Bao Lâu...em Sẽ Quên?

5 năm sau………
Tập đoàn Quân Phát…
Có thể nói Quân Phát là tập đoàn có tiềm lực mạnh…hoạt động chủ yếu trong lĩnh vực thời trang…..nhưng phát triển cũng khá mạnh về mỹ phẩm, âm nhạc…các công ty con hoạt động cực hiệu quả…..trong đó có công ty thời trang MORE….
Với bằng tốt nghiệp loại ưu cùng với một vài giải thưởng trong nước, Gia Hân đã được tuyển thẳng vào MORE….những sáng tạo bất ngờ cùng giải thưởng lớn tại cuộc thi thiết kế khu vực Đông Á mở rộng…Gia Hân đã được đảm nhận vai trò trưởng phòng thiết kế sau 2 năm….vị trí mà nhiều người mơ ước…..
_Trưởng phòng, phòng thư ký thông báo họp lãnh đạo….gặp mặt giám đốc mới….
_Uh, chị lên ngay….Mà ai là giám đốc hả em?
_Nghe nói mới ở Pháp về…..em cũng không rõ lắm….
Phòng họp đã đầy đủ người..chỉ còn thiếu sếp mới….Cánh cửa phòng bật mở….
Một thanh niên anh tuấn đi vào, nét mặt lạnh lùng, dáng vẻ đĩnh đạc phong thái tự tin…………là Quân……………
Ngày ấy khi vào MORE nó không hề biết MORE là công ty con của Quân Phát…..gần đây tập đoàn mới công bố thông tin này để tung cổ phiếu của MORE lên sàn…..Khi biết thì cũng đã muộn…hơn nữa giờ cũng không biết Quân ở đâu nên nó vẫn làm ở đây……cốc nước đang cầm trên tay rơi xuống đất vỡ toang….
Mọi ánh mắt dồn vào nó…nó vội cúi xuống nhặt mảnh vỡ
_Cô không sao chứ?
NÓ ngẩng đầu lên…ánh mắt ấy không có vẻ gì là thân thiết hay thù hận….cứ như nó chưa từng quen anh………..
_Tôi không sao, cám ơn!
Anh tiếp tục bước tới vị trí chủ tọa….dường như là một người xa lạ…không phải là Tùng Quân ngày xưa…
Cô thư ký giới thiệu:
_Đây là anh Nguyễn Tùng Quân từ nay sẽ đảm nhiệm vị trí giám đốc kinh doanh công ty chúng ta…..
** **
Tại sao khi nhìn vào ánh mắt cô ấy lại có cảm giác gì đó rất mãnh liệt…không thể diễn tả được…đã từng gặp nhau ở đâu……..tại sao khi nhìn thấy mình chiếc cốc ấy lại rơi xuống…….
5 năm qua có một giấc mơ….một bóng hình nhỏ nhắn dần đi xa trong đêm tối…gió, mưa sấm chớp vang rền….lần nào cũng chỉ là bóng dáng ấy không khi nào có thể nhìn thấy khuôn mặt cô gái ấy…rút cục đó là ai???Mỗi lần cố nhớ thì đầu lại đau như búa bổ…không có cách gì nhớ được…
_Cô gọi trưởng phòng thiết kế lên gặp tôi….
_Vâng ạ!
Phòng giám đốc:
_Chào anh!
_Mời cô ngồi….
_Cô là Gia Hân?
_Vâng
_Sắp tới là tuần lễ thời trang Thu_đông, công ty chúng ta cần có sản phẩm tham dự và đó cũng sẽ là sản phẩm chủ đạo để công ty phát triển trong quý này…mong phòng thiết kế nhanh chóng tạo ra sản phẩm phù hợp yêu cầu…
_Tôi hiểu…tôi sẽ cố gắng…
_Cô có thể về được rồi…
_Chào anh!
Cô gái đó, rõ ràng đã gặp ở đâu rồi……..sao không thể nghĩ ra…
** **
_Hôm nay tao gặp Quân mày ạ!
_Sao?
_Anh ấy vờ như không biết tao……
_uh..có lẽ như thế là tốt hơn cho cả 2 người……
Phải chăng Hạnh nói đúng..nếu đã không còn gì phải chăng cứ coi nhau như người xa lạ..như thế để đỡ đau..để quên hẳn đi quá khứ…Quá khứ đã theo nó suốt 5 năm qua……bao lâu nữa, nó có thể quên???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui