Bảo Liên Đăng Bắt Nạt Được Ta


Tác giả: Lưu Li Tâm Khiết
"Lão long và Tam nữ tạ ân điển của bệ hạ." Tây Hải Long Vương tiến lên thi lễ, mắt liếc qua Thốn Tâm đang không hề có ý định dời mắt khỏi người Dương Tiễn, thầm kêu khổ, [Thốn Tâm à, con nhìn cái gì thế hả? Còn không mau hành lễ đi chứ?! Tuy tiểu tử Dương Tiễn kia...!Rất tuấn tú.

Nhưng con nhìn hơn ngàn năm rồi vẫn không đủ sao?]
Dương Tiễn tất nhiên cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của Thốn Tâm, thầm thở dài, [Nha đầu này sao vẫn không quan tâm đến hoàn cảnh như thế? Tình huống lúc này, vậy mà nàng lại......] Ánh mắt hơi liếc, ý cảnh cáo được gửi qua.
Thốn Tâm vốn đang chìm trong vui sướng khi cửu biệt gặp lại Dương Tiễn, không ngờ lại bị ánh mắt của Dương Tiễn quấy nhiễu, trợn trắng mắt nhìn lại [Hung cái gì mà hung?!]
Một màn liếc mắt đưa tình này làm lão Long Vương lắc đầu ngao ngán, [Gia môn bất hạnh mà!]
Chúng thần vây xem thì lại như lọt vào sương mù, [Dương Tiễn này không phải yêu thầm Thường Nga Tiên tử nên mới hưu Tây Hải Tam Công Chúa à? Chẳng lẽ là tin vịt?]
Tức khắc, không khí trở nên vô cùng ái muội.
Dù sao thì chuyện bát quái về tình cảm của Nhị Lang Chân Quân thú vị hơn hành vi phạm tội của hắn nhiều! Đáng tiếc Thường Nga Tiên Tử hôm nay không có ở đây, nếu không là có trò hay xem rồi! Chúng thần bóp cổ tay than tiếc nuối.
"Long Vương không cần khách khí! Thật ra Thốn Tâm lần này được đặc xá còn phải nhờ Dương Tiễn, nếu không phải hắn chủ động khai báo, chỉ sợ còn phải ủy khuất Thốn Tâm một thời gian nữa.

Thốn Tâm, ngươi còn không mau cảm ơn hắn!?" Vương Mẫu cười nhạt nhìn Thốn Tâm, [Dương Tiễn, ta xem ngươi định làm gì!]
"Tạ nương nương." Thốn Tâm hơi gật đầu, thần sắc đạm nhiên, khóe mắt lại ẩn ý khinh thường.
Quả là phu thê, ngạo cốt tràn lan!
"Nương, nàng là?" Trầm Hương yên lặng hỏi.
Dương Thiền lại rơi vào trầm tư, giống như là quay lại ngàn năm trước.

Chỉ là địa điểm thay đổi, tâm cảnh cũng thay đổi.
Gót sen nhẹ nhàng chuyển đến trước mặt Dương Tiễn.
[Vẫn linh động như trước, chỉ là sao nàng ấy lại gầy yếu đến vậy?] Nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt, Dương Tiễn bất giác nhíu mày.
Hai người nhìn nhau, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.
"Quyết định?" Không ngờ ngàn năm qua đi, mình vẫn là người lên tiếng đánh vỡ yên tĩnh.

Thốn Tâm không khỏi cười tự giễu.
"Ừ." Dương Tiễn sửng sốt, đã nghĩ ra cả trăm trường hợp Thốn Tâm sẽ nói, có lẽ là u oán nhìn hắn, có lẽ là mắng hắn đê tiện tiểu nhân như những người khác, xứng đáng, dù sao thì mình đã 'giết' Tứ tỷ của nàng.

Nhưng nàng lại hỏi hắn "Quyết định?" [Chẳng lẽ......!Thật không ngờ cuối cùng vẫn còn người tin tưởng mình.]
[Thốn Tâm, nếu có kiếp sau, Dương Tiễn ta sẽ không phụ nàng.

Kiếp này chỉ sợ không còn cơ hội.] Dương Tiễn âm thầm hứa hẹn trong lòng.

Trên mặt trước sau đều là bình tĩnh.
"Xì!" Thốn Tâm đột nhiên nở nụ cười, "Vẫn xị mặt cả ngày như trước kia! Ta nói cho chàng biết, chàng mà còn đen mặt với ta, ta sẽ tức giận!"
[Còn tốt, vẫn giống như trước đây, Thốn Tâm, thả nàng đi, là đúng phải không?! Trở lại Tây Hải nàng mới có thể lại làm Tam công chúa hoạt bát, phải không?]
"Này! Ta bảo chàng đừng xị mặt, đâu có bảo chàng xuất thần!" Thốn Tâm liếc xéo Dương Tiễn một cái, thuận tay vuốt lọn tóc trước ngực, "Nếu ta tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng! Đến lúc đó có nói sai gì, làm sai gì, ta không chịu trách nhiệm đâu!"
"Ừ?" Dương Tiễn ừ một tiếng theo lễ, chỉ là nghe thế nào cũng không giống câu hỏi, hiển nhiên không để mắt đến lời uy hiếp của Thốn Tâm.
[Tốt lắm! Không tin đúng không?! Có lúc chàng phải gấp!] Thốn Tâm thầm nghiến răng nghiến lợi, trên mặt lại là gió xuân phơi phới, "À, ta nhớ hình như 2700 năm trước có thứ gì nhận chàng là chủ mà? Sao không thấy chàng dùng đến?"
"......" [Dám uy hiếp ta, năng lực của nàng tăng lên rồi đấy! Đừng quên phu quân của nàng là ta! À, tiền phu (Chồng trước) mới đúng.] Thấy khóe mắt hắn run run, Thốn Tâm vừa lòng vì biết nội tâm Dương Tiễn bắt đầu rít gào.
Chúng tiên lại lần nữa lọt vào sương mù, hai người này đang làm gì thế? Nhưng mà có trò hay nên thôi cứ xem đi.
Ngọc Đế Vương Mẫu giờ phút này đang chờ Thốn Tâm nói ra chân tướng, dù sao thần tiên trường thọ, nhiều thời gian, lãng phí thì lãng phí thôi!
"À! Còn nữa, bao lâu rồi chàng không đi Côn Luân Sơn? Sư phụ có khỏe không?" Thốn Tâm mặt đầy ý cười nhìn Dương Tiễn.
"Côn Luân? Có liên quan gì đến Dương Tiễn?!" Trầm Hương tựa như nhớ ra gì đó, hỏi Thốn Tâm.
Thốn Tâm lại không để ý, vòng quanh Dương Tiễn, nghiêng đầu, cười như không cười nói, "Sao ta không nhớ......"
"Thốn Tâm, đừng náo loạn!" Bất đắc dĩ, quá bất đắc dĩ, đường đường là Hiển Thánh Chân Quân mà lại bị một phấn long ăn gắt gao.
Chúng thần không hiểu ra sao, nhưng thấy Dương Tiễn bất đắc dĩ thì lại muốn cười.

Trăm ngàn năm qua, ai đã từng thấy Dương Tiễn thế này?
Thốn Tâm nhếch mày đẹp, [Sao nào? Bảo chàng cười một cái mà khó khăn như vậy sao?!]
Dương Tiễn thầm thở ra một hơi, hàng mày nhíu chặt đã giãn ra, khóe miệng hơi hơi cong lên, ý cười chạy thẳng đến khóe mắt.
Thốn Tâm cười ngây ngốc, không rõ vì sao mình không thể nhìn hắn nhíu mày.

Nụ cười như vậy chỉ sợ sau này khó gặp, Dương Tiễn, để ta tùy hứng một lần nữa được không?
Đột nhiên, Thốn Tâm nở nụ cười tươi đẹp, giống như lúc trước mới gặp ở bờ biển Tây Hải.
Nhân sinh nếu chỉ như lúc mới quen, làm gì có gió thu bi họa phiến?
Dương Tiễn bừng tỉnh.
[Nhớ kỹ mặt xinh đẹp nhất của ta, được không?] Thốn Tâm mặc niệm trong lòng, lại lơ đãng làm chất lỏng ấm áp rơi xuống.
Dương Tiễn động tay phải, chung quy lại không nâng lên.
Giờ tới gần nàng, sẽ chỉ hại nàng.
Thốn Tâm, tha thứ cho ta.
"Dương Tiễn, lại dung túng ta một lần được không?" Giọng nói hơi nghẹn ngào tiến vào tai Dương Tiễn.
Hắn nhàn nhạt nhìn về phía Thốn Tâm, giờ ta còn năng lực này sao?
"Ngàn năm phu thê, tuy chàng không yêu ta, nhưng thật sự rất dung túng ta, lần này xem như lần cuối cùng đi." Nụ cười không còn tươi đẹp như vừa rồi, nàng nhàn nhạt nói ra sự thật mình không muốn nói nhất, tim nàng đã sớm đau đớn trăm ngàn lần.
[Ai nói ta không yêu nàng?] Dương Tiễn nắm tay trái theo thói quen, [Có lẽ nghĩ vậy cũng tốt.

Quên ta đi.] Dương Tiễn ngừng suy nghĩ, thẳng tắp nhìn Thốn Tâm, "Được."
"Cảm ơn." Nụ cười tươi đẹp, nàng cười thật lâu.
"Dương Tiễn, vĩnh biệt!" Nước mắt tràn ra khóe mắt, "Thật xin lỗi."
Thốn Tâm hoá thành hình rồng tấn công về phía Vương Mẫu, tức khắc máu tươi văng ra.
Không phải máu của Vương Mẫu.
Là Thốn Tâm.
Dương Tiễn lập tức phá bát thoát ra, đột nhiên nhảy lên, tiếp được Thốn Tâm đã hóa nhân thân.
Trắng và hồng nhạt dây dưa trong không trung.
Máu tươi nổi bật còn đang chảy ra.
Thời gian như đọng lại.
Nhát mắt đó, Dương Tiễn thấy được Vương Mẫu bị tập kích mắng nàng, còn có Khai Thiên Thần Phủ.
Hắn từ từ rơi xuống, hồng nhạt bị trắng ôm chặt, "Sao lại ngốc như vậy?"
"Haha, chàng đã nói sẽ lại dung túng ta một lần." Thốn Tâm nhẹ nhàng xoa mày Dương Tiễn, "Ta không thể nhìn chàng đi tìm chết.

Để ta tùy hứng lần này đi."
"Nàng là đồ ngốc!" Dương Tiễn lẩm bẩm.
"Chàng mới ngốc ý!" Thốn Tâm cười khẽ, "Hy sinh bản thân thành toàn người khác vĩ đại lắm à? Chàng còn nợ ta nhiều lắm, ta mới không để chàng nhẹ nhàng đi như vậy đâu!"
"......." Hắn nhẹ nhàng lau máu tươi bên khóe môi người trong lòng, màu đỏ chói mắt, đâm thẳng vào lòng.
"Đồng ý với ta, về Côn Luân.

Không hỏi thị phi của tam giới nữa, sống vì bản thân một lần!"
"......" Nước mắt rơi xuống, nàng là đồ ngốc, này đến giờ vẫn còn nghĩ cho ta.
"Đồng ý với ta!" Thốn Tâm cảm thấy thời gian của mình không còn nhiều lắm, bám chặt lấy ống tay áo Dương Tiễn.
"Được, vậy nàng cũng đồng ý với ta, đừng rời khỏi ta." Ngữ điệu nhàn nhạt lại lộ ra bi thương vô hạn, "Đừng rời khỏi ta."
"......." Thốn Tâm nghe xong, khóe miệng mỉm cười, dùng toàn bộ sức lực nhìn Dương Tiễn thật sâu.
Rốt cuộc trong lòng hắn có một chút vị trí cho nàng, cuộc đời này đã đủ rồi.
"Đừng rời khỏi ta." Nước mắt yên lặng rơi xuống.
Dương Tiễn ôm Thốn Tâm thật chặt, từ từ truyền pháp lực vào.
Ta sẽ không để nàng rời khỏi ta.
Nhưng mà người trong lòng lại dần lạnh đi, như hoa rơi đêm xuân ấy, phiêu linh rồi biến mất.
Bất đắc dĩ, bất lực, không tha, đau lòng thoáng chốc như thiên quân vạn mã ăn mòn trái tim Dương Tiễn.
Dương Thiền thấy Dương Tiễn đau khổ như thế, đột nhiên muốn tiến lên ôm chặt Dương Tiễn, muốn nói cho hắn, [Nhị ca, đừng thương tâm.

Nhị tẩu không còn, vẫn còn Tam muội!] Vừa cất bước lên, lại thấy ánh mắt sắc bén của Vương Mẫu liếc qua, Dương Thiền nhìn Trầm Hương bên cạnh, bước chân vừa muốn bước ra lại rụt về.

Nhị ca, xin lỗi.
Ngao Bỉnh một bên thấy ái nữ qua đời, lảo đảo, hôn mê bất tỉnh.

Ngọc Đế sai người đỡ ông ra ngoài, không đề cập tới.
"Haha! Hahaha......" Dương Tiễn đột nhiên cười dài, chỉ là tiếng cười này quá thê lương và bi thương, khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui