Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân


Nọc độc của Haier ở dưới mùi hương của hoa ánh trăng dẫn dắt rốt cuộc cũng tìm được mảnh nhỏ linh hồn không thuộc về Harry.

Mảnh linh hồn kia cực kỳ đen tối, cực kỳ nồng đậm mùi vị tà ác.

Nọc độc nhanh chóng vọt qua, bắt đầu ăn mòn mảnh linh hồn vốn không thuộc về nơi này.

Mảnh nhỏ linh hồn giãy giụa, chống cự, nhưng là sức mạnh của mảnh linh hồn này cũng không thể tránh được sức mạnh của kẻ địch trời sinh của nó —— nọc độc xà quái.

Nọc độc một chút một chút mà ăn mòn mảnh nhỏ linh hồn của Voldemort, mảnh linh hồn càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất không dấu vết.

Mà xà độc, sau khi ăn mòn mảnh linh hồn đồng thời cũng từng chút từng chút một mà tiêu tan không dấu vết.

Rốt cuộc, Harry cũng mở hai mắt ra.

Một Harry hoàn chỉnh, hiện ra ở trước mắt Snape.


Harry hoàn chỉnh, cũng không có cái gì bất đồng.

Nhưng là, ánh mắt cậu sáng ngời, ánh mắt này trước đây chưa từng xuất hiện qua trong đôi mắt cậu.

Rất đơn thuần, rất chói mắt.

Làm Snape không thể rời đi khỏi ánh mắt này.

"Se....!verus...." Harry chậm rãi hé miệng, kêu tên Snape.

Giọng nói khàn khàn, còn mang theo một chút dụ hoặc.

Snape ẩn ẩn cảm thấy Harry không thích hợp, "Harry, em xảy ra chuyện gì."
"Nóng...!Severus...!Nóng quá..." Harry vừa nói, vừa đem cơ thể cậu dán ở trên người Snape.

Đôi tay không ngừng sờ soạng trên người Snape.

Snape thật sự cảm nhận được độ ấm rất cao trên người Harry, hắn thậm chí cảm giác được cơ thể chính mình từ từ nóng lên.

Là tác dụng của hoa ánh trăng sao? Snape đột nhiên nhớ tới lời Haier nói, Nagini sau khi tỉnh lại đã xảy ra quan hệ với nó.

Nói như vậy, hôm nay là không thể tránh không được rồi....!
Sau khi Snape thiết lập kết giới bảo vệ hắn cùng với Harry xong, lập tức liền đè lên trên người Harry.

Đầu lưỡi Snape cực kỳ thuần thục mà cạy hàm răng Harry ra, Harry đặc biệt phối hợp mà vươn đầu lưỡi quấn lấy lưỡi của Snape.

Bất tri bất giác, Harry bị lột hết quần áo, mà Snape cũng bị Harry bỏ đi tất cả quần áo trên người.


"Harry....." Snape thở dốc, "Ta muốn đi vào."
Harry gật gật đầu, bộ dáng gấp đến không chờ nổi làm Snape rốt cuộc cũng không nhịn được nữa......!
Khu rừng yên tĩnh, Harry cùng Snape hai người dây dưa, rên rỉ.....!
Ánh trăng thẹn thùng mà tránh ở phía sau những đám mây.

———————————————
Buổi sáng ngày hôm sau, Snape tỉnh lại rất sớm.

Hắn nhìn Harry còn ngủ say trong lòng ngực hắn, nhẹ nhàng mà thả xuống một nụ hôn.

Sửa sang lại quần áo của hai người, Snape ôm Harry còn có một con xà quái kia, độn thổ về tới Rừng Cấm của Hogwarts.

Bởi vì lâu đài cấm độn thổ, cho nên Snape chỉ có thể mang theo Harry độn thổ đến Rừng Cấm, rồi mới ôm Harry trở về hầm.

Vì không muốn có phiền toái không cần thiết, Snape còn cố ý làm một bùa chú xem nhẹ.

Thẳng đến buổi tối, Harry mới tỉnh lại.

Cậu mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy, chính là Snape.


Harry lập tức nở nụ cười vui vẻ, nhưng là cậu đột nhiên nhớ tới biểu hiện nhiệt tình đêm qua của cậu, cậu lập tức liền cảm thấy xấu hổ mà đem đầu chui vào trong chăn.

Snape buồn cười mà in một nụ hôn lên trán Harry, "Hiện tại biết xấu hổ rồi."
Ngữ khí cười nhạo của Snape làm Harry càng cảm thấy không có ý tốt, chỉ có thể nói sang chuyện khác, "Haier đâu?"
Snape cũng biết Harry là đang cố tình nói sang chuyện khác, nhưng là hắn cũng không có ý vạch trần, cực kỳ phối hợp mà trả lời, "Trở về Rừng Cấm rồi."
Harry gật gật đầu, "Đúng rồi nó còn phải chăm sóc vợ con nó nữa."
Snape cong khóe miệng, biểu tình trên mặt cực kỳ nhu hòa, "Ta cũng vậy a."
Trong nháy mắt Harry cũng không kịp phản ứng lại, chờ cậu phản ứng lại thì đã không thấy Snape đâu nữa.

"Severus Snape! Em không phải con gái, ai là vợ của anh a!!!"
Giọng nói Harry xuyên qua cửa phòng truyền ra hầm, may mắn khu vực phụ cận gần hầm sẽ không học sinh, bằng không việc này nếu có học sinh nghe thấy được sẽ cảm thấy rất khủng khiếp.

Harry cúi đầu, sờ lên bụng nhỏ của mình, nói không chừng, đêm qua ở nơi này sẽ có con của bọn họ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận