Bảo Kỳ Vương


Châu Tư Nhã trừng mắt lườm Trần Bảo Kỳ một cái, nói: "Sao, anh muốn nhân cơ hội này đi tìm Bảo Kỳ Vương để nói xấu Lý Hạo nhà tôi chứ gì?"
"Cô nghĩ nhiều quá rồi".

Trần Bảo Kỳ lắc đầu trong im lặng.

Châu Tư Nhã rất không hài lòng với thái độ của Trần Bảo Kỳ.

"Anh nghe cho rõ đây, Lý Hạo nhà tôi là nhân vật nòng cốt của tập đoàn Bảo Kỳ, Bảo Kỳ Vương chắc chắn sẽ coi trọng anh ấy! Anh nghĩ mà xem, nếu anh muốn Bảo Kỳ Vương cấm vận người hái ra tiền như Lý Hạo, liệu điều đó có thể xảy ra không?”
"Sao lại không thể chứ?"
"Giọng điệu này của anh ý là anh vẫn muốn đối đầu với Lý Hạo sao?"
Ánh mắt của Châu Tư Nhã đầy vẻ thù địch.

"Chỉ là diễn viên nhỏ thôi mà lắm chuyện thế không biết?"
Trần Bảo Kỳ không thèm để ý đến Châu Tư Nhã nữa, quay sang nhìn về phía Lý Hạo, nói: "Tôi đã nói cấm diễn thì nhất định sẽ cấm diễn!"
"Là do các người tự chuốc lấy thôi!"
Trần Bảo Kỳ nhìn đồng hồ, rồi lại bước tiếp vào bên trong.


Nhưng lần này, người cản đường anh lại là Lý Hạo.

Bị một phạm nhân mới ra tù chế nhạo là diễn viên nhỏ, mặt Lý Hạo bỗng tái mét lại.

Hắn chỉ tay ra ngoài: "Anh không cần vào nữa đâu!"
"Ý gì đây?"
Trần Bảo Kỳ nhướng mày hỏi.

"Anh bị sa thải rồi! Kể từ bây giờ anh không còn là nhân viên của tập đoàn Bảo Kỳ nữa".

"Tập đoàn Bảo Kỳ không cần một kẻ tù tội như anh".

Lý Hạo thẳng thắn nói.

Mặc dù chưa từng gặp Bảo Kỳ Vương, nhưng việc hắn nhận được thư mời tối qua đã cho thấy Bảo Kỳ Vương rất coi trọng hắn.


Vậy nên hắn thầm nghĩ, việc hắn tự ý sa thải một người không có tầm quan trọng, Bảo Kỳ Vương chắc chắn sẽ không tức giận.

Ngược lại, Trần Bảo Kỳ thật sự sững sờ trước sự vô liêm sỉ của Lý Hạo.

Anh không thèm để ý tới hắn, sải bước đi vào tòa làm việc.

Nhìn theo bóng dáng của Trần Bảo Kỳ, Châu Tư Nhã tiến lên trước kéo Lý Hạo lại, dịu dàng an ủi: "Anh yêu à, không cần chấp nhặt với thứ vô dụng đó đâu anh".

"Giờ hai ta sẽ đi gặp Bảo Kỳ Vương!"
"Nhất định Bảo Kỳ Vương sẽ đứng về phía chúng ta".

Lý Hạo hít một hơi thật sâu, gật đầu nói: "Đi thôi!"
Bọn họ sánh bước đi vào tập đoàn Bảo Kỳ.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, bọn họ tìm đến văn phòng của chủ tịch.

Lý Hạo vừa lo lắng vừa hồi hộp đẩy cửa bước vài, ngay lập tức sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.

Sao...!sao lại có thể như vậy được chứ?
Hắn thấy rõ mồn một, người ngồi trước bàn làm việc không ai khác, chính là Trần Bảo Kỳ!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận