Nửa canh giờ sau, A Mãn thay y phục hạ nhân, cúi đầu xách hộp thức ăn ra ngoài.
Miệng Yến Hành Dục ngậm mứt quả, đôi mắt cong cong kéo tay Kinh Hàn Chương đi về phía nội thất.
Trong lúc ăn, Yến Hành Dục đã kể hết ngọn nguồn việc y chống đối Yến Kích nên đã bị ông ta cấm túc không cho gặp Kinh Hàn Chương, điều này khiến hắn rất không vui: "Một đám già đầu, đến giờ này vẫn cứ thích chơi trò cấm túc tiểu bối?"
Tuy rằng trước khi rời đi A Mãn đã đóng hết cửa sổ, nhưng Yến Hành Dục vẫn hơi lo lắng sẽ bị người khác nhìn thấy, vào trong nội phòng cũng vẫn không yên tâm.
Vậy nên y đẩy Kinh Hàn Chương lên giường, thả rèm xuống, che đậy ánh sáng bên ngoài.
Kinh Hàn Chương vẫn còn thì thầm oán giận, bất tri bất giác ngồi trên mép giường.
Hắn nói: "Phụ thân ngươi làm chuyện lớn như vậy, giống như điều động hết tất cả Kinh Trập Vệ mà ông ta có đến giám sát ngươi, ông ta có nhắc tới khi nào sẽ thả ngươi ra ngoài không? Nam Thư Phòng có đi hay không? Ngươi.."
Kinh Hàn Chương cau mày, ngẩng đầu thì phát hiện hai người đang ngồi trên giường, màn giường rũ xuống, khắp căn phòng yên ắng, bên tai chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người họ.
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương ngạc nhiên nhìn Yến Hành Dục.
Màn giường có chút tối, nhưng đôi mắt Yến Hành Dục vẫn sáng rực rỡ như cũ, không biết y cởi giày từ khi nào, ngồi quỳ trước mặt Kinh Hàn Chương, đôi mắt trông mong nhìn hắn.
Bị Yến Hành Dục nhìn khiến hắn mặt đỏ tim đập, xấu hổ di chuyển tầm mắt ra chỗ khác, lúng ta lúng túng nói: "Ban ngày ban mặt, ngươi làm cái gì?"
Yến Hành Dục nói đúng sự thật: "Ta sợ Kinh Trập Vệ phát hiện."
Kinh Hàn Chương cứng miệng: "Phát hiện thì phát hiện, có bản lĩnh thì đến bắt gian, xem bổn Điện hạ có lúng túng hay không?"
Sau khi hắn nói xong hai chữ "Bắt gian", Yến Hành Dục không có thái độ gì, ngược lại thân thể hắn bỗng trở nên cứng đờ.
Kinh Hàn Chương lẩm bẩm nói: "Ta vừa mới nói gì vậy?"
Yến Hành Dục đang trải chăn, tính ngủ trưa cùng Kinh Hàn Chương, nghe vậy nghi hoặc nói: "Điện hạ vừa mới nói, phụ thân ta tới bắt.."
Kinh Hàn Chương căn bản không phải muốn Yến Hành Dục trả lời, thấy bộ dạng y sắp nói xong thì lập tức sốt ruột nhào lên che miệng y lại.
Giữa lúc hắn tiến lên, Yến Hành Dục không kịp phòng bị ngã nhào xuống giường.
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương nằm trên người y, mái tóc dài xõa loạn khắp bả vai, khuôn mặt gần sát phảng phất như chỉ cần cúi đầu hắn liền có thể chạm vào khuôn mặt trắng nõn như ngọc đó.
Trái tim Kinh Hàn Chương không tử chủ đập nhanh, giống sinh ra một loại ảo giác, đầu quả tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Kinh Hàn Chương chết lặng nghĩ: "Nếu bây giờ Yến Kích ở chỗ này, quả thật đúng là đang bắt gian tại giường."
Hai người lén lút triền miên sau màn giường, bầu không khí vô cùng ái muội, yết hầu của Kinh Hàn Chương lên xuống khó khăn, cảm thấy bản thân bắt đầu có hơi chút điên cuồng.
Có điều khi tầm mắt hắn đối diện với Yến Hành Dục thì loại xúc động kia lập tức tan thành mây khói.
Yến Hành Dục nhu thuận nằm dưới thân hắn, miệng bị bàn tay ấm nóng bịt kín, rõ ràng là tư thế triền miên khó nói, nhưng trong mắt y chỉ có nghi hoặc cùng tò mò.
Kinh Hàn Chương ngơ ngác nhìn y một lúc lâu, lúc này mới giật mình hồi thần buông tay, rời khỏi người Yến Hành Dục.
Hắn có chút vô lực nằm một bên, tay gác lên trán, thoạt nhìn trông rất mệt mỏi.
Yến Hành Dục ngồi dậy, nghi hoặc nói: "Điện hạ, làm sao vậy?"
Kinh Hàn Chương rầu rĩ trả lời: "Ta cảm thấy bản thân mình là người xấu."
Yến Hành Dục vội vàng đáp: "Điện hạ không phải, Điện hạ là người tốt nhất trên thế gian này."
Trong lòng Kinh Hàn Chương đang chứa đầy tâm sự, nghe được lời nói này phảng phất giống như lời mấy người dỗ đứa trẻ hay nói liền phụt một tiếng bật cười.
Bởi vì đổi xiêm y gã sai vặt cho A Mãn, vậy nên bây giờ Kinh Hàn Chương mặc áo ngoài của Yến Hành Dục, tay áo và cổ áo đều nhỏ, siết chặt khiến người hắn hơi khó chịu.
Yến Hành Dục ngẫm nghĩ một lúc, lấy một bộ xiêm y từ trên đầu giường, có chút thẹn thùng đưa cho Kinh Hàn Chương.
Kinh Hàn Chương lật xiêm y nhìn, cảm thấy trang phục này có phần quen thuộc, hơi nhướng mày hỏi: "Đây không phải là bộ xiêm y ta đưa cho ngươi vào cái hôm ở phủ đệ đại ca sao?"
Yến Hành Dục gật đầu.
Không biết Kinh Hàn Chương nghĩ đến chuyện gì, cười nói: "Ngươi vẫn luôn giữ nó."
Yến Hành Dục lại tiếp tục gật đầu.
Kinh Hàn Chương bất giác cười.
Hắn không ủy khuất bản thân nữa, mặc bộ xiêm y kia vào, trong lúc hắn thay phục, Yến Hành Dục không có chút e lệ nào mà quang minh chính đại nhìn hắn chằm chằm.
Kinh Hàn Chương lại dâng lên cảm giác xấu hổ buồn bực, nhưng không thể giống như tiểu cô nương nói thẳng, đành phải xoay người sang chỗ khác.
Y phục còn chưa thay xong, Yến Hành Dục đã đột nhiên tiến lại gần, vươn tay vỗ nhẹ vào phía sau cổ Kinh Hàn Chương.
Hắn giống như mèo nhỏ bị bắt lấy tay, xém chút nữa nhảy dựng, hắn quay đầu tính hung dữ với y, lại nghe được giọng nói tràn ngập đau lòng: "Vết thương phía sau cổ Điện hạ làm sao mà có?"
Sau cổ Kinh Hàn Chương có vài vết xước, giống như móng vuốt động vật cào qua, vết thương hẳn là rất nặng.
Thời gian đã trôi qua lâu vậy mà vết sẹo vẫn rõ ràng như cũ, phần thịt xung quanh đều trở nên trắng bệch.
Người Kinh Hàn Chương cứng đờ, mất tự nhiên đẩy tay y ra, lặng lẽ thay y phục.
Yến Hành Dục hơi mờ mịt nói: "Điện hạ, Hành Dục..
Có phải không nên hỏi vấn đề này không?"
Kinh Hàn Chương im lặng không nói chuyện.
Tuy rằng ngày thường bộ dạng hắn hay bạo nộ nhìn rất dọa người, nhưng không thật sự là tức giận; còn bây giờ nhìn qua giống như giận rồi lại không nói câu nào khiến lòng Yến Hành Dục thấy sợ hãi.
Trong lúc y vặn hết não suy nghĩ cách dỗ Kinh Hàn Chương, hắn đột nhiên mở miệng.
"Ngươi nói tại sao chân ngươi lại bị thương trước ta liền nói cho ngươi biết."
"Vết thương ở chân?"
Yến Hành Dục sờ bàn chân mình, ngay cả chuyện mẫu thân muốn giết chết y đều nói cho Kinh Hàn Chương, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện giấu diếm vết thương ở chân.
"Nếu Điện hạ muốn biết có thể hỏi trực tiếp ta mà." Yến Hành Dục dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn: "Không cần đổi, không phải chuyện lớn gì."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương thẹn quá hóa giận: "Ngươi có nói hay không, không nói ta liền đi."
Yến Hành Dục vội vàng kéo tay hắn: "Nói, ta nói."
Kinh Hàn Chương hừ nhẹ, khoanh tay trước ngực, đợi y nói tiếp lời.
Yến Hành Dục lời ít ý nhiều: "Điện hạ chắc hẳn từng nghe qua chuyện khi còn bé ta suýt chút nữa đã giết người."
Kinh Hàn Chương gật đầu.
Yến Hành Dục nhớ hình như ngày ấy là Tết nguyên tiêu, tiểu Yến Vi Minh tay cầm cành liễu đến tìm y ra ngoài chơi.
Khi đó Yến Hành Dục bệnh nặng một trận, mới vừa khỏi bệnh đã nghe tin phải ra ngoài chơi, y lập tức sợ hãi lắc đầu.
Yến Hành Dục không dám ra khỏi phủ, thậm chí ngay cả sân viện cũng không dám bước ra, thị nữ bên cạnh đều bị Yến Kích đuổi hết, thậm chí người hầu cũng không giữ lại.
Mỗi ngày chỉ khi nào tới giờ dùng bữa mới có người mang thức ăn đến, trừ lúc này ra thì y không nhìn thấy bất kỳ ai.
Hôm nay là tết nguyên tiêu, Yến Kích đã sớm bãi bỏ lệnh cấm túc Yến phu nhân, lúc này bà ta đang ngồi ở tiền viện đãi khách.
Yến Hành Dục bị bà dọa sợ hãi, cho nên căn bản không dám đi ra ngoài.
Yến Vi Minh khi ấy còn rất nhỏ, thấy ca ca hoảng sợ thì không biết nguyên do.
Yến Hành Dục trông gà hóa cuốc, nghe đến hai chữ ra ngoài lập tức hoảng sợ, Yến Vi Minh thấy vậy cũng không nỡ bỏ y đi chơi vậy nên ở trong viện cùng ca ca.
Yến Hành Dục không muốn chơi, chỉ muốn tìm chỗ nào đó trốn đi nhưng đối diện với đôi mắt ngây thơ vô tội của Yến Vi Minh, lòng nghẹn một chút đành phải theo ý hắn ta.
Yến Hành Dục cầm vài cành liễu bện thành một cái lồng cho Yến Vi Minh, còn rất tinh tế bện vòng hoa đội lên đầu hắn ta.
Lúc này Yến Vi Minh rất vui vẻ, chạy tới chạy lui ngắm nghía mình trong gương đồng.
Giữa lúc hắn ta từ nội phòng chạy vòng ra ngoài, bỗng một nam nhân lạ mặt không biết từ đâu xuất hiện, bàn chân nhẹ nhàng nhảy qua tường, cầm đao chém thẳng sau lưng y.
Yến Vi Minh sửng sốt, đột nhiên hét lớn.
Yến Hành Dục nghe thấy tiếng la lập tức quay đầu, lưỡi dao sắc bén lập tức sượt qua đầu gối y.
Đồng tử nhanh chóng co rút, cũng không biết bản năng mách bảo thế nào, liền từ trên ghế xoay người ngã lăn xuống.
Hai chân Yến Vi Minh nhũn ra, một bên khóc lóc gọi mẫu thân một bên chạy đến ôm chặt chân nam nhân kia, không cho hắn làm hại đại ca.
"Bang" Sau một tiếng va chạm, Yến Hành Dục ngơ ngẩn nhìn người nọ nổi cơn bạo nộ hất văng Yến Vi Minh ra ngoài, thân thể nhỏ bé ngã sõng soài sát bên ghế dựa, hôn mê nửa ngày vẫn chưa tỉnh lại.
Yến Hành Dục ngây ngẩn cả người.
Yến Hành Dục nói tới đây, đuôi lông mày khẽ cau: "Sau đó ta liền không có ấn tượng, chỉ biết khi lấy lại tinh thần, ta đã đoạt thanh đao cứa vào cổ tên kia."
Yến phu nhân khó khăn lắm mới đuổi đến nơi: "Hành Dục!"
Đôi mắt Yến Hành Dục ngay cả chớp đều không thể chớp, bàn tay vốn dùng sức căng chặt lại vì giọng nói "Dừng tay này" khiến cơ thể run lên.
Một phát cứa vào động mạch cổ, máu nóng trực tiếp trào ra, còn có vài giọt bắn lên mặt Yến Vi Minh.
Yến Vi Minh sợ đến mức không dám động đậy.
Yến Hành Dục bị dọa cho ngây người, y ngẩn ngơ ngồi quỳ trên mặt đất, tay run rẩy, thanh đao "cạch" một phát rơi xuống đất.
Yến Vi Minh đã dừng khóc, hắn ta ngơ ngác nhìn Yến Hành Dục, âm giọng khàn khàn gọi: "Ca ca?"
Yến Hành Dục ngồi quỳ bên cạnh hắn ta, rõ ràng người y toàn là máu, nhưng vẫn dùng khuôn mặt không cảm xúc nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt Yến Vi Minh.
Yến phu nhân cách đó không xa thấy một màn này, trong lòng nhìn không được rét run.
"Nam nhân kia chưa chết, hắn ta bị giải vào đại lao, sự tình sau đó ta không biết." Yến Hành Dục nói xong, kéo ống quần lên, để lộ vết sẹo ở hai đầu gối: "Vi Minh bị người khác đưa đi, ta mới biết chân mình bị thương."
Vết sẹo kia rất nhạt, hẳn là do lúc bị thương không quá nặng, nhưng vết sẹo khó coi lại nằm ngay bàn chân thon dài của Yến Hành Dục, rất khó có thể nhìn thấy.
Kinh Hàn Chương kinh ngạc hỏi: "Chỉ vì vết thương như thế mà chân ngươi lại?"
Yến Hành Dục lắc đầu: "Lúc ấy Yến Vi Minh bị dọa sợ, mẫu thân vội vàng mời đại phu cho nó, không có thời gian lo cho ta.
Cho đến buổi tối, phụ thân trở về mới phát hiện ta bị thương."
Kinh Hàn Chương chỉ cần nghe y nói liền cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, huống hồ năm đó Yến Hành Dục tuổi còn nhỏ như vậy.
Kinh Hàn Chương đau lòng đến bừng bừng lửa giận.
"Tiếp theo thì sao?"
"Phụ thân lập tức mời đại phu đến xem, nhưng tất cả đại phu đến chẩn trị đều nói vết thương đã để quá lâu, có chút khó trị, bảo phụ thân ta mời thái y đến khám."
Kinh Hàn Chương vội nói: "Dựa theo thân phận Yến Thừa tướng của ông ta, vào cung mời thái y không phải rất dễ dàng sao?"
Yến Hành Dục nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: "Ta nghe nói lúc ấy tất cả thái y trong cung đều đến khám bệnh cho hoàng tử, đến ngày hôm sau thái y tới, chân của ta đã hoàn toàn không thể cử động."
Kinh Hàn Chương nghe xong đau lòng muốn chết, cau mày nói: "Là tên hoàng tử nào? Sao lại kiều khí như vậy, bệnh gì mà khiến cả Thái y viện.."
Chưa kịp oán giận hết câu, hắn đột nhiên im bặt.
Yến Hành Dục kể chuyện lúc nhỏ y từng trải qua, vậy mà giống như người không liên quan, không chút để ý kéo ống quần xuống.
Kinh Hàn Chương nhìn ra, hai chân tàn tật cũng không so bì nổi bóng ma do Yến phu nhân để lại.
Yến Hành Dục ôm đầu gối, nghiêng đầu, bộ dáng tò mò nhìn hắn: "Điện hạ, ta nói xong rồi."
Y đang ám chỉ đến lượt Kinh Hàn Chương rồi.
Nhưng không biết vì lý do gì, người hắn toàn mồ hôi lạnh, bàn tay run bần bật.
Hắn có chút mất tự nhiên quay đầu không dám nhìn Yến Hành Dục, lúng túng trốn tránh y: "Đổi, đổi ngày khác đi."
Yến Hành Dục nghi hoặc hỏi lại: "Ngày khác sao?"
Y nhìn thấy bộ dạng Kinh Hàn Chương khó coi vô cùng, tưởng rằng mình đã chọc trúng chuyện gì khiến hắn không muốn nói, rất hiểu ý: "À, Điện hạ không muốn nói cũng không sao, cũng không cần ngày khác.
Người không muốn nói ta sẽ không hỏi."
Nhưng khi y vừa nói xong câu đó, sắc mặt Kinh Hàn Chương càng thêm khó coi.
Trong lúc nhất thời Yến Hành Dục không biết mình nên nói gì mới tốt.
Hắn cương cứng tại chỗ một hồi lâu, miễn cưỡng nở ra nụ cười, gian nan hỏi: "Ngươi..
Ta nhớ hình như ngươi từng nói thích mèo?"
Yến Hành Dục gật đầu.
Kinh Hàn Chương tận lực dùng giọng điệu mềm nhẹ nói: "Mèo của ngươi đâu?"
Yến Hành Dục trả lời: "Đã đưa cho Ngư Tức chăm sóc."
Nói xong câu này, y lại bồi thêm một câu: "Sẽ không để Ngư Tức tới Thiên điện, Điện hạ yên tâm."
Lồng ngực Kinh Hàn Chương đau đến muốn nứt ra, hắn lặng lẽ hít một hơi, rất lâu sau mới sầu muộn nói: "Nếu ngươi thích..
Vậy đem nó trở về chăm sóc đi."
Yến Hành Dục lắc đầu: "Không phải Điện hạ không thích sao?"
Hai bàn tay Kinh Hàn Chương nắm chặt, lòng bàn tay vốn ấm áp nay lại trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Hắn nhìn sâu vào đôi mắt Yến Hành Dục, tựa như đang cầu xin, lẩm bẩm nói: "Đừng quan tâm ta có thích hay không.
Nếu ngươi thích, vậy thì cứ nuôi tiếp, được không?"
Yến Hành Dục cảm thấy thái độ của hắn có chút kỳ lạ, nhưng cảm giác được Kinh Hàn Chương giống như sắp khóc, liền gật đầu trả lời: "Được, được mà."
Yến Hành Dục kéo chăn đắp cho hai người, khẽ sờ tấm chăn rồi cọ sát người Kinh Hàn Chương, chính y cũng chưa nhận ra trong mắt mình toàn bộ là sự ỷ lại.
Đôi mắt Kinh Hàn Chương khẽ giật nhẹ, đối diện với tầm mắt không chút nào che giấu của Yến Hành Dục, hắn sững sờ một lúc mới duỗi tay đè lên lồng ngực đau nhói.
"Nếu.." Tâm trạng Kinh Hàn Chương mờ mịt suy nghĩ: "Nếu Yến Hành Dục biết ta chính là kẻ năm đó gián tiếp khiến hai chân y không còn đứng dậy được, liệu lúc đó y còn đối xử tốt với ta như bây giờ không?"
Nếu hắn là Yến Hành Dục, nhất định sẽ trực tiếp hỏi vấn đề này.
Nhưng Kinh Hàn Chương rốt cuộc vẫn là Kinh Hàn Chương, hắn lo trước nghĩ sau, tính cách khác lạ cực kỳ.
Không dám thừa nhận đôi mắt vốn dĩ ngập tràn ỷ lại kia vào một ngày nào đó sẽ biến thành chán ghét cùng oán hận.
Yến Hành Dục thật sự mệt mỏi, vì vậy y nhìn Kinh Hàn Chương một lúc rồi mới lưu luyến không rời nhắm mắt lại, rất nhanh liền truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Kinh Hàn Chương nhìn y hồi lâu, hạ giọng thử thăm dò khẽ gọi: "Hành Dục?"
Hắn tưởng Yến Hành Dục ngủ rồi nhưng không ngờ tới vừa mở miệng, người Yến Hành Dục liền có chút cựa quậy, giãy giụa rúc vào lồng ngực Kinh Hàn Chương, mơ hồ nói: "Điện hạ, ta ở đây."
Kinh Hàn Chương: "..."
Biểu cảm Kinh Hàn Chương lúc này là một lời khó nói hết: "Không phải ngươi ngủ rồi sao?"
Đôi mắt Yến Hành Dục mở hờ, phảng phất như đang nói mê: "Điện hạ gọi ta, bất kỳ lúc nào cũng dậy được."
Yến Hành Dục nắm vạt áo Kinh Hàn Chương, cọ mặt vào áo hắn, lầm bầm nói: "Điện hạ muốn nói gì thế?"
Kinh Hàn Chương nhanh chóng phủ nhận: "Ta không muốn nói gì cả."
Giọng Yến Hành Dục dính dính: "Vậy được, lúc nào Điện hạ muốn nói thì gọi ta."
Y thoạt nhìn lại muốn ngủ tiếp, Kinh Hàn Chương theo bản năng đỡ lấy vai y, khẽ lay: "Hành Dục, Yến Hành Dục."
Yến Hành Dục nỗ lực một lúc lâu, mới khẽ mở hai đầu lông mày, vẫn còn buồn ngủ nhìn hắn.
Y vừa tỉnh Kinh Hàn Chương liền thấy hối hận, đối diện với ánh mắt mơ hồ của Yến Hành Dục, hắn cứng đờ nửa ngày, bàn tay run rẩy nắm trọn năm ngón tay y.
Yến Hành Dục có chút nghi hoặc.
Người Kinh Hàn Chương như phát run nắm bàn tay Yến Hành Dục đưa đến vị trí vết sẹo sau cổ, lẩm bẩm nói: "Vết thương sau cổ ta..
Là do lúc nhỏ bị mèo trong cung cào."
Yến Hành Dục hơi nghiêng đầu, mất một lúc mới tiêu hóa hết những lời này, cảm giác đau lòng trào dâng: "Trách sao Điện hạ sợ mèo."
"Ta mới không sợ." Kinh Hàn Chương nhỏ giọng nói thầm: "Chỉ là không thích nó."
Yến Hành Dục cười nói: "Được, không thích."
Kinh Hàn Chương rầu rĩ vùi đầu vào cổ Yến Hành Dục, nhỏ giọng nói: "Có người cố ý thả mèo làm ta bị thương, móng vuốt của nó chứa kịch độc."
Yến Hành Dục hoảng sợ: "Thuốc độc!"
Biết rõ Kinh Hàn Chương bình an không có việc gì nhưng y vẫn bị dọa sợ, vội túm chặt vạt áo hắn: "Là loại độc gì?"
"Là độc gì cũng không quan trọng.." Càng nói giọng Kinh Hàn Chương ngày càng nhỏ, cuối cùng dần trở nên yếu ớt, còn mang theo vài âm không rõ: "Quan trọng là ngày hôm đó toàn bộ người trong Thái y viện đều bị Phụ hoàng triệu đến giải độc cho ta."
Yến Hành Dục sửng sốt, tiếp đó to gan lớn mật vươn tay sờ đầu Thất điện hạ tôn quý, nhẹ nhàng nói: "Độc giải được là tốt, sau đó Bệ hạ có điều tra ra ai làm hại người sao? Điện hạ.."
Kinh Hàn Chương đợi mãi vẫn không nghe được lời mắng chửi từ miệng Yến Hành Dục, có chút sốt ruột rời khỏi cổ y, nắm lấy bàn tay đang xoa đầu mình, khóe mắt đều đỏ.
"Yến Hành Dục." Kinh Hàn Chương gần như là nhận hết ủy khuất nói: "Ngươi thông minh như thế, ta không tin ngươi không nghe ra lời ta nói có ý gì."
Yến Hành Dục hơi giật mình, chớp mắt nhìn hắn: "Hả?"
Kinh Hàn Chương cảm thấy lời mình đã nói đến mức này rồi, bản thân bây giờ lại tự sa ngã, giọng nói run rẩy mang theo nét sầu muộn: "Vết thương trên chân ngươi, là do ta chuyện bé xé ra to, bị thương có một chút đã kinh động truyền hết đám thái y trong cung chẩn trị, mới gián tiếp khiến chân ngươi bị liệt từng ấy năm.."
Yến Hành Dục liền vội nói: "Đó là độc dược, sao có thể là vết thương không nặng không nhẹ được?"
Kinh Hàn Chương ngẩn ngơ, ánh mắt mê mang nhìn y.
"Điện hạ suy nghĩ nhiều rồi." Đầu ngón tay của Yến Hành Dục xoắn lấy lọn tóc của Kinh Hàn Chương, đôi mắt tràn đầy ôn nhu: "Hơn nữa việc này ta còn không bận tâm nữa, cho dù bây giờ ta ghi hận trong lòng, thì cũng phải hận kẻ làm bị thương chân ta, sao có thể giận chó đánh mèo lên người điện hạ vốn không biết chuyện được chứ?"
Kinh Hàn Chương nỗ lực tiêu hóa lời y nói, đầu óc luôn sáng suốt minh mẫn lúc này giống như bị rỉ sét, cả buổi cũng không nghĩ được thứ gì.
Một hồi lâu, Kinh Hàn Chương vừa mừng vừa sợ trừng lớn đôi mắt, gắt gao nắm chặt bả vai Yến Hành Dục: "Ngươi, ngươi không trách ta?"
Yến Hành Dục nghiêm túc trả lời: "Không trách ngài."
Kinh Hàn Chương vội vàng nói tiếp: "Ta không tin, ngươi..
Ngươi lặp lại lần nữa."
Yến Hành Dục: "Không trách Điện hạ."
"Lặp lại lần nữa.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án
2.
Hệ Thống Nghịch Tập Của Nữ Phụ
3.
Chiều Hư
4.
Trùng Sinh Để Gặp Người
=====================================
"Không..
trách."
Kinh Hàn Chương: "Thêm một lần nữa, lặp lại một lần nữa!"
Yến Hành Dục: "..."
Kinh Hàn Chương đoán chừng vui mừng đến điên rồi, hắn vẫn luôn quấn lấy Yến Hành Dục bắt y nói: "Không trách".
Tính tình Yến Hành Dục rất tốt, trấn an lặp lại vài lần, tiếp đó thân thể và khuôn mặt y dần dần hiện lên nét mỏi mệt.
Lúc này Kinh Hàn Chương mới ý thức được hắn không quan tâm đến cảm giác của người khác, vội ôm người kia vào trong ngực, khô khan nói: "Ngươi ngủ đi."
Yến Hành Dục nghe vậy liền thoải mái dựa vào người hắn, tìm tư thế dễ chịu nằm ngủ.
Nhưng y còn chưa kịp ngủ sâu liền cảm giác Kinh Hành Chương cẩn thận vươn tay chọc khuôn mặt mình, giọng nói rất khẽ: "Hành Dục, ngươi thật sự không trách ta?"
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục hoàn toàn bất lực rồi.
Kinh Hàn Chương thấy lại khiến y không ngủ được liền giống như đứa trẻ làm sai, nhỏ giọng nói thầm, kéo chăn che hết nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt ửng đỏ nhìn Yến Hành Dục.
Y buồn ngủ không chịu được, đôi mắt cũng không mở, lần theo tấm chăn tìm đến vị trí khóe môi Kinh Hàn Chương, hôn một cái rồi hàm hồ nói: "Ta không trách Điện hạ, Điện hạ ngủ đi, ta buồn ngủ quá."
Kinh Hàn Chương: "..."
Xém chút nữa Kinh Hàn Chương đã trực tiếp nhảy xuống giường, bàn tay bụm chặt miệng hoảng sợ nhìn Yến Hành Dục đang ngủ ngon lành, rất giống tiểu cô nương bị tên ngốc khinh bạc..