Bảo Kỳ Vương


Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả mọi người đều sững sờ.

Không một ai dám tin đây là sự thật!
Đàm Minh Đạt là đại ca của Lâm Thành, không những không báo thù mà lại quỳ xuống cầu xin Tô Nhã Linh?
Hơn nữa còn tặng cho Tô Nhã Linh mười lăm nhà máy gạch.

Tần Nhược Hà trước đó còn cho rằng bản thân rất thông minh lanh lợi, lúc này đã hoàn toàn trợn mắt há mồm.

Bà ta đã hối hận, sớm biết như thế này, bà ta tuyệt đối sẽ không nói ra mấy lời tuyệt tình vừa nãy.

Chỉ là bà ta không hiểu tại sao Đàm Minh Đạt lại phải làm thế?
“Nhã Linh, con còn ngây ra đấy làm gì? Mau nhận lấy thoả thuận chuyển nhượng đi! Đây là tâm ý của cậu Đàm mà”.

Hai mắt Tần Nhược Hà sáng rực, lên tiếng thúc giục.

Nếu có mười lăm nhà máy gạch này thì bọn họ sẽ có thể độc quyền ngành sản xuất gạch ống của Lâm Thành!
Tô Nhã Linh hoàn toàn không quan tâm tới lời nhắc nhở của Tần Nhược Hà.

Tần Nhược Hà cũng tự thấy đuối lý, dù gì những lời bà ta nói khi nãy quả thực cũng rất quá đáng.

Thế nhưng bà ta vẫn không chịu bỏ qua mà mỉm cười đon đả đi tới trước mặt Đàm Minh Đạt: “Đứa con gái này của tôi không hiểu chuyện, tôi thay nó nhận…”
“Bà là cái thá gì? Có tư cách gì mà thay cô Tô làm chủ chứ?”
Đàm Minh Đạt lạnh lùng liếc xéo Tần Nhược Hà.

Tần Nhược Hà không dám nói gì nữa, lùi ra sau vài bước, cúi đầu xuống rất thấp.

“Ông chủ Đàm, tôi có thể tha thứ cho anh, nhưng tôi không thể nhận mấy nhà máy gạch này…”
Từ nhỏ Tô Nhã Linh đã không thích lợi dụng người khác.

Cô từ chối như vậy khiến Đàm Minh Đạt cực kỳ sợ hãi, dập mạnh đầu xuống sàn: “Cô Tô, xem như tôi xin cô, cô nhất định phải nhận lấy mấy nhà máy gạch này”.

“Nếu như cô không nhận thì có nghĩa là cô vẫn chưa tha thứ cho tôi!”
Bụp bụp bụp…
Nghe thấy tiếng trán Đàm Minh Đạt va đập lên trên mặt sàn, biểu cảm của Tô Nhã Linh rất phức tạp: “Ông chủ Đàm, anh đừng như vậy…”
“Cô không đồng ý nhận nhà máy gạch thì tôi sẽ dập đầu như vậy mãi!”
Trán của Đàm Minh Đạt đã rách toác, máu me be bét.

Lúc hắn dập đầu cũng không quên dùng ánh mắt lấm lét nhìn Trần Bảo Kỳ, lo sợ Bảo Kỳ Vương có gì bất mãn.

Tô Nhã Linh thật sự thấy chướng mắt, không nhẫn nhịn được mà lên tiếng: “Ông chủ Đàm đừng dập đầu nữa, tôi sẽ nhận mấy nhà máy gạch này!”
Nghe thấy vậy, Đàm Minh Đạt như trút được gánh nặng.

Hắn không quan tâm tới việc mặt mình be bét máu, hai tay hấp tấp đưa thoả thuận chuyển nhượng cho Tô Nhã Linh.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui