Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân


Harry giữ đúng lời hứa, đến giờ ăn tối cậu đã về tới Spinner's End.

Nhìn thấy một bàn thức ăn phong phú, còn có người đàn ông đang ngồi bên bàn ăn chờ cậu, Trên khuôn mặt vẫn còn tái nhợt của Harry lộ ra một nụ cười hạnh phúc.

"Severus." Harry bước lên trước, ngồi xuống bên cạnh Snape, "Chờ em rất lâu sao?"
Snape theo thói quen sờ sờ mái tóc mềm mại của Harry, lắc đầu nói, "Không có, mới vừa làm xong không lâu."
Harry nhìn bít tết vẫn còn hơi nóng thì biết Snape không lừa cậu, cong khóe miệng, "Anh canh giờ chuẩn thật."
Giọng nói của Harry rất nhẹ nhàng, nhưng Snape lại cảm thấy giọng nói đó không đúng lắm, Snape cẩn thận quan sát Harry thì phát hiện gương mặt tái nhợt của người yêu, không còn bộ dáng khỏe mạnh như lúc sáng.

Snape nhăn lông mày lại, ngữ khí cũng trở nên nghiêm túc, "Xảy ra chuyện gì?"
Cơ thể Harry hơi cứng đờ một chút, sau đó vì muốn che dấu nên mỉm cười, "Không có chuyện gì a."
Snape triệu hồi một cái gương tới, "Chính em tự nhìn đi, gương mặt em trắng bệch đến mức sắp đuổi kịp đám hồn ma ở Hogwarts rồi."
Harry ngẩng đầu nhìn về phía cái gương, hình ảnh phản chiếu trong gương không giống như người đó không có việc gì, cũng như lời Snape nói mặt cậu trắng bệch sắp đuổi kịp hồn ma rồi.

Harry thở dài, "Chỉ là lúc ăn cơm em cảm thấy khó chịu nên nôn ra thôi, không có chuyện gì lớn."
"Nôn ra?" Snape hoài nghi nhìn Harry.


Harry giơ lên tay, "Em xin thề, thật sự chỉ là nôn ra.

Có thể là do món thịt cừu kia có quá nhiều dầu mỡ."
Snape không yên tâm với lý do thoái thác của Harry, lập tức quăng mấy cái bùa chú dò xét đủ loại màu sắc lên trên người Harry.

Nhìn kết quả kiểm tra Snape lại nhăn lông mày lại.

"Sao rồi?" Harry hỏi.

"Cái gì cũng không có." Snape nhíu mày nói, hai hàng lông mày nhíu chặt lại với nhau, trông cực kỳ nghiêm túc.

Harry vươn tay vuốt phẳng lông mày của Snape, "Không cần nhíu mày, sẽ có nếp nhăn.

Cái gì cũng không có không phải là rất tốt sao? Điều đó chứng minh em không có bị gì cả."
Snape nhìn vẻ mặt ôn nhu của Harry, bất đắc dĩ mà thở dài, "Đã bị nôn ra nhưng ta lại không kiểm tra ra được gì, xem ra vẫn là do trình độ kiểm tra của ta không tốt."

Harry buồn cười mà cong khóe miệng, "A, Merlin ơi.

Anh chính là Severus Snape, là Bậc Thầy Độc Dược vĩ đại, thế mà anh lại nói anh học không tốt thần chú dò xét?"
Snape nhướng mày, "Không có gì kỳ quái cả, dù sao sở trường của ta cũng là Độc Dược.

Bùa chú dò xét lại thuộc về phép thuật điều trị, đó là sở trường của bà Pomfrey."
Harry nhún vai tỏ vẻ đồng ý với cách nói của Snape.

"Sau khi khai giảng, em hãy đến gặp bà Pomfrey để bà ấy kiểm tra thân thể em." Snape tạm dừng một chút rồi nói, "Ta sẽ đi cùng em."
Harry không thể không gật đầu, nếu tình yêu của bọn họ đã công bố khắp thiên hạ, thì cùng nhau đi khám bệnh, cũng là chuyện hết sức bình thường.

"A ∼ Severus, em có thể ăn cơm được chưa?" Harry vô cùng đáng thương nhìn Snape.

Snape nhìn món bít tết dầu mỡ trên bàn, nói, "Đợi một chút, ta đi làm một chút đồ ăn thanh đạm."
Harry thở dài, nhìn Snape đem món bò bít tết đi.

Merlin a, cậu sắp chết đói rồi!!
Chờ Snape làm xong đồ ăn thanh đạm, Harry đã nằm ngay đơ trên mặt bàn.

"Đã xong rồi."
Nghe câu nói đó, Harry lập tức sống lại tại chỗ, cậu vui vẻ thỏa mãn ăn cơm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận