Bạo Kiều Cùng Bệnh Mỹ Nhân

Edit: phongsunuong.

Kinh Hàn Chương kéo tay Yến Hành Dục bỏ chạy, e sợ Nhị hoàng tử sẽ đuổi theo cướp nai của hắn.

Yến Hành Dục hàng năm nhiều bệnh, căn bản không thể theo kịp Kinh Hàn Chương, chỉ chạy được hai bước đã đi không vững rồi.

Yến Hành Dục thở hổn hển gọi một tiếng: "Điện hạ."

Kinh Hàn Chương không nói một lời trực tiếp quay đầu lại, một tay giữ người y tay kia đặt dưới đầu gối y, ôm cả người y vào trong ngực, mặt không đổi sắc co cẳng bỏ chạy.

Mọi người vây xem ở một bên: "..."

Này... Thất điện hạ, đoạn tụ mà cũng đoạn đến minh mục trương đảm*.

*Minh mục trương đảm: ý chỉ gan dạ, có dũng khí, dám hành động dám làm. Sau dùng để hình dung công khai phóng túng làm càn, làm chuyện xấu, không kiêng nể gì hết, trắng trợn.

Kinh Hàn Chương còn lâu mới để ý xem người khác nghĩ gì về mình, hắn ôm nai chạy nhanh tới lều nghỉ ngơi của mình trong doanh trại, rồi mới buông y xuống.

"Đừng tới gần người kia." Kinh Hàn Chương ôm Yến Hành Dục đặt xuống ghế mềm, như là đang dặn dò trẻ con vậy, nghiêm túc nói: "Hắn ta không phải là loại người tốt đâu, đừng nhìn hắn ta cười tươi như hoa nhưng thật ra âm mưu quỷ kế không có kém hơn chỉ có nhiều hơn người khác."

Yến Hành Dục nghiêm túc gật đầu: "Đã biết."

Lúc này Kinh Hàn Chương mới yên lòng.

Yến Hành Dục hỏi: "Điện hạ không cần phải đi tỷ thí săn thú nữa sao?"

"Ở cùng ngươi một lúc." Kinh Hàn Chương nói, "Dù sao thời gian ước định là sau khi mặt trời lặn mà, ta đoán chắc sau một buổi trưa bọn hắn cũng không thể bằng ta được."

Yến Hành Dục cười rộ lên: "Được."

Kinh Hàn Chương nói ở cùng y là ở cùng y tới trưa luôn, dùng xong bữa trưa với y còn vô cùng kiêu ngạo mà dỗ Yến Hành Dục ngủ trưa, xong xuôi hắn mới phân phó thân vệ bảo vệ Yến Hành Dục thật tốt, còn bản thân thì khí thế đầy mình cầm cung đi săn thú.

Hoàng đế chỉ săn một con hồ ly đã mệt mỏi, bảo An Bình cùng về doanh trại với mình.

"Không phải vài ngày trước người trong Tư Thiên giám bảo đã xem được quẻ đại hung hay sao, tại sao đến bây giờ vẫn chưa đưa quyển trục tới vậy?" Hoàng đế xoa mi tâm dựa vào giường mềm, để cung nhân xoa bóp chân cho mình, nhắm mắt lại hỏi An Bình.

An Bình nhỏ giọng nói: "Người của Tư Thiên giám mang quyển trục tới phủ Quốc Sư, Quốc Sư nói là đã xem sai."

Hoàng đế nhíu mày: "Xem sai? Đám người Tư Thiên giám kia làm ăn kiểu gì vậy?"

"Bệ hạ thứ tội, bói toán là việc vốn không thể tính toán chuẩn xác được." An Bình cẩn thận nói, "Cho dù là lão Quốc Sư năm đó có thuật bói toán cao siêu, cũng không phải đã phê sai mệnh cho Thừa Tướng công tử đấy thôi ạ?"

Hoàng đế sửng sốt, lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ tới "mệnh số Tử Vi" mà ông phải đề phòng nhiều năm.

Đối với Hoàng đế mà nói, mệnh sao Tử Vi có thể tùy ý là một trong nhiều vị hoàng tử của ông, cho dù là Kinh Hàn Chương thì ông cũng có thể mặt không đổi sắc mà nhịn xuống, nhưng lại không thể nhịn với người ngoài hoàng thất.

Huống chi Yến Hành Dục...

Hoàng đế trầm mặc hồi lâu, lâu đến mức An Bình nghĩ ông sẽ không mở miệng nữa, thì Hoàng đế lại đột nhiên lên tiếng: "Đứa trẻ được đưa đi Giang Nam kia, rốt cuộc có phải do Yến Kích hộ tống không?"

An Bình cả kinh, vội hỏi: "Bệ hạ, Yến Thừa tướng... Năm đó như lửa với nước với Nhiếp Chính Vương, làm sao sẽ giúp Vương gia được."

Hoàng đế lại hỏi: "Nhưng không phải Yến Kích vẫn luôn ái mộ Ánh Triều sao? Vì thế còn không tiếc tìm người có dung mạo cực giống để thế thân... Người nọ tên là gì?"

An Bình nói: "Ngọc Dung."

"Đúng." Hoàng đế càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, đột nhiên cảm thấy sợ hãi vì người vốn phải chết lại chưa chết, "Ngươi có nghĩ Yến Kích tráo đổi nhi tử của mình với Nhiếp Chính Vương hay không?"

An Bình hít sâu một hơi khí lạnh.

"Không đúng." Hoàng đế lại lập tức phủ nhận lời của chính mình, "Yến Kích không thể độ lượng đến nỗi vì nhi tử của đối thủ một mất một còn mà hại chết nhi tử của mình. Hắn biết rõ nhi tử của Nhiếp Chính Vương sẽ không thể sống sót để tới Giang Nam được, trên mặt đứa trẻ kia... Chỉ có một nốt lệ chí, là giống với Ánh Triều."

Đuôi mắt Yến Hành Dục có hai nốt lệ chí.

"Năm đó khi Yến Kích đưa Ngọc Dung về kinh thành, trên mặt nàng ta có hai nốt lệ chí, nhưng về sau bị Yến Kích dùng thuốc cưỡng chế xoá đi." Hoàng đế thì thào.

Dù sao khắp thiên hạ người có hai nốt lệ chí rất hiếm thấy.

An Bình nghe Hoàng đế nói mà mồ hôi lạnh đầy người, không dám nói thêm nữa.

Hoàng đế cảm thấy không có gì thú vị, xoa xoa mi tâm, thở dài nói: "Cho tới bây giờ, rốt cuộc mệnh số của y là gì cũng không cần thiết nữa rồi."

Dù sao cũng nằm dưới hoàng tử, muốn xoay người cũng chẳng tạo được sóng gió gì nữa.

***

Sau khi mặt trời lặn, Kinh Hàn Chương thắng lợi trở về, hắn hưng trí bừng bừng mà tính toán số con mồi đã săn được với Kinh Hà Chi và Kinh Nhĩ Chi, cuối cùng dưới ánh nhìn chăm chú và sắc mặt khó coi của hai người, Kinh Hàn Chương ôm một đống vàng nghiênh ngang rời đi.

Yến Hành Dục đang ở trong lều trại đốt nến chép kinh Phật, nghe thấy tiếng bước chân y vội buông bút xuống, khoác ngoại bào đi ra ngoài.

Kinh Hàn Chương nhìn thấy y, mắt sáng lên cao hứng vươn tay với y.

Yến Hành Dục nhanh chân chạy tới, cứ vậy mà nhào vào lòng Kinh Hàn Chương, được Kinh Hàn Chương ôm lấy thắt lưng quay hai vòng mới buông xuống.

Kinh Hàn Chương không chút keo kiệt nào mà đưa hết số vàng thắng được cho Yến Hành Dục, nói: "Cho ngươi! Điện hạ của ngươi mang chiến lợi phẩm về cho ngươi!"

Đôi mắt Yến Hành Dục cong cong, lại ôm cổ hắn thúc giục: "Điện hạ, còn muốn xoay hai vòng nữa."

Kinh Hàn Chương: "..."

Sau khi sửng sốt, Kinh Hàn Chương trực tiếp bật cười, lại ôm eo Yến Hành Dục xoay thêm vài vòng nữa, vạt áo tung bay, phảng phát như đoá hoa toả ra hương thơm ngọt ngào.

Cuối cùng vẫn do Kinh Hàn Chương cảm thấy hoa mắt váng đầu nên lưu luyến không thôi mà buông Yến Hành Dục xuống.

Ngày thường Yến Hành Dục làm việc hay nói chuyện đều rất thành thục ổn trọng, nhưng có vẻ như y rất thích chơi những trò ấu trĩ như này, kéo vạt áo của Kinh Hàn Chương không buông. Nếu không phải đôi mắt của hắn sắp đờ đẫn đi thì chắc chắn y vẫn muốn chơi tiếp.

Hai người đi vào lều trại, Kinh Hàn Chương liếc tới mặt bàn, hỏi: "Ngươi lại chép kinh Phật à?"

"Ừ." Yến Hành Dục gật đầu, "Chép cho điện hạ."

"Ta?" Yến Kích kinh ngạc, "Bởi vì hôm nay ta sát sinh sao?"

Yến Hành Dục nói: "Đúng vậy, khi ở Hàn Nhược Tự sư huynh từng dạy ta, sát sinh hay làm nghề dính máu phải chép kinh Phật."

Kinh Hàn Chương sửng sốt, hắn đột nhiên ý thức được nhiều năm như vậy cứ khi nào Yến Hành Dục rảnh rỗi không có việc gì làm là sẽ chép kinh Phật.

Chẳng biết vì sao, Kinh Hàn Chương rùng mình một cái, có cảm giác không muốn đối mặt với chân tướng đằng sau nó, hắn do dự nửa ngày mới lúng ta lúng túng hỏi: "Ngươi... Vẫn luôn chép kinh Phật, cũng là do giết người sao?"

Yến Hành Dục nghi hoặc nhìn hắn, nói: "Giết sâu cũng phải chép kinh Phật."

Kinh Hàn Chương: "..."

Trong lúc nhất thời Kinh Hàn Chương không phân biệt được sâu mà Yến Hành Dục nói rốt cuộc là sâu thật, hay là mạng người.

Yến Hành Dục dùng bữa xong, lại bắt đầu cầm bút chép kinh Phật, y chép kinh Phật rất thuận tay, như là đã chép quen rồi, không cần phải nghĩ đã viết xong một dòng.

Kinh Hàn Chương ngồi ở một bên thắp nến cho y, nhìn dáng vẻ thuận tay này của y, không biết phải giết bao nhiêu "sâu" thì mới thuần thục được như vậy.

Kinh Hàn Chương an tĩnh ngồi chờ y chép xong, hỏi ra câu hỏi đã do dự từ lâu: "Hành Dục, mấy năm nay... Ngươi không nhúng tay vào việc đoạt vị chứ?"

Yến Hành Dục thuận miệng đáp: "Không có mà."

Y buông bút xuống, cán bút chạm nhẹ vào giá đỡ bút phát ra một tiếng thanh thúy: "Vì sao điện hạ lại hỏi như vậy?"

Kinh Hàn Chương thấy hình như y cũng không lừa gạt mình, lúc này mới thở phào một hơi, hắn mất tự nhiên dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên mặt bàn, nhỏ giọng nói: "Ta còn tưởng rằng..."

"Tưởng rằng cái gì?"

Kinh Hàn Chương: "Không có gì, ngươi không gạt ta là được."

Ngày đầu tiên của lễ săn bắn mùa xuân, mọi người không về săn cung mà ở qua một đêm tại lều trại, ngày mai mới là lễ săn bắn thật sự, phải vào sâu trong khu vực săn bắn.

Nhưng thời tiết lại không được tốt lắm, sáng sớm hôm sau khi tỉnh giấc, hơi nước tích tụ lại mưa bắt đầu rơi tí tách. Sau giờ Ngọ, mưa càng to hơn.

Không còn cách nào khác, mọi người đành phải trở về săn cung chờ hết mưa.

Tuy đã vào xuân, nhưng khi mưa vẫn cảm thấy lạnh, Kinh Hàn Chương lo lắng Yến Hành Dục sẽ bị bị cảm lạnh, cho nên không dám để y gặp gió, dùng ngoại bào bọc lấy y ôm về săn cung.

Hoàng đế đã sớm mắt nhắm mắt mở cho qua, còn những người khác lại mặt đầy kinh ngạc, không nghĩ tới Kinh Hàn Chương lại trầm luân sắc đẹp như vậy, ngay cả loại chuyện hoang đường đến thế cùng làm được.

Kinh Hàn Chương mới không thèm quan tâm, hắn ôm Yến Hành Dục về săn cung, cho y tắm nước ấm, rồi nhét y vào trong chăn ủ đầy túi nước ấm, xong hết rồi mới yên lòng hơn.

Tóc Yến Hành Dục vẫn còn chút nước, Kinh Hàn Chương ngồi ở mép giường tùy tay lau tóc cho y.

Hai người đều không nói chuyện, bên tai chỉ có mưa rơi lách tách vào cửa sổ.

Yến Hành Dục nhẹ giọng hỏi: "Khi nào cơn mưa này sẽ ngừng?"

"Ai biết được." Kinh Hàn Chương không chút để ý nói, "Ta không nhớ rõ khi đó ta mấy tuổi, ta cùng với phụ hoàng tới khu vực săn bắn. Năm đó mưa liên tục ba ngày mới ngừng lại, trì hoãn không ít việc."

"Ba ngày?" Yến Hành Dục mở to đôi mắt.

Kinh Hàn Chương lau tóc y gần khô, thấy y có hứng thú muốn nghe, nhướn mày: "Muốn nghe chuyện lúc ấy sao?"

Yến Hành Dục gật đầu: "Chỉ cần là chuyện của điện hạ, ta đều muốn nghe."

Kinh Hàn Chương: "..."

Hiện giờ Kinh Hàn Chương đã thành thạo trong việc nắm bắt biện pháp câu dẫn người của Yến Hành Dục, lần này hắn kiên quyết chống đỡ, không đỏ mặt.

Thật đáng mừng.

Kinh Hàn Chương thay sang một bộ xiêm y khác, cũng nằm vào trong chăn, Yến Hành Dục rất quen đường quen nẻo mà chui vào trong lòng ngực của hắn.

Tìm được tư thế thoải mái, Kinh Hàn Chương kể: "Lúc ấy tuổi ta còn nhỏ, nghĩ rằng mưa thôi chẳng có gì phải lo, nên mang theo mấy người vào sâu trong khu vực săn bắn để đi săn."

Nhưng đường núi sau cơn mưa cực kỳ khó đi, Kinh Hàn Chương lại tuổi trẻ bồng bột, không nghe theo ai, cuối cùng bỏ lại cung nhân mà đi sâu vào trong núi.

Kinh Hàn Chương nói mãi, chính mình cũng cười khúc khích, nói: "Bây giờ ngẫm lại, khi ấy ta đúng là một đứa ngốc, người lớn đều nói không nên vào núi sau trời mưa, nhưng ta lại nhất định phải đi tìm tòi đến cùng, trên đường còn cười nhạo bọn họ nhát gan."

Yến Hành Dục cũng cười: "Điện hạ khí thế mãnh liệt như lửa, là chuyện tốt."

"Khi đó không phải là khí thế mãnh liệt như lửa, mà là nghé con không sợ cọp." Kinh Hàn Chương buồn cười nói, "Sau khi vào sâu trong núi, ta không săn được con mồi nào, đã vậy còn bị lạc đường, phải lang thang ở trong đấy một ngày một đêm, nửa đường còn bị ngã xuống vách núi. May là vách núi kia không cao, nếu không ta chắc chắn không chống đỡ được đến lúc Kinh Chập Vệ tới tìm ta."

Yến Hành Dục mới nãy còn hứng thú đầy mình lắng nghe thì nhất thời hoảng sợ, y nắm lấy vạt áo của Kinh Hàn Chương.

"Không có việc gì, không có việc gì." Kinh Hàn Chương vỗ vỗ sau lưng y, "Chỉ là nhiễm mưa sinh bệnh, trở về dưỡng thương hai ngày là khỏi rồi."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Hành Dục vẫn còn có chút tái nhợt.

Kinh Hàn Chương thấy y không chịu nói gì, vội dỗ y đi ngủ.

Yến Hành Dục đau lòng muốn mạng, y rầu rĩ chôn trong ngực Kinh Hàn Chương, nhỏ giọng nói: "Muốn nghe hát ru."

Yến Hành Dục ngẩng đầu, ánh mắt chứa sao sáng nhìn hắn.

Mặt Kinh Hàn Chương đỏ lên, nói: "Hát, muốn nghe bao nhiêu lần thì điện hạ của ngươi hát bấy nhiêu lần."

Yến Hành Dục cắn vạt áo của cười không ngừng.

Kinh Hàn Chương hát ru: "Nai con chạy lộc cộc, chạy tới ổ ngủ ngoan..."

Yến Hành Dục ngẩng đầu, sửa sai cho hắn: "Không đúng."

Kinh Hàn Chương sửng sốt: "Chỗ nào không đúng?"

Yến Hành Dục nói: "Phải là nai con à nai con, chạy vào trái tim điện hạ, lộc cộc lộc cộc."

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương hận không thể chôn sâu đầu vào trong chăn.

Hoá ra, y nghe thấy được.

Kinh Hàn Chương hận không thể chui cả người vào trong chăn.

Cuối cùng dưới ánh nhìn chăm chú của Yến Hành Dục, hai tai Thất điện hạ đỏ lên, nhỏ giọng mà hát bài hát "Chạy vào trái tim điện hạ" mới dỗ được Yến Hành Dục đi ngủ.

Không biết có phải do trước khi đi ngủ đã cùng Yến Hành Dục gợi lại chuyện năm đó hay không, Kinh Hàn Chương đột nhiên gặp phải ác mộng khi còn bé.

Trong mơ, hắn trở về thời điểm bị lạc sâu trong núi một ngày một đêm.

Kinh Hàn Chương vừa mệt vừa đói, nhưng vẫn gian nan đi từng bước một về hướng có ánh sáng, cả người hắn mỏi mệt, giống như bước thêm bước nữa là sẽ ngã xuống.

Trong lúc vô tri vô giác, hình như hắn càng đi vào sâu hơn.

Cây đại thụ cao chọc trời che lấp ánh sáng mặt trời, ngăn cách mọi ánh sách ở bên ngoài.

Tứ chi của Kinh Hàn Chương nặng trịch, hắn rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, ngã gục xuống mặt đất.

Hắn mê mê hoặc hoặc mà nhìn lên trời, hạt mưa to đọng từ trên nhánh cây rơi xuống đánh vào mặt hắn.

"Mệt mỏi quá." Kinh Hàn Chương mệt lòng mà nghĩ, "Đau quá, ai tới cứu ta."

Không ai có thể cứu hắn, tuy là cảnh trong mơ, nhưng xung quanh cũng không có nổi một bóng người.

Kinh Hàn Chương hình như đã nhận mệnh, đang chuẩn bị từ từ đóng lại mắt thì tầm mắt lại dừng lại ở một gốc cây trên đỉnh đầu hắn.

Gốc cây dây leo kia nở đầy những bông hoa có màu tím đen, cứ tam tấc bén rễ một lần, quái dị đến chân thực, tuy đã qua mấy năm nhưng vẫn khiến Kinh Hàn Chương mơ hồ nhớ rõ như cũ.

—— Trước kia hắn còn so sánh gốc cây này với Yến Hành Dục*.

*Việc này xảy ra ở chương 46, khi Yến Hành Dục bày tỏ tình cảm của mình với Kinh Hàn Chương.

Cùng lúc đó, vào năm hắn rời kinh đi Tây Bắc, giọng nói mơ hồ của Ngư Tức vang lên bên tai hắn.

"Phật Sinh Căn, lá có hình như vó ngựa, cuống lá tím đen, thường sống nhờ bám vào thứ cạnh nó... Bám vào đâu sao? Bám vào cái gì thì ta cũng chưa từng thấy qua, trong sách lại ghi chú quá ba phải cái nào cũng như nhau, dựa theo ta biết thì đại khái là dựa vào cái gì đó để sinh ra dây leo đi? Chậc, ngươi cứ tự mình đi tìm Phật Sinh Căn đi, đặc điểm của Phật Sinh Căn rất dễ nhận biết, một khi ngươi nhìn thấy nhất định sẽ nhận ra nó."

Phật Sinh Căn.

Cây mọc bám.

Kinh Hàn Chương đột ngột mở to mắt, hắn đè nén trái tim đang kịch liệt nhảy lên, giãy dụa ngồi dậy.

Yến Hành Dục vẫn còn ngủ một cách an tĩnh, khuôn mặt y tái nhợt, mang theo bệnh sắc không hề thuyên giảm, khiến người khác nhìn vào đều cảm thấy cực kỳ đau lòng.

Kinh Hàn Chương nhìn y một lúc, đột nhiên tay chân khẽ khàng rời giường rồi mặc y phục vào.

Trời bên ngoài đã khuya, mưa càng nặng hạt hơn.

Kinh Hàn Chương khoác thêm ngoại bào, phủ tấm áo tơi, vội vàng đi ra ngoài.

Thân vệ lập tức đuổi kịp: "Điện hạ."

"Mang theo vài người nữa đi theo ta." Kinh Hàn Chương liều mạng kìm nén trái tim đang đập mạnh không ngừng, hắn cắn răng giọng nói khàn khàn, "Đi vào trong núi."

Thân vệ ngạc nhiên: "Bây giờ ạ? Nhưng bên ngoài đang có mưa..."

Năm đó khi Kinh Hàn Chương muốn vào sâu trong núi, cũng từng có người khuyên hắn như vậy. Hắn không nghe vì vậy đã phải trả một cái giá lớn, khiến cho hắn mỗi lần tới lễ săn bắn mùa xuân đều cực kỳ hối hận, tự mắng bản thân khi đó là một đứa ngốc.

Nếu là hôm qua, có người khuyên hắn như vậy, Kinh Hàn Chương nhất định sẽ nghe lọt tai.

Nhưng bây giờ, hắn lại như trở về hồi còn bé, một lòng một dạ chỉ muốn đi vào trong núi.

Hắn quyết định sẽ làm đứa ngốc thêm một lần nữa.

Kinh Hàn Chương không thể chờ nổi dù chỉ một khắc, hắn nhất định phải đi kiểm chứng suy đoán trong đầu mình ngay lập tức.

Lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác gấp không thể chờ được là như thế nào. Vì thế, ngay cả lời hứa hẹn không đi vào trường săn với Yến Hành Dục cũng vứt ra sau đầu.

Chờ tới khi thân vệ đến đủ, Kinh Hàn Chương thần tình hờ hững, nói: "Đi."

"Vâng."

⭐⭐⭐


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui