Tác giả: Lưu Li Tâm Khiết
"Ta là sư phụ của Dương Tiễn." Ngọc Đỉnh Chân Nhân kề Trảm Tiên Kiếm lên cổ Ngọc Đế, bình tĩnh nói.
"Phải! Trẫm biết rồi!" Ngọc Đế có kinh nghiệm của Hồng Quân Lão Tổ lần trước, dao sắc chặt đay rối, sạch sẽ lưu loát đáp.
Lão chỉ sợ Ngọc Đỉnh Chân Nhân vừa mở miệng là nói chuyện với mình mấy canh giờ, càng sợ Ngọc Đỉnh Chân Nhân kích động dùng Trảm Tiên Kiếm sắc bén kia hôn lên cái cổ trắng của mình.
"Ngọc Đỉnh sư điệt! Đừng hồ nháo! Mau thả bệ hạ ra đi!" Thái Thượng Lão Quân ở bên vừa tận lực cách xa Ngọc Đỉnh Chân Nhân, vừa nịnh nọt khuyên nhủ, "Sư điệt à, con yên tâm, chúng ta đều biết Dương Tiễn là đồ đệ của con! Mau thả bệ hạ ra đi!"
Ngọc Đỉnh Chân Nhân hơi liếc mắt qua, tay khẽ nâng, một ánh đao mạnh mẽ sượt qua người Lão Quân, chư chờ Lão Quân hồi thần, đã thấy cửa Dao Trì bị chặt làm hai nửa, Lão Quân nửa ngày sau mới hồi thần, sờ sờ cái tay phải của mình, xác định nó vẫn còn, chậm rì rì lấy một cái khăn vuông ra lau mồ hôi lạnh dày đặc trên đầu, sau đó chậm rãi lẩn về trong chúng tiên, lòng hạ quyết tâm có đánh chết cũng không lên tiếng nữa.
Chúng tiên nhìn Ngọc Đỉnh, lại nhìn Lão Quân, ừ, im lặng là vàng!
Ngọc Đỉnh vừa lòng thu ánh mắt về, nhìn thẳng vào Ngọc Đế, "Ta là sư phụ của Dương Tiễn."
"Phải! Trẫm biết rồi!"
"Ta là sư phụ của Dương Tiễn."
"Phải! Trẫm biết rồi!"
"Ta là sư phụ của Dương Tiễn."
"......" Ngọc Đế cạn lời, sao Ngọc Đỉnh này và Hồng Quân giống nhau thế không biết, cứ để lão nói một mình đi! Dù sao có trả lời cũng không có hiệu quả.
Đang nghĩ ngợi thì thấy cổ hơi đau, sau đó là tiếng hút khí ở bên dưới ngự tòa, Ngọc Đế thoáng chốc hiểu chuyện gì xảy ra, "Phải! Trẫm biết rồi!"
Kiếm hơi cách ra, Ngọc Đỉnh Chân Nhân rất bình đạm nói, "Ta là sư phụ của Dương Tiễn."
"Phải! Trẫm biết rồi!"
Một canh giờ trôi qua.
Hai canh giờ trôi qua.
Ba canh giờ trôi qua.
Bốn canh giờ trôi qua.
"Ta là sư phụ của Dương Tiễn."
"Phải, Dương Tiễn vẫn luôn khắc trong tâm khảm." Dương Tiễn không biết đã đến từ lúc nào chậm rãi tiến lên, "Sư phụ, lão nhân gia ngài mệt chưa? Có thể về nhà cùng đệ tử rồi chứ?"
"Dương Tiễn!" Ngọc Đế chưa từng cảm thấy cảm tạ Dương Tiễn vì xuất hiện kịp thời như lúc này, nhất thời kích động đến tột đỉnh.
Nhưng lão nhanh chóng bình tĩnh lại.
"Đó là đồ đệ của ta! Ngươi kích động cái gì?! Có phải cũng muốn đoạt đồ đệ với ta không?" Ngọc Đỉnh Chân Nhân tức giận, vì thế Trảm Tiên Kiếm không cẩn thận run lên, trên cái cổ trắng nõn của Ngọc Đế xuất hiện màu sắc tươi đẹp.
"Phải, phải, trẫm sai rồi!" Ngài đừng có kích động, ngài mà kích động là trẫm phải chịu tội đấy!
Thấy Ngọc Đế và Ngọc Đỉnh như thế, Dương Tiễn xoa trán, khóe miệng lại lơ đãng cong lên.
Cái gì, Dương Tiễn đang cười trộm đấy à?
Đáp: Chính xác!
Dương Tiễn bây giờ đang rất vui vẻ, Ngọc Đế cũng có một ngày như vậy ha?! Quả là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, xem ra sư phụ có cách đối phó Ngọc Đế đấy chứ.
Lão Quân đã nhìn chằm chằm Dương Thiền từ lúc hắn vào cửa trợn trắng mắt, vị thần này đúng là không phúc hậu, người ta gọi ngươi tới giúp đỡ, ngươi lại ở đó xem náo nhiệt!
Xem náo nhiệt đủ rồi thì sớm giải quyết việc thôi.
Dương Tiễn bình tĩnh ho nhẹ một tiếng, "Sư phụ."
"Đồ đệ!" Ngọc Đỉnh cuối cùng cũng dời lực chú ý khỏi Ngọc Đế, nhìn về phía Dương Tiễn, thoáng chốc, nước mắt như suối phun.
Dương Tiễn đầu đầy vạch đen, sư phụ à, tốt xấu gì cũng phải giữ tí hình tượng chứ! Ánh mắt hơi quét qua, quả nhiên, đám thần tiên đều ngạc nhiên, ai nói cho chúng ta biết chuyện gì đang xảy ra đi? Rõ ràng là Ngọc Đỉnh đánh lên Thiên Đình, sao lại như chúng ta tập thể bắt nạt lão thế này?
"Khụ, sư phụ, ai chọc người tức giận như vậy thế?"
"Hắn!" Ngọc Đỉnh phẫn nộ chỉ vào Ngọc Đế, "Hắn bảo con không phải đồ đệ của ta mà là đồ đệ của lão bất tử Hồng Quân kia!"
"Trẫm, trẫm lúc đó cũng bị bất đắc dĩ thôi! Trẫm lập tức chiêu cáo tam giới, nói ngươi là sư phụ của Dương Tiễn, được không?!" Ngọc Đế hiện tại đã hiểu thấu chân lý: Đồ có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy!
"Hừ, đợi ta đi rồi, ngươi lại bảo là ta ép ngươi! Đến lúc đó người ta còn tưởng ta là đồ giả!"
"Sư phụ, ngôn luận của người ngoài quan trọng vậy sao? Chỉ cần Dương Tiễn nhận định ngài là sư phụ của Dương Tiễn thì ngài chính là sư phụ ta.
Điều này không thể thay đổi, cũng không được thay đổi." Dương Tiễn hơi suy tư, cố ý trầm giọng nói, "Nếu sư phụ nghĩ lời người bên ngoài càng quan trọng hơn tình cảm của Dương Tiễn, vậy Dương Tiễn không thể nói gì hơn."
"Nào có! Đồ đệ! Con đừng nóng giận!" Ngọc Đỉnh thấy Dương Tiễn tức giận, sợ quá vội nhảy khỏi Ngọc Đế, kéo ống tay áo Dương Tiễn, cười lấy lòng, "Con là đồ đệ của ta, dù là Đại thần Bàn Cổ cũng không thể thay đổi! Sao vi sư có thể nghiêm túc với họ chứ?! Vi sư chỉ đùa với họ thôi!"
Có ai đùa vậy hả? Nhìn Thiên Đình không có chỗ nào lành lặn này đi?! Đây là tiếng lòng của tất cả các thần tiên trên Thiên Đình.
Nhưng không ai dám lên tiếng cả, yên lặng thực hiện chân lý: Im lặng là vàng.
"Vậy sư phụ không tức giận?" Dương Tiễn cong môi.
"Không giận!" Đã lâu không thấy đồ đệ cười, Ngọc Đỉnh cũng hơi ngây người.
Chúng thần Thiên Đình cũng ngây người, vị thần này sao có thể cười đẹp đến thế?
"Chúng ta về nhà được chưa?" Nụ cười càng thêm xán lạn.
"Được! Đồ đệ nói gì cũng được!" Ngọc Đỉnh choáng váng, cười ngây ngô.
"Bệ hạ, chúng ta cáo từ!" Hơi chắp tay, nhìn về phía Ngọc Đế.
Một cái xem thường được đưa qua, đóa hoa diễm lệ bên khóe miệng lập tức héo tàn.
Là vị thần nghiêm trang thường thấy!
"Đế Quân đi thong thả!" Nhận được cái nhìn khinh thường của Dương Tiễn, Ngọc Đế nỗ lực giữ tỉnh táo.
Không khéo là Dương Tiễn bên kia lại tựa như không biết, đóa hoa lại nở rộ, đẹp quá~
Ngọc Đỉnh ngây ngốc đi cùng Dương Tiễn rồi, chúng tiên Thiên Đình cũng ngây ngốc thất thần, mãi một hồi lâu thật là lâu.......