Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân


Khi mọi người hình dung thời gian trôi đi, thích dùng câu nói "Thời gian như thoi đưa".

Xác thật, câu nói này là chính xác nhất.

Từ khi khai giảng đến bây giờ đã gần bốn tháng, chậm rãi đã muốn đi vào tháng mười hai.

Thời tiết cũng dần dần lạnh lên, thường thường sẽ có tuyết rơi, phủ thêm bên ngoài Hogwarts một lớp áo màu trắng tuyết, dưới ánh nắng chiếu xuống hiện lên vẻ đẹp động lòng người.

Thời tiết rét lạnh, cũng không có phá hư tâm tình chơi đùa của các phù thủy nhỏ.

Harry cùng nhóm tiểu động vật khác cùng mặc áo khoác phù thủy giống nhau, còn dùng thêm bùa giữ ấm.

Cái này làm cho bọn họ có thể chơi đùa vui vẻ ở trên nền tuyết lạnh mà sẽ không có cảm giác lạnh lẽo.

Nhóm phù thủy nhỏ lấy Harry cùng Draco là cầm đầu, chia làm hai đội.


Từng người dùng phép thuật đem tuyết biến thành những thành lũy cao, các phù thủy nhỏ trốn sau những thành lũy, rồi thường xuyên ló đầu ra, hướng về phía đối diện ném ra những quả cầu tuyết.

Đương nhiên đó không phải là quả cầu tuyết bình thường, năm thứ ba bọn nhỏ đã học được không ít độc dược, bọn họ ở trong quả cầu tuyết đổ vào một chút ít độc dược đùa dai, bị bất kỳ quả cầu tuyết nào đánh trúng sẽ sinh ra hiệu quả khác biệt.

Harry thông minh đem một khối băng, biến thành một tấm gương.

Rồi mới đem gương chiếu vào thành lũy đối phương, lợi dụng chiếc gương phản xạ mà theo dõi tình huống của đối phương.

Harry từ trong gương nhìn thấy đầu của một cậu bé tóc đỏ đang ló ra, giống như muốn chuẩn bị tấn công.

Harry không nói hai lời, phản ứng cực nhanh mà đem quả cầu tuyết trong tay ném về phía cậu bé tóc đỏ.

"A! Đáng chết!" Nghe giọng nói hình như là của Ron.

Mặt Ron sau khi bị quả cầu tuyết đánh trúng, nhanh chóng mọc râu ra, càng ngày càng dài, mãi cho đến khi chạm đất mới ngừng lại được.

Draco nhìn Ron có chút kinh hoảng, căm giận mà dùng bùa trôi nổi trên một quả cầu tuyết, cậu khống chế quả cầu tuyết bay về phía thành lũy của Harry.

Harry cảnh giác mà ngẩng đầu, "Cẩn thận phía trên."
Chính là đã chậm một bước, quả cầu tuyết không nghiêng không lệch mà đúng lúc nện ở trên đỉnh đầu của Fred.

Một mùi hương vô cùng hôi thối bay ra từ trên người Fred.

"Đáng chết, độc dược vị thối này là do ta cùng Geaorge phát minh ra."
George bóp mũi, có chút ghét bỏ mà cách xa Fred một tý.

Fred ủy khuất mà nhìn George, "George, ngươi là ghét bỏ ta sao?"
George lắc lắc đầu, nhưng là vẫn bóp mũi, "Fred, chờ ngươi tắm xong ta sẽ lại gần ngươi."
Fred ủ rũ héo úa giống như một con chó nhỏ đáng thương, vì phát tiết bất mãn trong lòng, Fred ló đầu ra đem quả cầu tuyết trong tay ném đi.


Nhưng chính là trong nháy mắt này, Fred lại bị một quả cầu tuyết đánh trúng.

Mà quả cầu tuyết của cậu, cũng đánh trúng Neville ở phía đối diện.

Một màn này làm Hermione nháy mắt nổi giận, điên cuồng mà hướng về phía Harry mà ném.

Tình hình chiến đấu càng ngày càng nghiêm trọng, hai nhóm đều trốn phía sau thành lũy có cơ hội liền lập tức ra tay
Lúc này đây, Harry cùng Draco cũng không có may mắn thoát khỏi, bị quả cầu tuyết đánh trúng.

Khi mọi người đều mặc quần áo không chỉnh tề, sắc mặt cũng khác lúc bình thường, mọi người ngừng lại, song song nằm ở trên mặt tuyết.

Cậu nhìn mình, mình nhìn cậu, nở nụ cười.

Ánh mặt trời nhẹ chiếu trên mặt đất, phủ lên người bọn nhỏ một tầng ánh nắng.

Bóng dáng vài người dưới ánh nắng rọi xuống vui vẻ bên nhau, tiếng cười nói thanh thúy từ Hogwarts mà truyền ra bên ngoài......!
Cái này đại khái chính là bộ dáng của thanh xuân.

Chờ sau khi độc dược trên quả cầu tuyết biến mất, Harry mới tạm biệt nhóm tiểu động vật nhỏ trở về hầm.

Snape đang ở trước bàn nhíu mày phê luận văn, thấy bộ dáng chật vật của Harry mày càng nhíu càng sâu, giữa hai hàng lông mày xuất hiện một nếp nhăn thật sâu.


Harry đi lên trước vươn tay vuốt phẳng lông mày đang nhíu chặt của Snape, thuận thế ngồi trên đùi của Snape.

"Đánh nhau?" Giọng nói của Snape rất bình tĩnh, nhưng là hai người là linh hồn giao hòa nên Harry biết Snape không có tức giận.

Harry lắc lắc đầu, "Chỉ ném tuyết thôi."
Snape nhẹ nhàng mà đánh vào mông nhỏ Harry, "Có thể đem tuyết, đánh đến khủng khiếp như thế, cũng chỉ có em."
Từ mông truyền đến một cảm giác ngưa ngứa, làm Harry nằm dài trong ngực Snape, giọng nói khi nói chuyện cũng trở nên ôn nhu, "Ngẫu nhiên chơi một chút thôi...."
Giọng nói của Harry tựa như một cơn gió thổi qua trái tim Snape, làm trái tim hắn trở nên ngứa ngáy.

Vì thế Snape nhắm ngay đôi môi kiều nộn kia hung hăng mà hôn lên, Harry chủ động vươn đầu lưỡi cùng đầu lưỡi Snape quấn quít bên nhau.

Ngay lúc Harry nghĩ mình sắp ngạt thở mà chết, Snape buông lỏng ra.

Harry mang theo con ngươi mê ly có chút thất vọng mà nhìn Snape, Snape đem Harry từ trên người mình thả xuống đất, "Ta còn muốn phê luận văn."
Yêu cầu không được thỏa mãn Harry căm giận mà vọt vào phòng bếp, lấy bò bít tết ra mà trút cơn giận..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận