Bảo Kỳ Vương


“Mau ly hôn đi! Sau đó công khai giấy chứng nhận ly hôn ra trước mọi người!”
Tần Nhược Hà nói với giọng điệu ra lệnh.

“Mẹ, con sẽ không ly hôn với Bảo Kỳ đâu”.

Tô Nhã Linh kiên định nói: “Cuộc đời này con chỉ có mình anh ấy thôi”.

Nghe thấy câu trả lời của Tô Nhã Linh, Trần Bảo Kỳ cũng liếc nhìn cô thêm vài lần.

Tô Nhã Linh đỏ mặt, nở nụ cười hạnh phúc.

“Con đang nói linh tinh cái gì thế? Một tên tội phạm từng có tiền án xứng với con hay sao? Cậu ta có thể cho con cái gì?”
“Cảm giác an toàn!”, Tô Nhã Linh nghiêm túc trả lời.

Tần Nhược Hà tức giận thở dốc, không ngừng dùng tay chỉ vào mặt Tô Nhã Linh, nhất thời không biết nên nói gì.

“Cảm giác an toàn? Con đã bao nhiêu tuổi rồi? Không thấy ngu ngốc hả? Ở trong cái xã hội này, không có tiền có quyền thì làm gì có cảm giác an toàn chứ?”
“Chưa nói tới mấy cái nảy, chỉ nói Trần Sơn thôi, cậu ta mà báo thù thì hai đứa biết đối diện thế nào đây?”
Sau vài giây dịu lại, Tần Nhược Hà lớn tiếng chất vấn.

Trần Bảo Kỳ cười nhạt: “Báo thù? Anh ta không dám đâu!”
Dứt lời, Trần Bảo Kỳ kéo theo Tô Nhã Linh sải bước rời đi.

Mãi tới khi Trần Bảo Kỳ khuất bóng, Trần Sơn mới gào mồm lên, hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trần Bảo Kỳ bằng ánh mắt độc địa nham hiểm.

“Anh Trần Sơn, anh gắng lên, chúng ta tới bệnh viện ngay bây giờ đây”.

Tô Đan Đan đỡ Trần Sơn, cẩn thận bước về phía bãi đỗ xe.

“Xin lỗi anh Trần Sơn, em thật sự không ngờ thằng khốn Trần Bảo Kỳ kia lại bạo lực đến thế”.

“Sau này chúng ta cách xa anh ta ra một chút…”
Lời nói của Tô Đan Đan, bề ngoài nghe có vẻ là tự trách và an ủi, trên thực tế lại đang khiêu khích Trần Sơn!
Trần Sơn bị khích động nhanh chóng nổi điên, hắn nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: “Cách xa hắn một chút ư? Không đời nào!”
“Một tên lang bạt không nghề nghiệp mà cũng dám ra tay với ông đây sao?”
“Ông đây phải khiến cho cả nhà bọn chúng sống không bằng chết!”
Trong lòng Tô Đan Đan rất vui, thế nhưng ngoài mặt lại bày ra dáng vẻ nơm nớp lo sợ: “Nhưng mà…”
Trần Sơn lắc đầu: “Đừng khuyên anh, anh đã sắp xếp xong cả rồi!”
Tô Đan Đan không hỏi nhiều thêm nữa, mà đưa Trần Sơn tới bệnh viện.

Lúc này Trần Bảo Kỳ và Tô Nhã Linh đã về tới khu dân cư.

“Nhã Linh, con đừng tuỳ hứng nữa được không? Nhà chúng ta thật sự không động được vào nhà họ Trần ở Yên Kinh…”
Tô Nhã Linh không nhịn được mà nhìn về phía Trần Bảo Kỳ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui