắn.

Tình huống gì đây? Cây vạn tuế vạn năm muốn nở hoa rồi sao? Người này là Severus Snape sao, nhưng những lời ái muội đó không nên nói ra từ trong chính miệng của hắn.

Cái này nên là Lucius nói ra mới đúng.....!
Cơm nước xong xuôi, Harry cùng Snape chào tạm biệt Lucius, rồi bước vào lò sưởi để quay về hầm.

Nhìn căn phòng quen thuộc Harry thỏa mãn thở dài, "Ai, rốt cuộc đã trở về rồi."
Snape sờ sờ đầu Harry, "Chúng ta rời đi mới có một ngày thôi mà?"
Harry nhìn về phía Snape, "Trang viên của người khác tốt đến đâu, cũng không bằng nhà của chúng ta." Khi Harry nói ra những lời này, đôi mắt cậu rất sáng ngời, như là tia sáng của mặt trời chiếu rọi đáy lòng của Snape.

Buổi sáng ngày hôm sau, trong Đại Sảnh Đường Hogwarts đã chật kín học sinh.

Harry cùng các bạn của mình ngồi ở bàn dài nhà Gryffindor, khi có mấy người nhà Slytherin đi ngang qua, cũng sẽ chào hỏi với Harry.

Harry cũng đều hữu nghị mà chào hỏi lại.

Học sinh Nhà khác nhìn một cảnh tượng này cũng không có kinh ngạc lắm, rốt cuộc thì giới phép thuật có lớn đến đâu, thì chuyện một cơn gió thổi bay một ngọn cỏ là có thể lan truyền toàn bộ thế giới phép thuật, huống chi là một việc lớn như chuyện các gia tộc thuần huyết gia tộc thề nguyện trung thành Cứu Thế Chủ.

Trên dãy bàn giáo sư Albus Dumbledore nhìn nhóm tiểu động vật phía dưới, cụ mỉm cười rất vui vẻ, mắt nhíu lại thành một đường thẳng, có thể thấy rõ các nếp nhăn trên khuôn mặt.

Ngồi ở phía bên trái của Albus Dumbledore, cách một ghế của giáo sư McGonagall chính là giáo sư Grindelwald, ông ta nhìn thấy bộ dáng cười đến khuôn mặt nhăn nhúm của Albus, ông ta không thể khống chế lại biểu tình của mình, khóe miệng trở nên run rẩy.

Tuy rằng đây là vợ của ông, tuy rằng ông thật sự rất yêu Albus.

Nhưng là đối diện với một lão già cười đến mức khuôn mặt đầy nếp nhăn, Grindelwald vẫn là có chút không có thích ứng được.

Cái này thì cũng không thể trách được, buổi tối hôm trước ông ta còn đang ân ân ái ái với cơ thể trẻ tuổi, ngày hôm sau lại biến thành một ông già râu tóc bạc phơ, thử hỏi như vậy ai mà thích ứng nổi chứ.

Grindelwald đem ánh mắt của mình ở trên người Dumbledore dời đi chỗ khác, không khéo đụng phải ánh mắt vui vẻ của Snape.

Grindelwald cảm thấy gân xanh của mình muốn nổi lên hết, nhìn bộ dáng này của Snape ông thật sự muốn đánh hắn một cái.

Dumbledore không phải nói Snape là một cái mặt than vạn năm sao, vậy ánh mắt vui sướng khi thấy người khác gặp họa là sao đây?? A? Khuôn mặt than vạn năm đâu mất rồi?
Chúa Tể Hắc Ám đời đầu từng tung hoành giới phép thuật, nhưng bây giờ bởi vì ánh mắt của một Bậc Thầy Độc Dược mà không bình tĩnh được.

Ân, nếu chuyện này truyền ra ngoài có lẽ sẽ không có ai tin nổi đâu.

Bắt đầu từ ngày hôm nay, Harry lại trở về cuộc sống ngày ngày đều đi học, làm bài tập, và viết luận văn.

Mà khuôn mặt Snape vốn dĩ nhu hòa nhưng cũng bởi vì bọn học sinh không đầu óc, mà lại trở nên cứng đờ...!Thậm chí là tức giận.......!
Cái này cũng chẳng thể trách Snape được, có một lần Harry đã xem qua những bài luận văn đó, cũng xác thật là nó thảm đến mức cậu cũng không muốn xem.

Ách.....!Xác thật là những bài luận đó chủ yếu là của Gryffindor.

Chuyện mà Harry có thể làm cũng chỉ có giúp Snape thêm trà, xoa bóp vai, hoặc ngẫu nhiên là hôn Snape vài cái.

Có lẽ là như vậy, điểm của nhóm tiểu sư tử nhà Gryffindor mới không thấp đến đáng thương??
Ai, hy sinh chính mình vì hạnh phúc mọi người.

Harry Potter cậu đúng là một người tốt a.......!
——————————————
( tác giả: Tự khen chính mình, tên nhóc không biết xấu hổ.

Harry: Sev có người khi dễ em.

Snape: Ai?
Harry: Là cô ta, chính là cô, cô ta ức hiếp em!
Snape: Arvada ——
Tác giả vội vàng quỳ xuống: Ba ba, ba ba, con sai rồi, con sai rồi!!!).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui