Tác giả: Lưu Li Tâm Khiết
"Nhạc phụ đại nhân." Dương Tiễn lại nhìn về phía Tây Hải Long Vương.
Tây Hải Long Vương giờ cũng có phần tán đồng lý luận của tam nhi tử nhà mình, nghe Dương Tiễn gọi mình 'Nhạc phụ đại nhân' là dựng hết cả lông tơ, nếu có thể, lão hy vọng Dương Tiễn gọi thẳng lão là Ngao Bỉnh! Nguyện vọng tốt đẹp, hiện thực tàn khốc.
"Nhạc phụ đại nhân." Dương Tiễn nhìn Ngao Bỉnh ủ rũ cụp đuôi, vừa lòng cong môi, "Nghe nói sau Long hội, tứ hải Long tộc sẽ mời cao tăng Phật giới tới giảng kinh? Định mời ai vậy?"
Tây Hải Long Vương thấy Dương Tiễn cười, cố giữ tỉnh táo, "Đế Quân có gì chỉ giáo?"
[Sao hôm nay Dương Tiễn lại thích cười vậy nhỉ?] Thốn Tâm nghi hoặc, sau đó lại cười ngây ngốc, [Chàng cười lên thật đẹp mắt!]
Thính Tâm thấy Thốn Tâm hoa si như vậy, thở dài một hơi, gia môn bất hạnh mà.
Nhưng mà, Dương Tiễn cười lên đúng là...!Rất đẹp! Thính Tâm âm thầm xem thường bản thân, nhưng vẫn thừa nhận sự thật này.
Ngao Minh khinh bỉ nhìn Dương Tiễn đang mê hoặc chúng long, không có định lực! Lại nhìn về phía...!Ừ ừ, làm lơ nụ cười của mỗ thần đi...!
"Không biết định mời vị cao nhân nào?" Dương Tiễn tiếp tục cười mê hoặc, nhàn nhạt hỏi.
"Còn chưa quyết định." Mỗ long ngây ngốc đáp.
"Không bằng Dương Tiễn đề cử một vị được không?" Dương Tiễn nhìn về phía Ngao Minh.
Ngao Minh bỗng có dự cảm xấu, [Dương Tiễn, đừng mà!]
"Vậy tốt quá, không biết vị đó là ai?" Nam Hải Long Vương vội vàng đáp, lòng thầm nghĩ, [Nếu Dương Tiễn ra mặt, vậy Tứ hải càng có mặt mũi.]
"Nói ra vị tôn giả Phật gia này cũng có chút sâu xa với Tứ hải." Dương Tiễn cười nói, "Đó là sư phụ của Tam Thái Tử - Nam Vô Chiên Đàn Công Đức Phật."
'Phụt!' Ngao Minh nghe tên này, trà trong miệng phun ra, [Dương Tiễn, chết người đó!]
"Khụ khụ! Khụ khụ!" Ngao Minh ra sức ho, "Dương...!Dương..."
"Tam ca, huynh sao vậy? Sao lại không cẩn thận như thế?" Thốn Tâm bị Ngao Minh dọa tỉnh, vội tiến lên vỗ lưng thuận khí cho Ngao Minh, quở trách, "Đã lớn vậy rồi mà còn không biết uống nước à? Lỡ bị sặc chết thì huynh sẽ là con rồng đầu tiên chết vì sặc nước đấy! Lúc đó thì huynh nổi danh chắc luôn!"
Ngao Minh không rảnh để ý đến lời quở trách của Thốn Tâm, đẩy tay nàng ra, dùng sức chỉ vào Dương Tiễn, nhưng lại nói không ra lời, tựa như bị cấm ngôn, không phải là tựa như, mà là bị cấm ngôn thật!
"Được rồi, Minh Nhi, thúc vương biết ngươi không muốn, nhưng đây là chuyện lớn của Tứ hải.
Ngươi đừng tùy hứng."
[Ta tùy hứng? Ta đang muốn cứu các ngươi đấy?! Đây là các ngươi tự tìm đó nhé!] Ngao Minh tức giận trừng Nam Hải Long Vương.
"Minh Nhi, đây là khác biệt giữa con và Đại ca của con." Tây Hải Long Vương còn kích Ngao Minh, "Đại ca con dù có bị ủy khuất thế nào, nhưng vì Tứ hải, nó đều sẽ làm! Mà con..."
Sắc mặt Ngao Minh lạnh lùng, đột nhiên phát hiện cấm chú đã giải, "Nếu các ngươi đã đồng ý, vậy cứ làm thế đi.
Chỉ là sư phụ ta khá khó hầu hạ, đến lúc đó có biến cố gì thì đừng có hối hận!"
"Nói gì vậy, chẳng lẽ Tứ hải chúng ta còn thất lễ với người ta chắc?" Bắc Hải Long Vương cười nói.
"Đúng đấy, đúng đấy!"
"Nể mặt chúng ta là thân thích, ta sẽ nói cho các ngươi một cấm kỵ của sư phụ ta." Ngao Minh cong môi, "Sư phụ ta ghét nhất kẻ ngắt lời ngài ấy! Các ngươi nhớ cho kỹ đấy!"
"Minh Nhi vẫn nghĩ cho chúng ta." Tây Hải Long Vương cười, muốn vỗ vai Ngao Minh, lại bị hắn tránh đi, xấu hổ đứng đó.
"Vậy Dương Tiễn về sẽ đi mời Chiên Đàn Công Đức Phật tới." Dương Tiễn đúng lúc đổi đề tài, hóa giải sự xấu hổ của Tây Hải Long Vương.
"Tiệc này nên tan thôi, ta còn có việc, đi trước.
Hôm đó ta không tới." Ngao Minh lạnh lùng ném lại một câu, "Các vị, Ngao Minh cáo từ trước."
"Tam ca, huynh phải đi rồi sao?" Thốn Tâm không tha, kéo ống tay áo Ngao Minh không buông, "Không cần Tam muội sao?"
"Tam muội ngốc, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn.
Hơn nữa, không phải muội còn có Dương Tiễn à?" Ngao Minh thở dài, nhìn về phía Dương Tiễn, "Dương Tiễn, ngươi sẽ chăm sóc tốt muội muội của ta chứ?"
"Tất nhiên."
"Tốt lắm.
Ta tin ngươi." Ngao Minh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Thốn Tâm, "Dương Tiễn sẽ chăm sóc muội thật tốt! Nhớ giữ gìn sức khỏe." Nhẹ nhàng lấy tay Thốn Tâm ra, "Tam ca rảnh sẽ tới thăm muội."
"Thật sao?" Thốn Tâm bĩu môi, "Gạt người là con rắn nhỏ."
'Con rắn nhỏ' Ngao Minh gần như suýt phun ra, trợn trắng mắt với Thốn Tâm, "Dương Tiễn, còn không mau mang tức phụ của ngươi đi! Chậm chút nữa thì ta mang cả nàng theo về Tây Thiên bây giờ!"
"Chủ ý này được đấy." Dương Tiễn nghiêm trang gật đầu, "Cuối cùng tai ta cũng được thanh tịnh."
"Dương Tiễn! Chàng lặp lại lần nữa!" Thốn Tâm xoay người, nghiến răng nghiến lợi nói, "Ta rất phiền à?"
"Theo nàng, nàng có thể yên tĩnh à?" Dương Tiễn cười xấu xa.
"Tam ca...!Ơ? Người đâu?" Thốn Tâm xoay người muốn tố khổ với Ngao Minh, lại phát hiện người đã mất tăm mất tích rồi.
"Đi từ sớm rồi! Muội muội ngốc!" Thính Tâm cười nói, "Hai người họ kết phường tính kế muội đấy!"
Dương Tiễn trợn trắng mắt, Tứ Công Chúa này cũng không phải người bớt lo...! "Khụ!" Dương Tiễn làm lơ ánh mắt tức giận của Thốn Tâm, ho nhẹ một tiếng, "Thốn Tâm, không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên đi."
"A.
Được." Thốn Tâm sửng sốt, có chút không tha, nhưng vẫn gật đầu.
Nàng nhìn Thính Tâm ở bên, "Thính Tâm tỷ tỷ, có rảnh tới thăm tiểu muội nhé."
"Được! Tam muội bảo trọng!" Thính Tâm ôm chặt Thốn Tâm, "Chăm sóc tốt bản thân.
Dương Tiễn không cho muội ăn đồ lạnh thì đừng ăn nhé.
Thân thể mới là quan trọng nhất."
"Biết rồi." Thốn Tâm cười ngọt ngào, "Thính Tâm tỷ tỷ, mấy ngày tới tỷ đến Đào Nguyên, ta báo cho tỷ một tin tốt."
"Tin gì?"
"Đi thì nói cho tỷ." Thốn Tâm cười thần bí.
"Không ở lại nhà hai ngày sao?" Tây Hải Long Vương giữ lại, Thốn Tâm, con thật sự không thể tha thứ cho phụ vương sao?
"Không được.
Ta đã hứa với Tam muội tối đến thăm muội ấy." Thốn Tâm cười mất tự nhiên, cố tình tránh ánh mắt của Tây Hải Long Vương, ngẩng đầu nhìn Dương Tiễn, "Dương Tiễn, đi thôi."
"Các vị, Dương Tiễn và Thốn Tâm đi trước một bước."
"Đế Quân, Tam Công Chúa đi thong thả." Chúng long đứng dậy cung tiễn.
Dương Tiễn và Thốn Tâm gật nhẹ đầu, cầm tay nhau rời đi..