Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân


Lễ Giáng Sinh, trùng hợp cũng là ngày tuyết rơi.

Hogwarts khoác thêm một lớp áo trắng bộ dáng cực kỳ giống như một thiếu nữ ngượng ngùng.

Tuy rằng gắt gao bọc một lớp áo ngoài màu trắng, nhưng vẫn là làm người khác cảm thấy đặc biệt xinh đẹp.

Ở tầng chót của Hogwarts, có một nơi gọi là hầm.

Nơi này không có người lui tới, không phải bởi vì nơi này u ám âm lãnh, đơn giản là bởi vì nơi này là nơi ở của một người.

A, không không, không phải người, là xà vương.

Xà vương, Snape.

Ở trong lòng phù thủy nhỏ, Snape là người có khí chất lạnh lùng làm người phải né xa ra ba mét, lại độc miệng có thể mắng người khác đến thương tích đầy mình, ánh mắt lạnh lùng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, không thể nghi ngờ quả thực đây chính là xà vương.

Mà lúc này xà vương mà mọi người sợ hãi, đang ngồi ở trên giường đang nhìn Harry thay quần áo, tay trái hơi hơi có chút run rẩy, vẻ mặt tối tăm......!
Mà Harry đang soi gương, nhìn chính mình trong gương, rồi lại tự mỉm cười hài lòng.


Harry xoay người nhìn Snape, "Severus, thấy em mặc như thế nào?"
Snape rất nghiêm túc mà đánh giá cậu bé trước mắt, ăn mặc một bộ lễ phục màu đen, trên mặt còn điểm xuyết những hoa văn màu xanh lục giao nhau cùng màu vàng kim, thêm gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia.

Tuy rằng sức ăn vẫn luôn tốt, nhưng là gương mặt nhỏ nhắn kia làm thế nào cũng không mập lên được, làm cho người ta nảy sinh dục vọng muốn bảo vệ cậu.

Đặc biệt là cặp mắt xanh biếc cứ nhấp nháy nhấp nháy kia, thật là một đôi mắt mê hoặc, làm cho người khác không thể rời khỏi ánh mắt đó.

Trên trán gắn thêm một viên đá quý màu xanh lục, càng làm nổi bật thêm đôi mắt xinh đẹp đó.

Nhìn hồi lâu Snape mới chậm rãi gật gật đầu, "Không tồi."
Nghe được Snape đánh giá, Harry vui vẻ mà nở nụ cười, từ Snape trong miệng nói ra hai chữ "Không tồi", cũng chính là ý tứ đặc biệt tốt.

Harry thu thập tốt chính mình, cùng Snape nói, "Severus, anh hiện tại đi đại sảnh sao?"
Snape lắc lắc đầu, cau mày nói, "Ta không đi."
Harry nhún vai, cậu biết Snape không thích mấy trường hợp này, so sánh với vũ hội hắn càng thích ở trong hầm âu yếm nghiên cứu Độc Dược.

Harry không có nói gì, tạm biệt Snape xong, một mình rời khỏi hầm.

Chờ Harry thật sự rời khỏi hầm, khi Snape rốt cuộc không cảm nhận được hơi thở của Harry nữa, hắn nháy mắt tê liệt ngã xuống ở trên giường.

Snape gắt gao mà cắn môi, không cho chính mình phát ra một chút âm thanh nào.

Hắn run run rẩy rẩy mà xốc ống tay áo lên, cái dấu hiệu hắc ám kia đang dữ tợn vặn vẹo.

Một loại cảm giác triệu hoán bị cưỡng chế, có trong mà sinh ra, cái loại mãnh liệt từ trái tim đến đại não.

Cảm giác không thể cự tuyệt làm hắn run rẩy.

Snape vừa rồi vì không cho Harry phát hiện hắn khác thường, hắn dùng hết pháp lực cùng tinh lực đi duy trì bế quan bí thuật của hắn, thậm chí ở trong đầu chế tạo ra một cái ảo cảnh, làm chính hắn tin tưởng hắn cũng không khó chịu.

Như vậy, việc Harry với Snape có khế ước linh hồn giao hòa, nhưng là Harry cũng không có khả năng cảm giác được sự khác thường của Snape.


Thuận theo nội tâm triệu hoán, Snape đi vào lò sưởi trong tường, ngọn lử xanh hiện lên, Snape biến mất không thấy.

———————————————
Đại sảnh Hogwarts được trang trí mang theo cảm giác bầu không khí Giáng Sinh, những bàn ghế của bốn học viện đều biến không thấy đâu nữa, thay thế vào đó là những cây thông Noel, phía trên còn trang trí những linh kiện Giáng Sinh.

Ngẩng đầu là có thể nhìn thấy những con tuần lộc chạy vội khắp nơi, còn có một đám yêu tinh mặc quần áo màu xanh lục ở bên trong hát ca khúc Giáng Sinh.

Harry ở trong một đám người, liếc mắt một cái liền thấy được cha đỡ đầu của cậu, còn có Regulus đang ở bên cạnh.

Bởi vì bọn họ chính là đang bị một đám người vây quanh.

Thật sự, Regulus thật sự là quá chói mắt, là ai đều không thể bỏ qua hắn.

Hắn mặc một bộ lễ phục truyền thống màu xanh lục đậm, đã ưu nhã lại còn mê người, khóe miệng nhàn nhạt ý cười cùng đôi mắt nheo lại, làm người chung quanh có cảm giác muốn lại gần thêm tý nữa.

Harry đi qua đám người đó, phát hiện nguyên lai vây quanh ở bên cạnh Regulus thì ra toàn người quen của cậu.

Hermione, Neville, Draco, Ron còn có cặp song sinh.

Harry thế nhưng chỉ lo xem mỹ nhân, đến nhóm bạn tốt của mình cậu cũng không chú ý tới.

Làm cậu nảy sinh một chút tội lỗi.


Harry cùng bạn bè vui vẻ trò chuyện, một âm thanh thanh thúy đánh gãy bọn họ.

Là âm thanh Dumbledore dùng thìa gõ cái ly.

Ánh mắt mọi người, đều đặt ở trên người Dumbledore.

Dumbledore mỉm cười, híp mắt lại, nếp nhăn trên mặt hiện rõ ra, cái này làm cho khóe miệng Harry có chút run rẩy vì cậu biết rõ khuôn mặt thật của Dumbledore là như thế nào.

"Rất vui vẻ vì mọi người có thể tham gia đúng giờ vũ hội Giáng Sinh của chúng ta." Tiếng nói của Dumbledore không lớn, nhưng là mỗi người đều có thể nghe thấy rõ ràng.

"Về vũ hội ta không muốn nói cái gì nhiều lời, bởi vì ta sợ một hồi không ăn kịp kẹo mềm dâu tây vì đã bị mọi người ăn hết rồi." Dumbledore nghịch ngợm mà chớp chớp mắt.

Mà mọi người phía dưới, bao gồm Sirius, trên mặt đều hiện lên vẻ cứng đờ.

Có quỷ mới thèm để ý đến kẹo mềm dâu tây kia!!
Khi tất cả mọi người đều hiện gân xanh trên mặt, Dumbledore rốt cuộc cũng nói, "Hiện tại, vũ hội bắt đầu."
Lời nói của Dumbledore vừa kết thúc, âm nhạc du dương bắt đầu nori lên, đến tận đây, vũ hội Giáng Sinh Hogwarts lần thứ nhất chính thức bắt đầu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận