Tác giả: Lưu Li Tâm Khiết
"Hì hì, hôm nay trời đẹp ghê, vừa lúc thích hợp làm những chuyện khác người!" Một lão nhân râu tóc bạc trắng mặc áo rách lén lút đi vào Đào Nguyên, vừa đi còn vừa nhỏ giọng lẩm bẩm, "Phi phi! Cái gì mà khác người chứ! Đi thăm đồ đệ là khác người à?! Nếu không phải do tiểu tử Dương Tiễn kia không giữ lời, không tới thăm ta, ta còn cần phải làm vậy sao? Ừ ừ, đều do tiểu tử thúi Dương Tiễn kia hết!" Lão giả tức giận dùng sức phe phẩy cái quạt nát trong tay, lại tựa như bừng tỉnh đại ngộ, "Thật ra ta có thể quang minh chính đại vào mà ta?! Đúng vậy! Nhưng như vậy thì không bất ngờ gì cả!" Lão giả khó xử lắc lắc cái quạt, "Aizz, làm sao bây giờ?"
"Gâu gâu!" Một bóng dáng tối sầm nhanh chóng nhảy tới, giương nanh múa vuốt về phía lão giả áo rách.
"A!" Lão giả áo rách phản xạ ôm lấy đầu, lớn giọng hét lên, "Dừng tay, ta là Ngọc Đỉnh Chân Nhân!"
Hao Thiên Khuyển kịp thời dừng lại, nhìn chằm chằm Ngọc Đỉnh Chân Nhân, "Ngươi là Ngọc Đỉnh Chân Nhân?"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Ngọc Đỉnh gật mạnh đầu, "Nhìn cho kỹ, ta, Ngọc Đỉnh Chân Nhân! Sư phụ của chủ nhân ngươi!"
"Phi!" Hao Thiên Khuyển nhổ mạnh một cái, chẳng qua vì khoảng cách quá gần, có tí dịch nhầy bắn lên mặt Ngọc Đỉnh.
"Ngươi làm cái gì thế!" Ngọc Đỉnh vừa lau mặt, vừa ngửi, "Mùi gì thế này! Đồ đệ của ta yêu sạch sẽ như thế, sao lại chịu nổi ngươi cơ chứ! Ta thấy sớm muộn gì ngươi cũng bị đuổi ra khỏi nhà!"
"Ngươi quản được chắc!" Hao Thiên Khuyển kêu lên, "Ngươi là ai?! Nói mau!"
"Ta là Ngọc Đỉnh Chân Nhân mà!"
"Ngươi lừa ai cơ chứ? Sư phụ của chủ nhân ta mà cần lén lút tới Đào Nguyên à?"
"Không...! Ta không..." Ngọc Đỉnh Chân Nhân cuối cùng cũng biết cái gì gọi là lấy đá đập chân mình, thở dài, lại cợt nhả nói, "Ta muốn khiến hắn bất ngờ! Bất ngờ đó! Hì hì!"
"Bất ngờ cái gì?"
"Lần trước hắn nói sẽ về Côn Luân thăm ta, đến giờ vẫn chưa về, nên ta muốn đến thăm, tới thăm!"
"Tới thăm chủ nhân ta thì cần gì phải lén lút như thế?"
"Sao lại vòng lại câu này rồi? Đã bảo là muốn khiến hắn bất ngờ mà!" Ngọc Đỉnh Chân Nhân nổi giận, chưa từng gặp ai ngu thế này!
"Ồ." Hao Thiên Khuyển cái hiểu cái không gật đầu, lại nghiêng đầu đánh giá Ngọc Đỉnh từ trên xuống dưới, "Không đúng!"
"Lại sao nữa?" Không kiên nhẫn lắc lắc cái quạt nát trong tay, hừ hừ, đợi ta gặp đồ đệ rồi, nhất định sẽ méc ngươi một trận!
"Ngươi nghĩ mặc bộ quần áo rách rồi cầm cái quạt nát là có thể giả mạo sư phụ của chủ nhân nhà ta chắc? Ta nói cho ngươi biết, sư phụ của chủ nhân ta tóc đen! Tóc đen! Hiểu chưa?" Hao Thiên Khuyển lớn tiếng quát, nhe răng nhếch mép làm bộ muốn nhào lên cắn Ngọc Đỉnh.
"Này, ngươi bình tĩnh, đây là do ta nhuộm!" Ngọc Đỉnh sợ quá dùng sức vuốt râu, "Ngươi chờ tí, để ta rửa thuốc màu trên râu tóc đi!"
"Được rồi, được rồi!" Hao Thiên Khuyển không kiên nhẫn xua xua tay, "Chưa từng gặp ai như ngươi, đã giả mạo rồi mà còn không biết giả mạo sao cho giống! Ngốc thật! Nhưng ngươi như vậy khá giống Hồng Quân Lão Tổ đấy! Aiz, có phải ngươi cũng nghe nói..."
"Ta không phải lão già đó! Ta là Ngọc Đỉnh Chân Nhân thông minh tuyệt đỉnh của tam giới!" Ngọc Đỉnh Chân Nhân đời này hận nhất chính là bị mang ra so sánh với Hồng Quân Lão Tổ, còn lý do, khụ khụ, đương nhiên là vì Dương Tiễn, chuyện này sẽ nói kỹ sau!
"Đừng quên, Vạn Dặm Truy Tung của ngươi còn là do ta dạy đấy! À, đúng rồi! Dùng mũi chó của ngươi ngửi xem là được còn gì!" Đột nhiên nghĩ đến gì đó, lão dừng tay quạt, ngửa mặt lên trời nói, "Ngọc Đỉnh Chân Nhân ta quả là quá thông minh!"
"Ngọc Đỉnh Chân Nhân quả là quá thông minh!" Hao Thiên Khuyển vừa nói xong câu này thì vội bịt miệng lại, nhìn trộm về phía Ngọc Đỉnh đang tức giận trừng mình, cười lấy lòng, "Được rồi! Ta đùa ngài tí ấy mà?!"
"Hì hì, chủ nhân và phu nhân đều ra ngoài mấy ngày rồi, ta hơi chán nên..."
"Ngươi chán nên mang ta ra đùa à? Ta là Ngọc Đỉnh Chân Nhân thông minh tuyệt đỉnh của tam giới đấy!" Ngọc Đỉnh tức giận dùng sức lắc quạt, "Chủ nhân của ngươi đâu? Đi đâu? Ta...!Ta muốn..."
"Chủ nhân cùng phu nhân đến Tây Hải." Hao Thiên Khuyển cẩn thận cười, "Chân Nhân đừng keo kiệt vậy chứ! Ai mà không biết Ngọc Đỉnh Chân Nhân nổi danh một phương!"
"Hừ!" Ngọc Đỉnh Chân Nhân hừ lạnh một tiếng, "Ta hỏi ngươi, vừa rồi ngươi muốn nói cái gì? Hồng Quân Lão Tổ cái gì?"
"Không có gì đâu!" Hao Thiên Khuyển chột dạ, trả lời cho có.
Đùa chứ, nói cho lão biết chuyện này, tam giới đại loạn chắc luôn đấy!
"Nói mau! Bằng không ta bảo chủ nhân ngươi bỏ ngươi!" Ngọc Đỉnh mắt lé trừng Hao Thiên Khuyển, nỗ lực khiến biểu cảm của bản thân giống như không quan tâm, nhưng thấy Hao Thiên Khuyển muốn nói lại thôi, lòng hiếu kỳ của lão lại dậy lên.
"Cái gì? Ngươi bảo chủ nhân ta bỏ ta á?!" Hao Thiên Khuyển tức giận nghiến răng, lòng thầm cân nhắc, nói cho lão, tức chết lão! "Nói cho ngươi, giờ tam giới đều truyền rằng sư phụ của chủ nhân ta thật ra là Hồng Quân Lão Tổ!"
"Cái gì?!"
"Thật đấy.
Hình như là chính miệng Ngọc Đế nói! Giờ tam giới còn đang truyền ồn ào huyên náo đấy!"
"Cái gì?!" Ngọc Đỉnh nổi giận, đời này chuyện lão kiêng kị nhất là người ta hỏi Dương Tiễn có phải đồ đệ của lão hay không.
Tốt lắm, Ngọc Đế, chúng ta không yên đâu!
"Ngọc Đỉnh Chân Nhân! Ngươi làm gì thế?" Nhìn Ngọc Đỉnh đột nhiên đi xa, Hao Thiên Khuyển sờ sờ đầu, lẩm bẩm, "Sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?"
Hao Thiên Khuyển đáng thương không biết hành động đơn thuần này của hắn đã khiến Thiên Đình lại một lần nữa gặp đại hạo kiếp, thật ra cũng không có gì, chỉ là Thiên Đình lại phải sửa sang lại chút, còn thương vong thế nào, cần phải xem tâm tình của Ngọc Đỉnh Chân Nhân..